Trong đám tăng chúng có người tỏ vẻ ngạc nhiên, còn đại đa số đều là thấy nhưng không tỏ vẻ gì hết.

Chân Bích sư huynh nhìn chằm chằm vào Dương Ninh, cười lạnh nói:

- Có phải là muốn gây sự đúng không? Ngươi đã chê đồ ăn ít lại còn dám ném vỡ bát cơm, ngươi có biết Ngũ Cốc Đường sẽ xử lý những loại người như ngươi thế nào không?

Dương Ninh ngơ ngác một chút, sau đó thở dài nói:

- Ta còn tưởng đây là chốn thánh địa Phật môn, thì ra lại là giang hồ!

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Không phải là Đại Quang Minh tự có rất nhiều quy củ sao?

Dương Ninh lạnh lùng hỏi lại.

- Thì ra có thể ăn nói ngông cuồng, ỷ mạnh hiếp yếu.

Hắn hỏi:

- Huynh nói bát cơm này là do ta ném vỡ sao?

- Ai cũng nhìn thấy hết.

Chân Bích sư huynh nói:

- Dựa theo tự quy, trong ba ngày tiếp theo, ngươi không được phép đến Ngũ Cốc Đường, sau ba ngày, ngươi sẽ biết bát cơm này quý giá đến nhường nào.

Dương Ninh mỉm cười sau đó đi vào trong Ngũ Cốc Đường, Chân Bích nhíu mày. Sau khi Dương Ninh vào trong liền đi đến trước mặt hòa thượng béo không nói câu nào nhấc chân đạp đổ cả thùng cơm xuống đất, hòa thượng béo kinh ngạc biến sắc, lạnh lùng quát:

- Ngươi…Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn làm gì?

Dương Ninh chỉ vào chỗ cơm dưới đất nói:

- Rất nhiều người không có cơm ăn mà ngươi lại làm đổ cả thùng cơm như vậy, dựa theo tự quy có phải là trong vòng ba năm ngươi không được ăn cơm?

Chân Bích sư huynh chạy tới chỗ Dương Ninh, nhìn thấy cảnh này, bốc hỏa nói:

- To gan, dám dở thói ngang ngược ở Ngũ Cốc Đường này.

Sau đó gã duỗi tay ra đặt lên vai Dương Ninh, Dương Ninh cũng không hề do dự, lật tay nắm lấy tay Chân Bích sư huynh, gầm nhẹ một tiếng sau đó cong người, vứt Chân Bích sư huynh qua vai, ném gã vào chỗ cơm ở dưới đất.

Ban đầu vốn Dương Ninh cho là Chân Bích sư huynh khó đối phó, nên không dám coi thường mà dùng toàn lực, chỉ có điều vị Chân Bích sư huynh này không hề lợi hại như hắn tưởng tượng, bị ném xuống đất liền kêu la oai oái.

Sáu bảy người trong Ngũ Cốc Đường lập tức ba chân bốn cẳng chạy qua nâng Chân Bích sư huynh dậy, có mấy người cầm gậy gộc vây quanh Dương Ninh.

Tiểu hòa thượng Chân Minh chạy đến, bối rối nói:

- Các vị sư huynh, là…là Ninh sư đệ…là Ninh sư đệ sai, tiểu tăng xin thay mặt đệ ấy xin lỗi các huynh, hắn mới đến nên… !

Lúc này những người vừa rồi kiên nhẫn xếp hàng cũng đều chạy qua.

Toàn thân Chân Bích sư huynh đều dính cơm, nhìn vô cùng chật vật, gã nhìn thẳng Dương Ninh, điên tiết quát:

- Ngươi … Ngươi dám gây sự ở Ngũ Cốc Đường?

- Chân Bích sư huynh, chỗ cơm này cũng bị huynh chà đạp, như vậy có phải huynh cũng không được ăn cơm ít nhất là trong vòng một năm?

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Chỉ là một quản lý nhà ăn, người không biết có khi còn tưởng là Trụ trì nữa đấy, oai phong lắm nha!!

- Bắt hắn lại!

Chân Bích sư huynh giận dữ hét lên:

- Đưa hắn đến Giới đường…!

Hai hòa thường cầm gậy trong tay vung lên đánh về phía Dương Ninh, ra tay không chút lưu tình.

Dương Ninh lắc mình, bước sang một bên, nhẹ nhàng tránh được hai gây, sau đó chỉ với vài bước chân đã chạy ra khỏi nhà ăn, đứng ở ngoài sân.

Những tăng chúng khác không muốn nhiều chuyện, đều nhao nhao né tránh, đám hòa thượng của Ngũ Cốc Đường đuổi theo hắn ra ngoài, tiểu hòa thượng Chân Minh lo lắng không biết làm sao chỉ có thể đứng phía sau kêu lên:

- Các vị sư huynh, đừng đuổi theo, hắn….!

Nhưng gã còn chưa nói hết câu thì hòa thượng Chân Bích đã giơ tay chỉ vào tiểu hòa thượng Chân Minh, nghiêm nghị quát:

- Là ngươi mang hắn tới đây đúng không?

- Dạ dạ dạ, là tiểu tăng mang hắn tới…

- Chân Minh, là ngươi cố ý mang tên đó đến để gây sự đúng không?

Chân Bích tức giận nói:

- Ta biết thầy trò các người bất mãn với Ngũ Cốc Đường bọn ta, nên hôm nay dẫn người tới gây sự. Chân Minh, lần này ngươi có trốn cũng không thoát đâu, nhất định sẽ đưa các ngươi đến Giới Đường, giao cho Tịnh Năng sư bá.

Lúc này mấy tên hòa thượng Ngũ Cốc Đường vẫn đang chơi trò đuổi bắt với Dương Ninh ở ngoài sân. Võ công của bọn họ cũng chỉ tầm tầm, Dương Ninh cứ chạy qua chạy lại giữa đám người này khiến bọn họ trong nhất thời không thể đuổi kịp hắn.

Tên hòa thượng béo vừa mới đuổi được vài bước đã thở hồng hộc, gã dừng lại để thở rồi đột nhiên có cảm giác có bóng người lóe lên, cảm giác được Dương Ninh đang ở gần, gã giơ tay ra bắt rồi hét lên:

- Ở đây, đây này.

Bóng người Dương Ninh chợt lóe lên, lắc lư trước mặt tên hòa thượng béo, gã hét lên một tiếng quái dị rồi nhào vào Dương Ninh, chỉ thấy Dương Ninh lắc mình né tránh, tên hòa thượng béo chuếnh choáng, cả người chúi xuống đất, kêu “ ai dô” một tiếng, rồi ngã nhào xuống như chó cạp đất vậy.

Tăng chúng đứng xung quanh có người thì cố nhịn cười, có người thì cố ý tránh đường cho Dương Ninh, nhưng lại cản đường mấy tên hòa thượng Ngũ Cốc Đường đang đuổi theo phía sau Dương Ninh.

Ngũ Cốc Đường vốn vắng lặng nay huyên náo, hỗn loạn.

Đúng lúc này, chợt có tiếng quát lạnh lùng:

- Tất cả đứng lại!

Giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, trong đường đang hỗn loạn nhưng chỉ một tiếng quát mạnh mẽ khiến mọi âm thanh như ngưng bặt. Dương Ninh giật mình, nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một lão hòa thượng mặt tăng bào màu vàng kết hợp với màu tím, khoảng ngoài năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, dưới hàm là bộ râu đen rậm rạp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía bên này.

Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, những hòa thượng của Ngũ Cốc Đường đang cầm gậy trong tay cũng đồng loạt buông bỏ, quỳ rạp xuống đất, hòa thượng Chân Bích bước tới, cũng quỳ xuống, cung kính nói:

- Tịnh Năng sư bá!

Dương Ninh ngẩn người, thầm nghĩ “đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới”. Mấy tên này lúc nãy còn hô hào muốn đưa hắn đến Giới Đường, giờ thì hay rồi, thủ tọa Giới Đường Tịnh Năng đúng lúc xuất hiện.

Những tăng chúng khác đều sợ Tịnh Năng, tất cả đều cúi đầu, lặng ngắt như tờ.

Tịnh Năng quét mắt nhìn khắp một lượt, trầm giọng hỏi:

- Tại sao vừa rồi lại náo loạn như vậy?

Hòa thượng Chân Bích vội trả lời:

- Hồi bẩm sư bá, có một tên đệ tử tục gia mới lên núi chê đồ ăn không ngon, lại còn sinh sự, kính xin sư bá phân xử.

Tịnh Năng nhìn Dương Ninh quát:

- Ngươi qua đây!

Khí thế của lão uy nghiêm, giọng nói lạnh lùng, có loại khí chất khiến người ta không dám cãi lời. Dương Ninh hơi do dự, nhưng sau đó cũng tới, vốn định ôm quyền sau lại nghĩ tới đây là chùa chiền liền chắp tay trước ngực nói:

- Vãn bối Tề Ninh, bái kiến tiền bối.

Hắn không quy y, mà cũng không bái sư, nên không thể gọi Tịnh Năng là sư bá được.

Tịnh Năng cũng không để ý lắm đến cách xưng hô, chỉ hỏi:

- Là ngươi chê đồ ăn không ngon?

Dương Ninh đáp:

- Tiền bối, tự quy nghiêm ngặt, không biết lời nói ra có xúc phạm đến tự quy hay không?

- Lời này của ngươi là có ý gì?

- Cái này phải hỏi vị Chân Bích sư huynh đây.

Dương Ninh trả lời.

- Y tự xưng mình là quản lý Ngũ Cốc Đường, nhưng lúc phát cơm, lại người nhiều người ít, đồ ăn của Ngũ Cốc Đường không ngon, cái này ta không bàn đến nhưng đối xử bất công như vậy, trong lòng ta không phục.

Tịnh Năng lại hỏi:

- Ngươi là Tề Ninh mới lên núi chữa thương?

Dương Ninh gật đầu, nghĩ thầm “thì ra lão Tịnh Năng này cũng biết mình, vậy chắc lão cũng biết mình là Cẩm Y Thế tử, nhưng không biết lão có thể nể mặt hay không?”

- Ngũ Cốc Đường có quy tắc của Ngũ Cốc Đường.

Tịnh Năng lạnh lùng nói tiếp.

- Ngươi mới đến, lại dám tới đây sinh sự, làm loạn tự quy, không thể bỏ qua được.

Sau đó lão trầm giọng quát:

- Người đâu, mau đưa hắn tới Giới Đường!

Sau đó hai tăng chúng từ phía sau lập tức tiến lên.

Dương Ninh cau mày nói:

- Khoan đã!

Hắn hỏi:

- Ý của tiền bối là muốn trừng phạt ta?

- Xúc phạm tự quy, đương nhiên là phải phạt!

Dương Ninh cười cười nói:

- Tiền bối còn chưa biết đầu đuôi sự việc thế nào đã võ đoán như vậy? Sao người không hỏi xem người của Ngũ Cốc Đường đã làm những gì?

- Ta chỉ biết ngươi là người khiến cho nơi này ồn ào náo loạn.

Tịnh Năng đáp lại.

- Còn những chuyện khác, sẽ điều tra sau.

Dương Ninh đột nhiên cười lớn, tiếng cười của hắn rất chói tai, không ít tăng chúng có vẻ mặt kinh hãi, thầm nghĩ “tăng chúng trong Đại Quang Minh tự ở trước mặt Tịnh Năng sư bá ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, vậy mà tên tiểu tử này dám ăn gan hùm mật gấu, dám làm càn ở đây, lần này xem ra hắn gặp xui xẻo lớn rồi.”

- Ngươi cười cái gì?

Tịnh Năng lạnh giọng hỏi.

Dương Ninh thản nhiên đáp:

- Ta vốn còn tưởng Đại Quang Minh tự được xưng là Thiên hạ đệ nhất tự thì sẽ phải không giống như bình thường, nhưng hiện tại xem ra chỉ là bề ngoài nạm vàng bên trong thối rữa!

Tịnh Năng biến sắc, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói gì?

Chân Bích ở bên cạnh nói:

- Sư bá, người nghe hắn nói đấy, tên này ngông cuồng vô tri, không thể để hắn phá hoại thanh danh của Đại Quang Minh tự được….!

- Ngươi bớt nói đi!

Tịnh Năng trừng mắt liếc Chân Bích.

Dương Ninh chỉ vào Chân Bích nói:

- Vị quản lý Ngũ Cốc Đường này, nịnh hót bợ đỡ, miệng hùm gan sứa, còn những người khác thì bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, vốn ta còn nghĩ lão hòa thượng người có thể nghe theo lẽ phải, nhưng hiện tại xem ra, từ trên xuống dười đều là cái dạng này cả, ta thật không hiểu Đại Quang Minh tự có tư cách gì mà dám tự xưng là Thiên hạ đệ nhất tự?

Lời hắn nói ra khiến tất cả mọi người biến sắc, tiểu hòa thượng Chân Minh vội la lên:

- Ninh sư đệ, không phải thế đâu….!

- Tiểu sư huynh, chẳng lẽ đến giờ huynh còn không biết, mấy người trong Ngũ Cốc Đường này là vì thấy huynh đôn hậu thật là, hơn nữa tuổi lại còn nhỏ nên mới bắt nạt huynh như vậy, huynh còn không thấy bọn họ cho người khác bao nhiêu cơm sao?

Dương Ninh hừ lạnh nói tiếp:

- Vừa rồi các người cũng đã nhìn thấy, có không ít người trực tiếp đi vào Ngũ Cốc Đường, mang theo cả thùng gỗ lớn tới lấy cơm, không bàn đến chuyện đồ ăn nhiều hơn rất nhiều so với mọi người, chỉ riêng chuyện bọn họ ngang nhiên đi vào Ngũ Cốc Đường mà không cần xếp hàng thôi, Đại Quang Minh tự còn có cái gọi là chúng sinh bình đẳng không?

Có người nghe thấy lời này liền có vẻ mặt đùa giễu cợt, thậm chí còn có người cười trào phúng.

Chân Bích sư huynh cũng cười lạnh hỏi:

- Người mà ngươi nói là mấy vị sư huynh của Không Minh Các?

- Ta không quan tâm là sư huynh của nơi nào, nếu đã nói đến chúng sinh bình đẳng, chắc phải bắt đầu từ Đại Quang Minh tự.

Dương Ninh cao giọng nói.

- Ngay cả bản thân còn không tuân thủ lý lẽ quan trọng thì dựa vào cái gì mà thuyết giảng chúng sinh bình đẳng?

- Ngươi mới nhập tự có mấy này, mà cũng muốn bày đặt bàn về ý nghĩ Phật pháp?

Chân Bích sư huynh giễu cợt nói:

- Ngươi ghen tỵ với những vị sư huynh của Không Minh Các đúng không? Ha ha, ngươi nghĩ ngươi có thể sánh với bọn họ hay sao? Trong mắt bọn họ ngươi ngay cả một ngón út cũng không được tính!

Dương Ninh bật cười nói:

- Quả nhiên như ta đã nói, cấp bậc của Đại Quang Minh tự nghiêm ngặt, nhưng lại không hề biết đến chúng sinh bình đẳng. Chân Bích ngươi cảm thấy mình không thể sánh với bọn họ, nhưng ta lại không thấy họ có gì khác mình cả!

Hắn trừng mắt lườm Chân Bích sư huynh.

- Ngay cả mình còn coi thường bản thân thì thật không biết ngươi giễu võ dương oai trước mặt người khác cái nỗi gì?

Tịnh Năng lạnh lùng nhìn Dương Ninh, cuối cùng mở miệng nói:

- Ngươi cảm thấy Đại Quang Minh tự bất công?

- Thật ra thì có trên có dưới không có gì là sai, chỉ là đừng nên treo đầu dê bán thịt chó!

Dương Ninh đáp.

- Nếu như trong tự mà còn có cảnh trên dưới khác biệt thì còn đừng rao giảng với bên ngoài là chúng sinh bình đẳng làm gì? Đến cả bát cơm mà còn không công bằng thì còn nói gì đến những chuyện khác?

Hắn nói tiếp:

- Đúng rồi, tiền bối muốn đưa ta tới Giới Đường để trừng phạt đúng không? Rất xin lỗi, ta không phải là người của Đại Quang Minh tự, cho nên không cần tiền bối giáo huấn!

 

0.20402 sec| 2451.516 kb