Dương Ninh thấy lời nói của Tịnh Không vừa dứt, không ít chúng tăng đều biến sắc, ngay cả tiều hòa thượng Chân Minh đứng cạnh hắn, cơ thể cũng chấn động, hình như những người này đều biết địa vị của đối phương.
Hắn chưa từng nghe thấy cái tên Bạch Vân đảo nhưng Đông Tề thì hắn biết.
Đông Tề là một tiểu quốc nằm giữa Bắc Hắn và Nam Sở, bị kẹp ở giữa, nước nhỏ người ít, nhưng lại có lực lượng thủy quân hùng mạnh, nghe đâu Thái tử Nam Sở tới tham gia đại điện lập Thái tử của Đông Tề, hoàng đế băng hà nhưng Thái tử lại vẫn đang ở bên ngoài.
Đúng lúc đó chợt nghe thấy một tiếng kêu trong vắt, rồi sau đó có thứ gì đó bay vào trong điện, màu sắc rực rỡ, nhìn giống Khổng Tước nhưng lại nhỏ hơn nhiều so với Khổng Tước. Sau khi nó bay vào điện, chúng tăng đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn, con chim sặc sỡ đó bay một vòng quanh điện sau đó đậu trên một thanh xà ngang, quan sát đại điện, trông nó vô cùng có khí thế.
Sau đó có một người dẫn đầu đi vào điện, trên người mặc một bộ quan phục, phía sau có thêm mấy người đi theo, Dương Ninh chỉ thấy trong đó có hai người rất dễ khiến người khác chú ý.
Đó là một người mặc áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, dáng người cao gầy, nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh được buộc lại bởi một sợi dây, rủ ở sau lưng, để lộ khuôn mặt tuấn tú, hai tay nắm lại, bên tay trái cầm một thanh trường kiếm, khuôn mặt không có chút biểu tình nào, toàn thân toát lên một loại khí chất thoát tục, dường như không nhiễm chút bụi trần.
Sóng vai đi cùng người đó là một nữ tử mặc bộ quần áo màu đỏ, tuổi cũng khoảng trên dưới ba mươi, nhìn nàng ta như một ngọn lửa rực cháy.
Nữ tử này có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người thướt tha, đầy đặn, vô cùng “rực rỡ”, mặc dù hiện tại mới chỉ là đầu đông nhưng nàng ta ăn mặc rất “mát mẻ”, quần đỏ xẻ tà, trong lúc bước đi, làn váy đong đưa, đôi chân tuyết trắng ẩn hiện sau làn váy, “ngạo nghễ trong gió sương”, thêm vào đó là vòng eo “uốn éo” gợi cảm mê người.
Nam tử áo trắng có vẻ ngoài tuấn tú, còn nữ tử áo đỏ lại xinh đẹp kiều diễm, cặp đôi này người nào cũng dễ thu hút sự chú ý, mà khi cả hai cùng nhau xuất hiện thì lại càng thu hút ánh mắt của người khác.
Một vài tăng chúng nhìn thấy nữ tử áo đỏ đó lắc eo đi vào điện, vẻ mặt đều không được tự nhiên, có người cúi xuống không dám nhìn cũng có người nhìn như là đang nhìn về phía trước nhưng khóe mắt lại liếc về phía nữ tử áo đỏ kia.
Nàng ta xinh đẹp lộng lẫy, đi đến đâu cũng khiến người khác thèm muốn, huống chi Đại Quang Minh Tự quanh năm chẳng mấy khi có khách nữ, chẳng trách đám hòa thượng này cứ nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Phía sau hai người là bốn gã đàn ông mặc áo gai cao to lực lưỡng, nhìn cách bọn họ đi liền biết không phải là loại tạp nham tầm thường.
Vào đến trong điện, tên quan viên dẫn đầu dừng bước, chắp tay trước ngực nói với Tịnh Không cùng Tịnh Năng đang ngồi ở vị trí thượng tọa:
- Hai vị đại sư, hạ quan là Lễ Bộ thị lang Tô Lạc, đi cùng với hai đệ tự của Bạch Vân đảo chủ Đông Tề tới bái tự, hai vị khách quý này đi theo đoàn sứ giả của Đông Tề đến tham gia lễ tế điện (* lễ truy điệu) Thánh thượng, lần này cố ý tới đây bái tự, mong đại sư chỉ bảo và chiếu cố nhiều hơn!
Lời lẽ của lão ta với chúng tăng trong Đại Quang Minh tự vô cùng khách khí, thậm chí đường đường là một Lễ Bộ thị lang mà lại xưng là “hạ quan” trước mặt Tịnh Không khiến Dương Ninh kinh ngạc nhưng sau đó cũng hiểu ra, điều này đương nhiên là do địa vị của Đại Quang Minh tự ở Nam Sở này không hề tầm thường.
Nữ tử áo đỏ uốn eo vòng eo nhỏ mềm mại bước lên trước hai bước, trên mặt là một nụ cười tươi duyên dáng, dịu dàng nói:
- Xích Đan Mị, đệ tử của Bạch Vân đảo chủ bái kiến chư vị đại sư!
Nàng ta vốn đã xinh đẹp mà giọng nói lại nũng nịu, trong vắt, ỏn à ỏn ẻn, lúc nói chuyện tựa như tâm tình khe khẽ bên tai, không ít người nghe thấy liền cảm thấy cả người đều nhũn ra, hồn xiêu phách lạc.
Trong lòng Dương Ninh cũng khẽ động, nghĩ thầm cái tên của nữ tử này quả không đặt sai, chữ “Mị” đó quả thật vô cùng xứng với người.
Giọng nói nàng ta yêu mị như vậy nhưng hình như lại là trời sinh như vậy, không phải là giả vờ, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này nên lại càng khiến người khác rung động.
Còn giọng nói của nam tử áo trắng lại lạnh lùng không có chút tình cảm nào, y mở miệng đơn giản giới thiệu:
- Đông Hải Bạch Vũ Hạc!
Dương Ninh nghe thấy nghĩ khí nói chuyện của y lại nhớ đến tên thuộc hạ Triệu Vô Thương của mình, hai người này đều có điểm giống nhau, đều là loại người tích chữ như vàng, tuy nhiên xét về khí thế thì Triệu Vô Thương đương nhiên không thể so được với Bạch Vũ Hạc.
- Từ lâu đã nghe nói Bạch Vân đảo chủ chính là Quốc sư Đông Tề, nhưng lại sống ở đảo Đông Hải Bạch Vân, tránh xa thế tục, không màng thế sự, không mưu cầu danh lợi.
Tịnh Không nhẹ nhàng nói:
- Bần tăng ngưỡng mộ danh tiếng Bạch Vân đảo chủ đã lâu nhưng vẫn không có cơ hội được gặp, hôm nay được gặp hai vị đệ tự của đảo chủ, cũng xem như là may mắn của bần tăng!
Sau đó lão ta giơ tay lên nói:
- Mau chuẩn bị bồ đoàn!
Sau đó liền thấy có đệ tử mang bồ đoàn ra đặt ở dưới đất.
Lễ Bộ thị lang Tô Lạc giơ tay ra nói với Bạch Vân Hạc cùng người nữ tử kia:
- Mời các vị ngồi!
Bạch Vân Hạc vẫn lẳng lặng đứng im như trời trồng, mà cũng chẳng đáp lại lời nào, thậm chí còn không động đậy, khiến Tô Lạc có chút xấu hổ, nhưng ngược lại Xích Đan Mị lại cười quyến rũ nói:
- Tô đại nhân, sư huynh của ta ngay cả lúc ngủ cũng như vậy nên không cần phải khách khí với huynh ấy.
Sau đó nàng ta liến lên ngồi lên bồ đoàn, cơ thể mềm mại ưỡn thẳng, bộ ngực sữa căng tràn lại càng nhô cao hiện rõ hơn.
- Hai vị thí chủ đường xa tới đây không biết là có chuyện gì?
Tịnh Năng thấy không ít các đệ tử trong điện đều đang nhìn chằm chằm vào Xích Đan Mị thì cảm thấy vô cùng tức giận. Bình thường đệ tử của Đại Quang Minh tự đều tinh nghiên Phật học, tuân thủ tự quy nghiêm khắc, nhưng lần này phần lớn bọn họ lại đều nhìn chằm chằm vào Xích Đan Mị, làm ảnh hưởng đến danh tiếng cùng uy nghiêm của Đại Quang Minh tự, vì vậy lão ta có chút phản cảm với Xích Đan Mi xinh đẹp kiều diễm này, nên giọng nói cũng có chút lạnh nhạt.
Tuy vậy Xích Đan Mị vẫn tươi cười như hoa, giọng nói nũng nịu đáp lại:
- Lần này phụng mệnh Gia sư, đoàn sứ giả Đông Tề tới quý quốc cần phải hoàn thành hai việc. Việc thứ nhất là tới bái tế Hoàng đế quý quốc, còn việc còn lại là hoàn thành tâm nguyện từ hơn hai mươi năm trước của Gia sư.
Giọng nói của nàng ta nũng nịu khiến người nghe rung động.
Nữ tử này rõ ràng đã là người “trưởng thành”, nhưng da thịt lại mềm mịn như em bé, lúc ngồi xuống đất, cặp đùi trắng nõn lộ ra không ít, trắng đỏ kết hợp, đỏ như lửa, trắng như tuyết, thân hình gợi cảm, nóng bỏng thướt tha, nhìn qua chỉ như một thiếu nữ mới hai mươi, nàng ta có dung mạo của một thiếu nữ nhưng lại có sự thành thục, yêu mị của một nữ tử trưởng thành.
- Ồ!?
Tịnh Không chắp tay trước ngực hỏi lại:
- Tâm nguyện từ hai mươi năm trước? Chẳng lẽ tâm nguyện này của đảo chủ có liên quan đến Đại Quang Minh tự chúng tôi hay sao?
Xích Đan Mị cười quyến rũ đáp:
- Dựa vào tuổi của đại sư chắc hẳn cũng biết trong quý tự vào hai mươi năm trước đã từng xảy ra một chuyện.
- Xin Xích thí chủ hãy chỉ giáo!
- Hai mươi ba năm trước, Gia sư lăn lội đường xa, chạy tới quý tự.
Xích Đan Mị nhẹ nhàng nói:
- Đại Quang Minh tự là đương kim đệ nhất tự, cũng là tự viện của hoàng gia Nam Sở, cao thủ nhiều như sao trên trời. Gia sư vô cùng ngưỡng mộ quý tự, nên đã dùng tên giả bái sơn, hy vọng có thể được nương tựa quý tự nhưng lại bị quý tự từ chối.
Lúc này chúng tăng đều đã biến sắc, Tịnh Năng thất thanh nói:
- Thí chủ nói, hơn hai mươi năm trước, Bạch Vân đảo chủ đã từng tới bản tự? Chuyện này… sao có thể?
Xích Đan Mị vẫn nhẹ nhàng đáp lại:
- Gia sư năm đó đã lấy tên giả là Ngô Động, không biết đại sư còn nhớ không?
- Ngô Động?
Tịnh Không hơi trầm ngâm, không nói thêm tiếng nào, vốn dĩ Tịnh Năng đã không hề có hảo cảm với Xích Đan Mị, hiện tại lại thấy vẻ mặt lẳng lơ đó của nàng ta thì lại càng phản cảm hơn, lão ta cười lạnh nói:
- Bạch Vân đảo chủ muốn vào tự, sao không quang minh chính đại vào mà lại phải dùng tên giả để vào? Người muốn lên núi vào tự làm đồ đệ của Đại Quang Minh tự nhiều vô số kể, Đại Quang Minh tự chọn đệ tự vô cùng nghiêm ngặt nên không phải ai cũng có tư cách nhập môn!
Lúc này Bạch Vũ Hạ đứng ở một chỗ nhắm mặt, tay ôm trường kiếm, không hề động đây, tựa như là đang ngủ.
Còn Dương Ninh thì chỉ có thể nhìn Bạch Vũ Hạc từ phía sau, thấy y chỉ ôm trường kiếm, thầm đoán tên này chắc là kiếm khách, nhìn dáng vẻ lạnh lùng đó chắc hẳn kiếm thuật không tồi.
Lúc này hắn mới biết thì ra Bạch Vân đảo chủ gì đó lại là Quốc sư của Đông Tề.
Hắn đứng ở phía sau nhìn về phía Xích Đan Mị, phát hiện ra nhìn từ góc độ này thân hình nàng ta tựa như một quả hồ lô, tấm lưng thẳng tắp lại nhỏ nhắn, đường cong bên dưới lại nở nang, tạo thành đường cong bờ mông căng tròn, bởi vì nàng ta quỳ ngồi trên mặt đất nên chiếc quần đỏ căng ra giữ chặt cặp mông căng tròn đó, thân hình hoàn mỹ, điện nước đầy đủ, điều này khiến Dương Ninh lo sợ chiếc váy đó sẽ bị cặp mông… làm rách.
Sau đó lại nghe thấy tiếng Tịnh Không nói:
- Thí chủ nói năm đó Bạch Vân đảo chủ lấy lên giả là… Ngô Động?
- Xem ra là đại sư đã nhớ ra rồi.
Lúc này giọng điệu của Xích Đan Mị lại chuyển thành chán ghét.
- Đại sư còn nhớ năm đó đã cự tuyệt Gia sư thế nào không ?
Tịnh Không thở dài nói:
- Theo bần tăng biết, khi đó Bạch Vân đảo chủ vẫn chưa sống ở đảo Bạch Vân, mà hai vị đây cũng chưa được Bạch Vân đảo chủ thu nhận.
- Đúng vậy, sau khi Gia sư bị quý tự chính thức cự tuyệt thì đã trở về Đông Tề và tới đảo Bạch Vân.
Xích Đan Mị tỏ vẻ sâu xa nói:
- Năm đó Gia sư muốn vào quý tự, nên đã đợi ở dưới chân núi Tử Kim năm ngày năm đêm, không có một hạt gạo nào vào bụng, suýt chút nữa đã chết ở nơi này, nhưng quý tự lại không hề động lòng trắc ẩn…!
Hình như Tịnh Năng cũng đã nhớ ra cái gì đó, lão ta nhìn về phía Tịnh Không, hỏi:
- Sư huynh, người mà bọn họ nói tới chính là người năm đó…!
Tịnh Không khẽ vuốt cằm, nói:
- Đúng vậy, là người đó, thì ra người đó chính là Bạch Vân đảo chủ.
- Hừ, thì ra lão ta chính là Bạch Vân đảo chủ.
Không giống với Tịnh Không xúc động, bùi ngùi, ngữ khí của Tịnh Năng kèm theo khinh thường, lão ta nhìn Xích Đan Mị lạnh lùng nói:
- Năm đó Bạch Vân đảo chủ lấy tên giả đến bái tự, không những chỉ đích danh Gia sư, muốn làm đệ tử của Gia sư. Khi đó Gia sư còn là Trụ trì Đại Quang Minh tự, hơn thế nữa lại còn yêu cầu Gia sư truyền thụ “Quang Minh Thực Kinh” của Đại Quang Minh tự cho, thật đúng là mơ tưởng hão huyền!
Vẻ mặt lão ta lạnh lùng nói tiếp:
- “Quanh Minh Thực Kinh” là bảo vật trấn tự của Đại Quang Minh tự, chỉ có Trụ trì các đời mới được tu luyện, ngay cả bọn ta còn chưa được nhìn thấy vậy mà một người từ bên ngoài tới lại muốn được truyền thụ “Quang Minh Thực Kinh”, chẳng lẽ lão ta muốn là Trụ trì Đại Quang Minh tự hay sao?
Xích Đan Mị không kiêu ngạo, không nóng nảy mà cũng không tức giận, vẫn cười quyến rũ nói:
- Nhưng năm đó Gia sư cũng đã từng đáp ứng với quý tự rằng chỉ cần quý tự truyền thụ “Quang Minh Thực Kinh” nhất định sẽ để Đại Quang Minh tự trở thành thiên hạ đệ nhất tông phái, nhưng các người lại không chấp nhận điều kiện đó, cũng chính bởi vì vậy nên cho tới giờ Đại Quang Minh tự cũng chỉ xưng bá được ở một phương mà thôi.
Dương Ninh nghe đến đây thì cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện này rồi, trong lòng thầm nghĩ lần này đệ tử Bạch Vân đảo tới đây không hề có thiện ý, chắc hẳn là tới để rửa mối hận hơn hai mươi năm trước.
Nếu như Bạch Vân đảo chủ đã là Quốc sư Đông Tề, hôm nay đương nhiên là không tiện ra mặt nên mới phải hai đệ tử tới đây.
Tuy nhiên Đại Quang Minh tự là Thiên hạ đệ nhất tự, hơn nữa lại là tự viện của hoàng gia Nam Sở, bối cảnh đương nhiên không hề đơn giản, vậy mà Bạch Vân đảo chủ lại phải hai đệ tử đến đây rửa nhục năm xưa, làm như vậy thật là không coi ai ra gì.
Tịnh Không vẫn bình tĩnh tự nhiên, chắp tay trước ngực nói:
- Bản tự không hề có ý muốn xưng hùng, cũng không hề có ý định muốn trở thành Thiên hạ đệ nhất tông phái. Bạch Vân đảo chủ và Đại Quang Minh tự không cùng chí hướng, nên không thể cùng đường. Hơn thế nữa yêu cầu của lệnh sư năm đó cũng có chút quá đáng nên khó tránh khỏi bị cự tuyệt.
- Gia sư đợi dưới chân núi năm ngày nằm đêm nhưng quý tự vẫn chưa cho người một câu trả lời thuyết phục, cho nên Gia sư chỉ có thể để lại một câu trên tấm bia đá dưới núi.
Xích Đan Mị nói đến đây thì cười quyến rũ rồi nói tiếp:
- Đại sư còn nhớ câu nói được để lại trên bia đá năm đó là câu gì không?
Tịnh Không vẫn bình tĩnh đáp lại lời nàng ta:
- Sẽ quay trở lại!
Xích Đan Mị cười duyên nói:
- Đúng vậy, chính là sẽ quay trở lại, đây chính là tâm nguyện của Gia sư, hôm nay bọn ta tới đây là để hoàn thành tâm nguyện của Gia sư!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo