Dương Ninh thấy rõ, đứng sau lưng hắn chính là đám người ở Ngũ Cốc Đường kia, mà Chân Bích cũng nằm trong số đó. Dương Ninh chỉ chú ý đến chuyện xảy ra ở giữa sân, lại không ngờ người phía sau dám đạp hắn một phát, trong lòng hắn cảm thấy tức giận!
Mấy tên Ngũ Cốc Đường kia đều quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Dương Ninh, cả một đám đều giả vờ giả vịt như nhau. Trong chốc lát, Dương Ninh thật sự không biết là kẻ nào đứng phía sau đạp hắn một phát.
-Lại là ngươi gây sự nữa!
Trong lòng Tịnh Năng vốn đã không thoải mái, lúc này nhìn thấy Dương Ninh thì càng thêm tức sôi máu, giận dữ hỏi:
-Ai cho ngươi vào điện hả?
Dương Ninh nghĩ thầm thật ra lão tử cũng chẳng muốn vào đây làm gì, chẳng qua vì sau khi tiếng chuông vang lên, chúng tăng trong chùa đều chạy tới đây, cho nên hắn mới cùng mọi người tiến vào thôi mà.
Sau đó lại nghe được cái nàng Xích Đan Mị lẳng lơ kia cười nói:
-Tiểu nữ còn tưởng rằng có vị anh hùng nào đó dũng cảm xuất trận chứ, hóa ra là ...
Nàng ta không nói tiếp nữa, đôi mắt xinh đẹp đánh giá toàn thân Dương Ninh một hồi, rồi nở nụ cười quyến rũ.
-Là gì hả?
Dương Ninh nghe được sự châm chọc trong lời nói của Xích Đan Mị, hắn tức giận nói:
-Ta và ngươi không thù không oán, ngươi chớ nên ở chỗ này mà châm chọc khiêu khích!
-Yo, vị tiểu sư phụ này ăn nói thật chẳng khách khí chút nào hết, tiểu nữ cũng đâu có châm chọc khiêu khích ngươi.
Xích Đan Mị cười khanh khách rồi nói:
-Chỉ là ngươi đi ra như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm đó, tiểu nữ còn tưởng ngươi muốn bước lên tỉ thí kiếm thuật chứ.
-Tiện pháp của ngươi quá cao, ta đấu không lại đâu!
Dương Ninh cười hì hì, đáp lại nàng ta:
-Ta chỉ là người đứng xem thôi, so với các ngươi thì chẳng là gì cả!
Bạch Vũ Hạc liếc Dương Ninh một cái, lạnh lùng nói:
-Hạng tôm tép nhãi nhép nhà ngươi còn không mau lui xuống?!
Dương Ninh vốn đã muốn lùi xuống, nhưng lời nói này của Bạch Vũ Hạc rất không khách khí, Dương Ninh không khỏi nhíu mày đốp lại:
-Nơi này là nhà của ngươi chắc? Ngươi bảo ta lui thì ta phải lui à? Nhìn dáng vẻ ngươi còn tưởng rằng có chút tố chất, nhưng tại sao ăn nói lại không có lễ độ như vậy?
Bạch Vũ Hạc chẳng thèm để tâm đến hắn, nhưng Xích Đan Mị thì lại cười nói:
-Tính tình sư huynh ta có chút quái lạ, nếu như gặp được người có bản lĩnh, thì huynh ấy sẽ đối với người ta cực kì lễ độ, nhưng mà...
Nàng ta lại cười khanh khách rồi mới nói nốt:
-Nhưng mà nếu gặp hạng người như ngươi thì huynh ấy không có kiên nhẫn đâu!
Dương Ninh trợn trắng mắt:
-Ngươi nói rõ ràng cho ta! Ta là hạng người gì hả? Ngươi ở đây lẳng lơ phô trương, ta còn chưa nói gì ngươi, ngươi còn dám nói ta như thế, ngươi thật sự coi nơi này là chỗ ngươi muốn làm gì thì làm rồi ư?!
Hắn chẳng chút khách khí mà nói ra những lời này, không ít người hơi biến sắc, Tịnh Năng lớn tiếng nạt hắn:
-Tề Ninh ngươi im miệng! Còn chưa cút ra khỏi Quang Minh Điện sao?!
Xích Đan Mị chẳng hề tức giận, mà còn nở nụ cười hỏi hắn:
-Tiểu sư phụ này, ngươi nói ta lẳng lơ phô trương, nhưng mà người ta sinh ra đã thế rồi, chẳng lẽ ngươi không thích người ta như vậy sao?
Dương Ninh cũng chẳng thèm để ý đến lời nói của Tịnh Năng, đáp lại:
-Đừng tưởng lẳng lơ phô trương như thế thì sẽ khiến tất cả đàn ông hồn bay phách lạc, những người giống như ngươi, ở trong thanh lâu có cả đám đấy!
Từng câu từng chữ của Xích Đan Mị nói với Dương Ninh đều tràn đầy ý khinh thường, Dương Ninh cũng không chịu thiệt, lập tức chế giễu lại nàng ta, hắn thầm nghĩ, nơi này là Đại Quang Minh tự, hẳn là Xích Đan Mị sẽ không dám ra tay đả thương người ở nơi này.
Chúng tăng có người sợ hãi, có người thì phát ra tiếng cười khẽ khẽ. Tịnh Không lắc đầu, sắc mặt Tịnh Năng thì tái nhợt, không kiềm được mà lớn tiếng mắng:
-Cửa Phật là nơi thanh tịnh, sao có thể để ngươi ở nơi này mở miệng nói bậy hả?! Ngươi còn chưa chịu cút xuống sao? Tề Ninh, nơi này là Đại Quang Minh tự, cái danh Cẩm Y Thế tử kia của ngươi, đã ở đây rồi thì thu lại cho ta!
Tịnh Năng thấy Dương Ninh dám ở đại điện ăn nói lung tung, thậm chí còn nhắc tới cả thanh lâu, chẳng khác gì một đại thiếu gia ăn chơi trác táng, lão cảm thấy cực kì tức giận, lại lo người của Bạch Vân đảo sẽ hiểu lầm rằng Dương Ninh cũng là đệ tử của Đại Quang Minh tự, sẽ vấy bẩn danh tiếng của Đại Quang Minh tự, vì vậy trực tiếp nói ra thân phận của Dương Ninh.
Bạch Vũ Hạc nghe thấy bốn chữ “Cẩm Y Thế tử” thì đầu mày nhíu chặt. Y vốn dĩ chẳng để Dương Ninh vào mắt, vậy mà lúc này lại quay đầu lại, đánh giá toàn thân Dương Ninh một phen, sau đó cất tiếng hỏi:
-Ngươi họ Tề ư?
-Nói thừa, chẳng phải ngươi đã nghe thấy rồi sao?
Vừa rồi Bạch Vũ Hạc mở miệng mắng hắn là đồ tôm tép nhãi nhép, đây là hành vi sỉ nhục nhân cách của Dương Ninh, cho nên hắn cực kì phản cảm với cái tên kiêu căng này, thầm nghĩ thân là một kiếm khách, kiếm thuật của y chẳng qua chỉ xếp hàng top ba nhân tài mới thôi mà, y vẫn chưa trở thành đệ nhất thiên hạ mà hai mắt đã đặt trên đỉnh đầu thế rồi, nếu thật sự trở thành đệ nhất thiên hạ, thì chẳng phải sẽ bay lên luôn sao?
Bạch Vũ Hạc khẽ gật đầu, ngữ khí lúc này không còn lạnh lùng kiêu căng như trước nữa:
-Đông Hải Bạch Vũ Hạc, xin các hạ chỉ giáo!
Nói xong, y hơi cúi người, quả thật là trở nên rất lễ độ .
Dương Ninh thầm nghĩ người này vẫn còn biết lỗi sai mà sửa chữa, cười cười rồi khoát tay:
-Ngươi hiểu lầm rồi, ta không muốn so kiếm với ngươi, nếu như thật sự tỉ thí, thì ta chỉ có nước bỏ chạy thôi!
-Các hạ xin chớ khiêm tốn!
Bạch Vũ Hạc vẫn khăng khăng:
-Xin chỉ giáo!
Nói xong, y quay người đối mặt với Dương Ninh, lùi về sau vài bước, xoay cổ tay một cái, đã cầm ngang trường kiếm trong tay.
Dương Ninh thấy vẻ mặt Bạch Vũ Hạc vô cùng nghiêm túc, căn bản không giống như đang đùa, hắn có chút hoảng sợ, vội vàng nói:
-Ta nói này... Ta nói này Bạch kiếm khách, ngươi thật sự đã hiểu lầm rồi! Ta... Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ so kiếm với ngươi, hơn nữa... À đúng rồi, ngươi cũng đã nghe thấy đó, ta không phải là đệ tử của Đại Quang Minh tự, cho dù có so kiếm với ngươi, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Bạch Vũ Hạc lập tức đáp:
-Chỉ cần các hạ chỉ giáo, nếu như ta thua, thì coi như Đại Quang Minh tự giành phần thắng!
Rồi y vẫn lặp lại câu cũ:
-Xin chỉ giáo!
Đệch mợ nhà nó chứ! Cái tên họ Bạch này đâu phải thằng ngu, tại sao cứ quấn lấy hắn không buông thế này?
Đã nói không muốn so kiếm với y rồi, vậy mà cái tên Bạch Ngu này cứ như đã quyết tâm không đổi rồi vậy. Dương Ninh đương nhiên biết rõ khả năng của bản thân, so kiếm với tên này, có khác quái gì tìm đường chết đâu cơ chứ? Hắn liếc liếc mắt, đáp:
-Ta đã nói không so kiếm là không so, ngươi tìm một người tài giỏi khác đi!
Tịnh Không và Tịnh Năng nhìn nhau, rồi cùng hướng mắt về phía Dương Ninh, ánh mắt Tịnh Không trở nên ý vị thâm trường mà nói:
-Tề Ninh, ngươi lên núi trị thương, cho nên trong khoảng thời gian này, ngươi cũng được coi như là đệ tử của Đại Quang Minh tự.
Rồi lão giải thích:
-Có lẽ ngươi không biết, thương thế của ngươi cực kỳ nghiêm trọng, ngày đó, khi ngươi được đưa lên núi, mấy vị sư huynh đệ trong chùa phải hợp sức lại mới có thể cứu được ngươi.
Dương Ninh biết rõ lời nói của Tịnh Không chắc chắn không phải giả, tuy rằng hắn chẳng có chút thiện cảm với Tịnh Năng, nhưng vẫn kính trọng Tịnh Không, hắn chắp tay đáp:
-Tịnh Không đại sư, vãn bối xin ở nơi này tạ ơn, ân cứu mạng, không sao báo đáp hết. Nhưng mà... Nhưng mà việc ngài nói vãn bối là đệ tử của Đại Quang Minh tự thì... Cái này...
Hắn cười khẽ, ý là việc làm đệ tử, hắn có thể không đồng ý.
Tịnh Không liếc Tịnh Năng một cái, Tịnh Năng vội nói:
-Quy tắc của Đại Quang Minh tự, chỉ cần lên núi cầu Đại Quang Minh tự cứu người, nếu bổn chùa ra tay cứu giúp, thì ngươi phải xuất gia và trở thành đệ tử của Đại Quang Minh tự.
Trong lòng Dương Ninh cả kinh, nghĩ thầm, con mẹ nó chứ, còn có cả quy tắc chó má như thế nữa hả?! Chẳng phải vẫn nói người xuất gia có lòng từ bi ư? Hà cớ sao cứu người ta rồi, còn muốn ép người hiền xuống tóc nữa hả?
-Đương nhiên, Cẩm Y Hầu phủ đã bằng lòng sẽ phái người thay ngươi xuất gia, nhưng mà trước khi hắn đến đây, thì ngươi quả thực là đệ tử của bổn chùa.
Tịnh Năng nói tiếp:
-Vậy cho nên, nếu như ngươi thật sự tham gia so kiếm thì hoàn toàn có thể thay mặt cho Đại Quang Minh tự ta rồi!
-Có phải các người nhầm ở đâu rồi không?
Dương Ninh cảm thấy da đầu ngứa ngáy:
-Vừa rồi ta quả thực không cẩn thận nên mới bị người ta đạp ra, chứ hoàn toàn không có ý khoe mẽ gì hết, các ngươi đều đã hiểu lầm cả rồi, đến kiếm ta còn chưa từng chạm vào, lúc này còn bảo ta so kiếm thuật với hắn? Vậy... Vậy chẳng phải là ném ta vào hố lửa sao?
Sau đó hắn quay đầu lại, chỉ chỉ mấy tên Ngũ Cốc Đường rồi mới nói tiếp:
-Trong số bọn họ nhất định có người đã đạp ta ra, vẫn xin hãy nghiêm túc tra rõ, trả lại công bằng cho ta.
Thế mà Tịnh Không mỉm cười đáp lại lời hắn thế này:
-Tề Ninh, kiếm thuật của Bạch thí thủ rất tuyệt diệu, ngươi đương nhiên không phải đối thủ của Bạch thí chủ. Vốn dĩ ngươi cũng không có tư cách so chiêu với Bạch thí chủ, nhưng mà bọn họ từ xa tới đây, lão tăng thấy Bạch thí chủ cũng thật lòng muốn so kiếm với ngươi, ngươi có thể nhân dịp này mời Bạch thí chủ chỉ bảo vài chiêu. Lúc trước đã quy định phải dừng lại ở đâu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, dựa vào khả năng kiếm thuật của Bạch thí chủ, ra chiêu thu chiêu lưu loát, tại nơi Đại Quang Minh tự này, Bạch thí chủ tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương!
Dương Ninh ngẩn ra, hắn thầm nghĩ Bạch Vũ Hạc cứ ép mình so kiếm với hắn, chẳng khác gì thằng ngu, nhưng mà tại sao đến cả Tịnh Không đại sư cũng muốn hắn so kiếm với Bạch Ngu? Chẳng lẽ bệnh này có thể lây?
Trong lòng Dương Ninh quả thật nghĩ mãi chẳng ra.
Bỗng nghe thấy trong đám người có ai đó cao giọng gào lên:
-Tề Ninh, Tề Ninh!
Hắn nương theo tiếng gọi nhìn sang, người vừa lên tiếng chính là Chân Bích của Ngũ Cốc Đường. Chân Bích vừa cất tiếng, mấy đệ tử của Ngũ Cốc Đường ở phía trên cũng lập tức giơ cao tay, hưng phấn gào to:
-Tề Ninh, Tề Ninh!
Ở trong hoàn cảnh này, tâm trạng của tất cả mọi người đều đang căng như dây cung, bỗng có người giơ cao tay hét tên “Tề Ninh, Tề Ninh”, đương nhiên những người khác cũng không hề do dự mà đồng loạt giơ tay kêu to, trong chốc lát, tiếng reo hò bên trong Quang Minh Điện như sấm, khí thế hào hùng, vang vọng tới tận nơi xa.
Dương Ninh nhìn nụ cười đểu giả của Chân Bích, chỉ hận không thể tiến lên đánh đập hành hạ cái gương mặt của y mười ngày nửa tháng!
Trong lòng hắn biết rõ, Chân Bích chẳng có ý tốt đẹp gì, y làm vậy là để Dương Ninh chỉ có thể tiến, không thể lùi; nhưng những đệ tử khác trong đại điện, có lẽ là thật lòng ủng hộ hắn, vào lúc không ai có thể ứng chiến này, chỉ có thể đẩy Dương Ninh ra mà thôi!
Dung nhan được trang điểm đẹp đẽ của Xích Đan Mị lộ ra một nụ cười duyên dáng, nói với Dương Ninh:
-Tiểu sư phụ, xem ra ngươi là cái đích mà mọi người đều hướng tới rồi, nếu như ngươi mà còn không đồng ý, chỉ sợ là chẳng thèm để ai vào mắt!
Dương Ninh đột nhiên giơ cao hai tay, chúng tăng trong điện thấy thế, thì lập tức yên lặng.
Sắc mặt Dương Ninh nghiêm túc, trở nên vô cùng có khí thế, hắn chầm chậm quay người, đối diện với Bạch Vũ Hạc, Bạch Vũ Hạc im lặng nhìn Dương Ninh, trong đôi mắt không gợn sóng của y bỗng hiện lên tia chờ mong khó có thể che giấu.
Dương Ninh thu hết vào đáy mắt, thầm nghĩ ngươi đây là hưng phấn khi nhìn con mồi đó hả, hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nói:
-Nếu như mọi người đã đề cử thì xem ra không thể không đấu rồi!
Bạch Vũ Hạc Nghe thấy thế, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, vẫn nói câu cũ:
-Xin chỉ giáo!
-Vậy... Ta nhận thua có được không?
Dương Ninh lạnh lùng hỏi.
Bạch Vũ Hạc ngẩn ra, sau đó lập tức lắc đầu:
-Vẫn chưa tỉ thí, khó phân thắng bại.
Bên trong Quang Minh Điện lúc này hoàn toàn yên tĩnh, trong lòng Dương Ninh đã rõ chuyện này không còn đường lui nữa rồi, hắn thở dài nói:
-Được rồi, so thì so, nhưng mà... Nhưng mà ta có thể đề ra mấy điều kiện được không?
-Mời nói!
-Chúng ta so kiếm, không phải so nội công, cho nên chúng ta có thể chỉ tỉ thí chiêu kiếm thôi được không?
Dương Ninh nói tiếp:
-Cũng không cần phải động chân khí các kiểu, miễn tổn thương hòa khí hai bên.
Bạch Vũ Hạc gật đầu đồng ý:
-Được, ta không biết sử dụng chân khí!
Trong lòng Dương Ninh nhẹ nhõm, nghĩ thầm nếu như dựa vào chân khí mà so kiếm, thì e là chỉ cần sơ ý một chút, hắn chắc chắn sẽ bị thương, đối phương đã đồng ý không dùng chân khí, điều kiện này không thể tốt hơn được nữa rồi.
-Còn nữa, ừm... Còn cả phải dừng lại đúng lúc nữa.
Dương Ninh nói tiếp:
-Bạch kiếm khách, ngươi nói thử xem, nếu như sức lực chúng ta ngang nhau, không phân thắng thua, chẳng lẽ cứ phải đánh tiếp? Cũng nên có một giới hạn nhất định chứ, thí dụ như trong vòng mười chiêu hoặc hai mươi chiêu mà bất phân thắng bại, thì nên làm thế nào?
Bạch Vũ Hạc suy nghĩ một lát, cuối cùng đáp:
-Nếu như là người khác, trong vòng ba chiêu mà ta chưa thể giành phần thắng, thì coi như thua rồi, nhưng nếu là ngươi, trong vòng mười chiêu mà hai ta vẫn không phân thắng thua, thì coi như ta thua đi, chẳng hay như vậy có được không?
-Chuyện này là chính miệng ngươi nói đó nhé!
Dương Ninh chưa nghĩ đến việc tại sao lại trở thành ngoại lệ của Bạch Vũ Hạc, hí hửng nói tiếp:
-Ngươi nói nếu trong vòng mười chiêu mà chúng ta vẫn chưa phân rõ thắng thua, thì coi như ngươi thua, không được đổi ý đâu đó?
Bạch Vũ Hạc nghiêm túc đáp:
-Lời Bạch mỗ nói ra như núi, tuyệt đối không thay đổi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo