Đột nhiên Dương Ninh nổi giận, Chân Minh hơi sửng sốt một chút mới đáp:
- Ninh sư đệ, bọn họ là sư huynh, đã nói ăn ít có thể tu tâm, thì đương nhiên là có đạo lý, vì sao ngươi phải tức giận?
- Tiểu hòa thượng, có phải ngươi bị ngốc không? Rõ ràng bọn họ coi thường ngươi còn nhỏ nên bắt nạt. Ngươi còn cho là bọn họ nói có cái đạo lý chó má gì sao?
Chân Minh vội vàng chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật, Ninh sư đệ không thể vọng ngữ.
Gã mới khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng hành vi cử chỉ đều giống ông cụ non. Dương Ninh bị tiểu hòa thượng gọi là sư đệ, cũng cảm thấy không tự nhiên lắm, bèn hỏi:
- Đúng rồi, ngọn núi này tên là gì?
- Đây là Phong Điên đỉnh Thiên Bảo sơn. Trong ba ngọn núi của Tử Kim sơn, ngọn Bắc Phong, ngọn Tiểu Mao và ngọn Thiên Bảo như một cái giá bút…
Dương Ninh vội đưa tay ngăn lại:
- Không cần giải thích cặn kẽ như vậy. Ta hỏi ngươi, có phải trong viện này chỉ có hai chúng ta không?
- Sư phụ không ở đây, đúng là chỉ có hai chúng ta.
- Đánh chuông buổi sáng mà ngươi nói là sao?
Dương Ninh chỉ chỉ ra ngoài:
- Ngươi muốn nói tới cái chuông to tướng bên bờ vực kia?
Hẳn là Chân Minh cũng khá bất đắc dĩ với vị sư đệ mới tới ăn nói không biết kiêng kỵ gì hết, gã chỉ đành khuyên nhủ:
- Ninh sư đệ, trong chùa nói chuyện cũng phải cẩn thận đúng mực. Ở đây chỉ có ngươi và tiểu tăng, nói vậy không sao, nhưng nếu bị những người khác trong chùa nghe thấy, nhất định sễ bị đưa tới chỗ sư thúc Tịnh Năng đó.
- Sư thúc Tịnh Năng?
- Sư thúc Tịnh Năng thủ tọa Giới đường, chưởng quản giới luật chùa Đại Quang Minh. Cho dù là ai, đã phạm phải giới luật đều phải giao cho Giới đường trừng phạt.
- Chúng ta ở đây nói chuyện không có ai nghe thấy đâu, đừng lo quá xa. Tiếng chuông buổi sáng là sao?
- A, trên ba ngọn núi Tử Kim đều có một tòa chuông khổng lồ, ở đây chúng ta gõ chuông buổi sáng. Mỗi ngày, vào giờ dần một khắc cần gõ chuông buổi sáng, trên dưới trong chùa nghe tiếng chuông này sẽ bắt đầu tụng khóa kinh ngày mới. Chuông bên ngọn Tiểu Mao vang lên là khóa buổi trưa, đến khi chuông bên ngọn Bắc Cao vang lên là được vãn khóa, đến tối, giờ hợi một khắc, ba chuông cùng vang, phải tắt đèn đi ngủ.
- Nói vậy mỗi sáng sớm ngươi phải gõ chuông bên này, buổi tối cuối này phải gõ chuông lần cuối, mà vẫn phải ăn ít cơm như vậy?
Dương Ninh bất mãn hỏi:
- Không phải ngươi nói sư phụ ngươi là một trong mười ba cao tăng Quang Minh sao? Địa vị trong chùa cũng không thấp chứ?
- Cao thấp trong chùa đều tôn kính sư phụ.
- Ta rất không hiểu, sao một vị cao tăng như vậy lại không đến nơi tốt hơn? Vì sao cứ chọn ở đây? Ta thấy ngươi gầy gò yếu ớt lắm, đương nhiên không gõ vang nổi cái chuông khổng lồ ngoài kia, nhất định là ngày nào sư phụ ngươi cũng phải dậy sớm gõ chuông phải không? Chuyện này ông ấy cũng tình nguyện làm sao?
Chân Minh lắc đầu:
- Từ năm tám tuổi tiểu tăng đã có thể một mình gõ chuông rồi, sớm muộn hai lần đều do tiểu tăng đi gõ.
Dương Ninh sững sờ, phải nhìn lại Chân Minh một lần nữa thật cẩn thận. Tiểu hòa thượng này mi thanh mục tú, thân hình gầy yếu, rất khó tin được một tiểu hòa thượng yếu đuối như thế lại có thể gõ vang được cái chuông lớn khổng lồ kia.
Nhưng thoạt nhìn gã rất thật thà, không giống như đang nói khoác.
Dương Ninh nhẹ nhàng thở ra:
- Vậy là tốt rồi. Ta chỉ lo sư phụ ngươi không ở đây, ngày nào ta cũng phải đi gõ chuông.
Chân Minh ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngươi không muốn sao?
- Đương nhiên không muốn. Đúng rồi, nói vậy, chẳng lẽ từ năm tám tuổi tới giờ ngươi chưa từng rời chùa Đại Quang Minh một ngày sao? Mỗi ngày sớm muộn hai lần, nếu ngươi không còn nữa thì phải làm sao?
- Tiểu tăng chỉ cần ở lại đây là tốt rồi, không cần đi nơi khác.
Dương Ninh thầm nghĩ, tiểu hòa thượng này thật đôn hậu, nhưng nhiều năm như vậy vẫn cứ chỉ ở đây, không sợ có lúc mắc bệnh đột xuất nữa, nếu là mình thì tuyệt đối không thể.
- Ninh sư đệ, trước khi đi sư phụ có nhắn nhủ, chờ ngươi tỉnh lại, có thể truyền thụ Thanh kinh cho ngươi. Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Chân Minh chân thành nói:
- Nếu có thể, bắt đầu từ hôm nay tiểu tăng sẽ dạy khẩu quyết Thanh kinh cho ngươi.
- Thanh kinh? Đó là cái gì? Kinh Phật sao?
Chân Minh gật đầu:
- Từ năm sáu tuổi sư phụ đã dạy cho tiểu tăng khẩu quyết Thanh kinh, đó là bộ kinh phật đầu tiên mà tiểu tăng biết đến.
Dương Ninh cau mày phản đối:
- Nhưng ta không có ý định làm hòa thượng, không cần học kinh Phật.
- Ninh sư đệ, vậy không được rồi, sư phụ đã dặn thì phải làm theo.
Chân Minh cực kỳ chân thành khuyên nhủ dỗ dành:
- Tiểu tăng thấy ngươi ăn được nhiều như vậy là đạt được yêu cầu của sư phụ rồi, đến buổi trưa sẽ dạy học….
Gã còn chưa nói hết câu Dương Ninh đã nghe tiếng chuông trầm thấp vang lên.
Tiếng chuông trầm thấp quanh quẩn trong dãy núi tĩnh lặng. Tuy đang ở ngọn Thiên Bảo nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng.
Liên tục tám tiếng chuông vang lên, Chân Minh lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa:
- Ninh sư đệ, giờ học buổi trưa đã đến, chúng ta tới….
Gã quay sang thấy Dương Ninh không động đậy, sửng sốt một chút, đoạn hỏi:
- Vì sao Ninh sư đệ không đứng dậy?
Dương Ninh giơ tay lên nói:
- Ngươi đi khóa lễ buổi trưa đi, ta không phải hòa thượng, không cần làm những việc đó.
Hắn chỉ đồ ăn trên bàn:
- Ngươi không ăn, ta đã giải quyết hết rồi, tiểu hòa thượng, ngươi không cần quan tâm tới ta.
Chân Ninh tiến lại gần, nhìn Dương Ninh:
- Ninh sư đệ, khóa học buổi trưa tuyệt đối không thể ăn uống, chẳng lẽ ngươi không biết tự quy này? Aaaaa, ngươi mới vừa lên núi, đúng là không biết. Là tiểu tăng sai rồi. Nhưng tiểu tăng sẽ từ từ dạy ngươi nội quy của chùa. Ngươi không cần lo.
Thấy Dương Ninh không để ý tới mình, gã đưa tay với đũa, quơ quơ tay, bắt lấy tay hắn, nghiêm túc nói:
- Ninh sư đệ, tiểu tăng đã nói đó là nội qua của chùa, vì sao ngươi biết còn cố phạm?
Dương Ninh cau mày đáp:
- Chân Minh tiểu sư huynh, có phải ngươi ở đây ngày này sang tháng nọ lâu quá, ta nói vậy vẫn không hiểu? Nhìn miệng ta nhé, ta không muốn học, ta cũng không phải hòa thượng chùa Đại Quang Mnh, không cần tuân thủ tự quy của các ngươi.
Chân Minh lắc đầu:
- Chỉ cần lên núi vào chùa thì phải tuân theo tự quy. Đây là lời chính miệng Tịnh Năng sư thúc nói với chúng ta, chỉ cần phạm vào bất kể tự quy nào sẽ phải đưa đến Giới đường chịu phạt. Khi sắp đi, sư phụ đã dặn, ngươi mới lên núi, rất nhiều quy củ không biết, không cần quá hà khắc với ngươi, cũng không cần đưa ngươi tới Giới đường. Nhưng….nhưng ngươi nhất định phải học tịnh kinh.
- Đừng có nói nhảm!
Bị một tiểu hòa thượng ép vào quy củ, đương nhiên Dương Ninh chẳng quan tâm, thậm chí còn cảm thấy hơi phiền chán, bèn hất tay Chân Minh đang giữ ở cổ tay mình ra:
- Tiểu hòa thượng, trong chùa Đại Quang Minh không ai có thể quản ta. Một tiểu gia hỏa như ngươi cũng muốn ép ta vào quy củ ở đây ư? Đi đi đi…!
Hắn lại cầm đũa, nhưng chưa kịp động vào đã bị giữ tay.
Hắn sầm mặt cả giận:
- Tiểu hòa thượng, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, tính tình ta rất không tốt, đừng ỷ mình nhỏ, ta sẽ không khách khí đâu.
- Ngươi phải đi học khóa buổi trưa.
Chân Minh nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề nhượng bộ:
- Nếu không tiểu tăng chỉ có thể kéo ngươi ra ngoài.
- Ồ, khẩu khí không nhỏ đấy.
Dương Ninh cười cười:
- Ý của ngươi là, ngươi muốn ra tay với ta?
Hắn chỉ cảm thấy tiểu hòa thượng này thật không biết trời cao đất rộng.
Tuy Dương Ninh không quá khinh thường tiểu hòa thượng này, nhưng gã mới chỉ hơn mười tuổi, thân thể còn rất gầy yếu, còn hắn dù sao cũng là tinh anh đã được huấn luyện đặc biệt, cho dù ba năm đại hán đấu với hắn cũng khó mà thắng được, nói gì đến một tiểu hòa thượng.
Chân Minh không nói gì, tay kéo mạnh Dương Ninh mạnh hơn. Tay hắn run lên một cái, nhưng lại không giật ra khỏi tay gã. Tiểu hòa thượng lại càng dồn thêm sức, đừng coi thường y còn nhỏ, sức này không hề yếu, hắn chỉ cảm thấy tay mình bị bóp thật chặt, bèn trở mặt nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi đừng chọc ta nữa. Ta sẽ trở mặt thật đấy. Ta đếm ba tiếng, ngươi thả hay không thả?
- Ninh sư đệ, ngươi có học khóa buổi trưa không? Nếu ngươi nhất định không đi học khóa buổi trưa, tiểu tăng cũng chỉ có thể nghe theo lời sư phụ dặn, trừng phạt ngươi một chút.
Dương Ninh nghe vậy bật cười:
- Trừng phạt một chút? Ngươi phạt ta? Tiểu hòa thượng, ngươi không nói sai chứ? Ha ha ha, lại đây lại đây, ta xem ngươi trừng phạt ta một chút như thế nào.
Hắn nháy nháy mắt hai cái:
- Ta rất thích người khác trừng phạt ta, ta không đợi được nữa đâu, ngươi tới đây….!
Hắn vừa dứt lời, cảm thấy tay mình bị siết chặt, lập tức cảm thấy cả người mình bay bổng lên, còn không kịp phản ứng, cả người bay ra ngoài cửa rơi bịch xuống đất.
Bất ngờ bị ngã, hắn không kịp chuẩn bị tâm lý, rơi xuống rất đau, đâm ra hơi sợ. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Chân Mih đứng cửa, chắp tay trước ngực áy náy nói:
- Ninh sư đệ, tiểu tăng ra tay hơi nặng, ngươi không sao chứ?
Dương Ninh bò lên, đột nhiên bị ném ra, thậm chí không hiểu tiểu hòa thượng này ném mình ra thế nào, lại càng nghi ngờ tại sao tiểu hòa thượng này có thể có bản lãnh như vậy?
Hắn cười lạnh, nhìn quanh một vòng, lạnh lùng hỏi:
- Là vị cao nhân nào ở đây, sao không hiện thân?
Thật sự hắn không tin được một tiểu hòa thượng lại có thể ném mình ra khỏi cửa, chỉ nghĩ hẳn ở đây có người đang giở trò, tuy nhiên không có ai đáp lại.
- Ninh sư đệ, không có ai khác.
Chân Minh thành thật đáp:
- Trong vòng ba trăm bước, chỉ cần có bất kỳ kẻ nào tới gần, tiểu tăng cũng có thể phát hiện.
Dương Ninh há hốc miệng không nói được lời nào.
Chân Minh bước lên hai bước, tới trước mặt hắn:
- Ninh sư đệ, có thể bắt đầu khóa trưa chưa? Không thể kéo dài lâu quá.
Hai mắt Dương Ninh đảo một vòng, đoạn gật đầu:
- Vậy ta sẽ đi học cùng ngươi.
Chân Minh mỉm cười:
- Ninh sư đệ yên tâm, nhất định tiểu tăng sẽ làm đúng theo lời sư phụ, dạy dỗ ngươi thật tốt.
Gã đi ra ngoài viện, mới được hai bước, Dương Ninh đã như lang như ác đi theo sau, một tay đặt lên đầu vai Chân Minh, cười lạnh:
- Tiểu hả thượng, ngươi dám động thủ với lão tử? Đúng là muốn chết.
Hắn quét ngang chân, thầm nghĩ muốn cho Chân Minh làm chó gặm bùn, rửa sạch sỉ nhục vừa rồi.
Chân còn chưa quét đến, Chân Minh đã nhảy lên cao, nhẹ nhàng như một áng mây, lật mình một cái ra đằng sau Dương Ninh, thuận thế bẻ một tay hắn ra đằng sau. Hắn cảm thấy eo tê rần, gối và hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất.
Tiểu hòa thượng Chân Minh chắp tay trước ngực:
- Ninh sư đệ, ngươi… võ công của ngươi rất yếu, không phải đối thủ của tiểu tăng.
Suýt chút nữa thì Dương Ninh phụt ra ngụm máu già.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo