Tuy Dương Ninh cảm thấy tức giận, nhưng nhiều hơn cả là hoảng sợ.

Hắn biết rõ, võ công của tiểu hòa thượng Chân Minh này vượt xa hắn, cái xoay người vừa rồi, nhẹ nhàng như mây, hắn tuyệt đối không làm được như vậy! Hắn vốn cho rằng đây chỉ là một tiểu hòa thượng vừa bình thường vừa nhu nhược mà thôi; lại không ngờ mình đã nhìn lầm, võ công của tiểu hòa thượng này quả thực vô cùng lợi hại!

Tiểu hòa thượng này, chẳng những có thân pháp nhẹ nhàng, lực đạo mạnh mẽ, mà tốc độ cũng vô cùng kinh người. Kĩ thuật giao đấu của Dương Ninh không hề kém, nhưng khi tiểu hòa thượng này xuống tay, hắn căn bản chưa kịp phản ứng gì hết!

Tiểu hòa thượng Chân Minh hỏi lại lần nữa:

-Ninh sư đệ, phải chăng nên đi làm bài tập buổi trưa?

Dương Ninh biết mình gặp phải người lợi hại rồi, võ công của tiểu hòa thượng này không kém, hơn nữa đầu óc vô cùng cứng rắn, luôn coi lời sư phụ là thánh chỉ!

Nếu lúc này mà còn cứng đầu cứng cổ, chỉ e người bị thiệt là hắn.

Dương Ninh đương nhiên biết đạo lý “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn” ra sao, càng biết rõ đạo lý “Hảo hán không sợ thiệt trước mắt” hơn nữa, hắn lồm cồm bò dậy, phủi phủi áo quần rồi hỏi:

-Ta nói nè tiểu... Tiểu sư huynh à, bản lĩnh này của huynh, là học được từ đâu vậy?

Tiểu hòa thượng Chân Minh đáp:

-Là được sư phó truyền dạy.

Dương Ninh dựng thẳng ngón cái khen ngợi:

-Xem ra sư phụ huynh nhất định là một người vô cùng lợi hại, mà xem ra huynh cũng rất có thiên phú, hình như võ công còn cao hơn ta một bậc nữa!

Tiểu hòa thượng Chân Minh hỏi hắn:

-Ninh sư đệ, trước kia đệ đã từng học võ công sao? Võ công của đệ hình như không được tốt lắm.

Trong lòng Dương Ninh chửi bới loạn xạ, thầm nghĩ con mẹ nó chứ, ngươi là cái đồ vạch áo cho người xem lưng! Chẳng phải chỉ là võ công cao một chút thôi ư? Bày đặt ra vẻ nói bừa gì ở đấy chứ? Nhưng trên mặt hắn thì vẫn là nụ cười xán lạn:

-Tiểu sư huynh nói phải lắm, võ công của đệ không tốt... À, đúng rồi, sức mạnh của tiểu sư huynh là trời sinh sao? Đệ thấy sức lực của huynh vừa rồi cực kì lớn luôn.

Tiểu hòa thượng Chân Minh ngờ vực hỏi:

-Sức lực vừa rồi của tiểu tăng rất lớn sao? Cái đó tiểu tăng không rõ, từ nhỏ tiểu tăng đã được sư phó mang lên núi, sau đó vẫn luôn theo sư phụ mà sống ở đây, chỉ nhớ khi lên sáu, sư phó bắt đầu truyền thụ Thanh Kinh cho tiểu tăng, tiểu tăng dựa theo Thanh Kinh mà tu hành khẩu quyết, từ đó về sau, sức lực mỗi ngày đều lớn hơn, hơn nữa, cơ thể cũng nhẹ nhàng như chim Yến.. !

-Đợi một chút!

Dương Ninh lập tức giơ tay, ý bảo ngừng lại, hai mắt hắn mở lớn:

-Huynh nói gì cơ? Sức lực lớn, có thể xoay mình lộn nhào, là... là bởi tu luyện Thanh Kinh ư?

Tiểu hòa thượng Chân Minh đáp:

-Đúng vậy, vì sao Ninh sư đệ lại hỏi thế?

Dương Ninh vươn tay nắm chặt cánh tay tiểu hòa thượng, cười cười nói:

-Tiểu sư huynh, huynh cũng thật là! Nói chuyện sao chỉ nói một nửa thế chứ, huynh sớm nói dùng Thanh Kinh có thể luyện võ thì chẳng phải đã tốt rồi sao?

Dương Ninh vốn tưởng rằng Thanh Kinh chỉ là một bộ kinh Phật bình thường, hắn lấy đâu ra tâm tư mà học kinh Phật gì gì đó chứ, nhưng sau khi nghe tiểu hòa thượng Chân Minh nói như thế, thì đã biết Thanh Kinh này e rằng không hề tầm thường chút nào!

Trong lòng hắn biết rõ, trong cái thế giới này không ít kì nhân dị sĩ, cao thủ nhiều như mây, tuy rằng kĩ năng giao chiến của hắn thành thạo, nhưng nếu như chỉ dựa vào những kĩ năng này mà giao đấu với những cao thủ khác, thì nhất định sẽ chết vô cùng khó coi! Như vừa rồi, tiểu hòa thượng nhỏ bé hơn mười tuổi kia chẳng cần vất vả mà đã có thể đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, là có thể thấy thân thủ của hắn ở thế giới này thực sự chẳng đáng là bao!

Nếu muốn tiếp tục sinh tồn trong thế giới này, thì tất nhiên bản thân hắn phải trở nên càng mạnh hơn nữa!

Nếu như bộ Thanh Kinh này thật sự có thể khiến võ công của hắn tiến bộ vượt bậc, hắn đương nhiên phải chăm chỉ học tập!

Nhưng tiểu hòa thượng Chân Minh lại ngơ ngác đáp:

-Thanh Kinh có thể luyện võ sao? Cái này thì tiểu tăng không biết.

Rồi gã lại tiếp:

-Nhưng mà tu luyện Thanh Kinh, thực sự có thể giúp luyện võ dễ dàng hơn rất nhiều. Sư phó từng nói rằng, Thanh Kinh không những có thể sáng tâm tu khí, mà còn có thể đả thông kinh mạch, sư phó còn dặn bộ Thanh Kinh này không được truyền thụ cho người khác, vậy mà không biết tại sao lần này người lại muốn tiểu tăng truyền lại nó cho đệ.

Dương Ninh sững người một lát, trong lòng lại nghĩ, bộ Thanh Kinh này có thể đả thông kinh mạch, chẳng lẽ truyền thụ cho mình khẩu quyết của bộ kinh thư này, là bởi nó có thể giúp mình trị thương ư?

Tiểu hòa thượng Chân Minh chắp tay trước ngược đi ra khỏi sân, quay đầu nhìn Dương Minh. Lần này hắn vô cùng ngoan ngoãn đi theo tiểu sư huynh. Tiểu hòa thượng bước tới cạnh chiếc chuông lớn, rồi khoanh chân ngồi lên sườn một tảng đá, tảng đá kia đã trơn sáng như gương, rõ ràng là bởi có người khoanh chân ngồi trên đó quanh năm suốt tháng!

Đối diện nham thạch này, cũng có một nham thạch khác, mặt trên cũng cực kỳ trơn bóng. Dương Ninh nhớ ra tiểu hòa thượng này còn có sư phó nữa, xem ra thầy trò hai người họ thường ngồi xếp bằng ở đây mà tu hành.

Hắn cũng chẳng thèm khách khí, ngồi xuống tảng đá đối diện tiểu hòa thượng Chân Minh, cười nói:

-Tiểu sư huynh, các ngươi đều tu luyện ở đây sao?

Tiểu hòa thượng Chân Minh thật thà trả lời:

-Không khí nơi này rất trong lành, rất có ích đối với việc tu hành. Từ khi lên sáu thì ta đã bắt đầu cùng sư phó tới đây tu hành rồi.

-Chẳng trách võ công của huynh lại lợi hại như vậy!

Dương Ninh lại dựng ngón cái lần nữa:

-Tiểu sư huynh, ta thấy võ công của ngươi ở Đại Quang Minh tự này là số một đấy!

Tiểu hòa thượng Chân Minh lập tức lắc đầu phủ định:

-Không phải không phải, sư huynh đệ trong chùa rất nhiều, tất cả bọn họ đều lợi hại hơn ta!

Dương Ninh nghe thế, trong lòng kinh ngạc. Hắn thầm nghĩ, tiểu hòa thượng này đã từng nói, trong Đại Quang Minh tự có bốn trăm, năm trăm chúng tăng, nếu nói võ công của những người khác đều lợi hại hơn tiểu hòa thượng này, vậy thì Đại Quang Minh tự này là một nơi kinh khủng nhường nào chứ? Cho nên hắn không kiềm được mà hỏi thêm:

-Huynh đã từng đấu với bọn họ rồi, hay là đã từng tỉ thí võ công với bọn họ thế? Làm thế nào mà huynh biết võ công của bọn họ đều cao hơn huynh?

Tiểu hòa thượng ngẩn ra một lát, rồi mới đáp:

-Tiểu tăng chưa từng ra tay với ai, bình thường chỉ cùng sư phó luyện võ mà thôi, nhưng trong Đại Quang Minh tự, tu Phật thứ nhất, còn luyện võ thứ hai đó, những đệ tử nhập môn, đều phải luyện võ nghệ cả.

Lúc này Dương Ninh mới thở phào nhẹ nhõm nói:

-Huynh chưa từng tỉ thí với bọn họ, làm thế nào mà huynh biết võ công của bọn họ đều lợi hại hơn huynh chứ?

Tiểu hòa thượng giơ tay gãi gãi cái đầu trọc lốc, trả lời hắn:

-Đầu óc tiểu tăng ngu dốt, võ công tiến bộ rất chậm, hơn nữa thời gian tập võ cũng không được coi là dài, võ công của các sư huynh đệ có lẽ đều hơn tiểu tăng đó.

-Ta nói này tiểu sư huynh, chính miệng huynh còn bảo không được nói bậy, hóa ra những lời này đều do huynh tự suy đoán mà thôi!

Dương Ninh thở dài một hơi, nói tiếp:

-Chỉ cần chưa giao đấu thì chưa thể phân cao thấp được, huynh nói huynh ngu dốt, có thể điều đó không phải là giả. Nhưng cũng rất có khả năng còn có người ngu dốt hơn huynh, sự tiến bộ của những người ấy có lẽ còn chậm hơn cả huynh, về sau huynh không nên nói bậy rằng võ công của tất cả mọi người đều cao hơn huynh, nếu như tin những lời nói đó của huynh, thì chẳng phải sẽ dọa chết người ta sao?

-Tại sao lại dọa chết người chứ?

Tiểu hòa thượng buồn bực nói:

-Nhưng mà quả thật đó là do tiểu tăng suy đoán, là lỗi của tiểu tăng. Nhưng trong Đại Quang Minh tự, có lẽ... có lẽ không ai ngu dốt như tiểu tăng cả.

Gã dừng một chút, rồi mới nói tiếp:

-Mỗi năm trong chùa đều có đại hội tỉ thí võ công, toàn bộ đều phải tham gia, tiểu tăng đã từng thấy các sư huynh đệ luận võ, võ công của bọn họ thực sự rất tuyệt diệu, tiểu tăng tự thấy mình không bằng.

-Vậy sao huynh không tham gia chứ?

Dương Ninh nói:

-Nếu như huynh lên đài thi đấu, cũng chưa chắc sẽ thua bọn họ mà.

Dương Ninh không hề có ý nịnh nọt tiểu hòa thượng Chân Minh này, chỉ là vừa nãy bị Chân Minh dễ dàng đánh ngã, nếu như nói trong Đại Quang Minh tự, võ công của tiểu hòa thượng là kém nhất, thì chẳng phải toàn bộ người trong ngôi chùa này đều có thể đạp hắn dưới hai chân hay sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, thật là con mẹ nó khiến người ta buồn bực mà! Chỉ khi chứng minh được võ công của tiểu hòa thượng Chân Minh này rất cao, vượt qua đại đa số người trong chùa, thì mới có thể giải quyết nỗi buồn bực trong lòng Dương Ninh.

Chỉ là cái tên tiểu hòa thượng này thật chẳng hiểu phong tình, còn ra sức khiêm tốn nữa chứ! Trong lòng Dương Ninh suýt phát hỏa, hận không thể cầm tảng đá đập nát bét cái đầu tròn vo trọc lốc như quả bầu kia!

Tiểu hòa thượng đương nhiên không biết nỗi lòng Dương Ninh, còn hồn nhiên thêm dầu vào lửa:

-Những người có thể xuất hiện luận võ trong đại hội tỉ thí võ công, đều là những sư huynh đệ có võ công cực kì cao cường. Võ công của tiểu tăng không tốt, không thể lên đài thi đấu. Hơn nữa sư phó chỉ có một đồ đệ là tiểu tăng, người khuyên răn tiểu tăng không được tranh chấp với người khác, càng không được phép tranh chấp với sư huynh đệ trong chùa, cho nên sư phó cũng chưa từng để tiểu tăng lên đài thi đấu.

-Không phải vì võ công của huynh không tốt, nói cho cùng thì cũng là do sư phụ huynh không để huynh lên đài thi đấu thôi!

Dương Ninh lập tức rút ra kết luận, ngay sau đó liền ngạc nhiên hỏi:

-Sư phụ huynh chỉ có mình huynh là đồ đệ thôi ư?

Tiểu hòa thượng gật đầu đáp:

-Đúng thế, ngoại trừ trụ trì sư bá ra, những cao tăng trưởng bối khác đều có đệ tử của mình. Những sư thúc sư bá khác ít cũng phải có hai mươi, ba mươi đệ tử; duy có mình sư phó, là chỉ thu tiểu tăng làm đồ đệ.

Sau đó, tiểu hòa thượng nhìn Dương Ninh, nói tiếp:

-Nhưng mà nếu sư phó đã để tiểu tăng truyền thụ Thanh Kinh cho đệ, thì hẳn là người chuẩn bị thu đệ làm đồ đệ rồi đó!

Dương Ninh nghĩ nghĩ một lát, rồi hỏi:

-Tiểu sư huynh, chắc hẳn là huynh biết Thiếu Lâm tự nhỉ?

Ngôi chùa mà Dương Ninh quen thuộc nhất, đương nhiên là Thiếu Lâm tự rồi! Trong rất nhiều cuốn sách, chỉ cần nhắc tới võ lâm giang hồ thì Thiếu Lâm Tự luôn là môn phái được nhiều người kính nể, chẳng biết trong thế giới này, liệu Thiếu Lâm tự có tồn tại hay không?

-Thiếu Lâm tự ư?

Tiểu hòa thượng ngạc nhiên hỏi lại Dương Ninh:

-Chỗ đó là nơi nào vậy?

Dương Ninh nghĩ nghĩ, chắc không có chuyện đến cả Thiếu Lâm tự mà cũng không biết đấy chứ, vậy nên hắn giải thích:

-Thiếu Lâm tự là ngôi chùa lớn đệ nhất thiên hạ, cũng giống như Đại Quang Minh tự mấy người vậy, có rất nhiều hòa thượng biết võ công, còn có câu nói như thế nào ấy nhỉ..., À, đúng rồi, võ công thiên hạ xuất Thiếu Lâm, huynh từng nghe qua chưa?

Tiểu hòa thượng lắc đầu đáp:

-Chưa từng nghe qua. Nhưng mà, theo tiểu tăng biết thì ngôi chùa đệ nhất thiên hạ trước giờ luôn là Đại Quang Minh tự của chúng ta mà thôi.

Dương Ninh cười cười nói:

-Có thể là vì huynh ít khi xuống núi, nên chưa từng nghe nói đến bọn họ mà thôi, Đại Quang Minh tự này của huynh chỉ có mấy trăm người, thực ra cũng chưa tính là một ngôi chùa lớn, ngôi chùa lớn thật sự, phải có đến ngàn vạn người. Nếu so sánh Đại Quang Minh tự với những ngôi chùa ấy thì còn chênh lệch nhiều đó!

-Vậy là do kiến thức tiểu tăng nông cạn rồi!

Tiểu hòa thượng vô cùng chân thành nói với Dương Minh:

-Sư phó cũng chưa từng nói về Thiếu Lâm tự với tiểu tăng, cho nên tiểu tăng không hề hay biết.

Tuy nhiên gã còn lầm bầm thêm:

-Nhưng mà nếu Thiếu Lâm tự là ngôi chùa đệ nhất thiên hạ thì không có chuyện sư phó không nói với tiểu tăng về nó, sư phó đã từng nói với tiểu tăng về hơn mười ngôi chùa nổi danh trên thiên hạ, tiểu tăng nhớ rõ vô cùng, chỉ là chưa từng nghe nói đến Thiếu Lâm tự.

Gã im lặng một lát, cuối cùng mới nói:

-Đợi sư phụ trở về, tiểu tăng sẽ thỉnh giáo sư phụ lần nữa. Ninh sư đệ, đệ có biết vận khí như nào không?

-Vận khí ư?

Dương Ninh cau mày hỏi:

-Ý huynh là hít thở sao?

Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ một lát, rồi đáp:

-Cũng gần giống như hít thở, chỉ là... Chỉ là cũng có chỗ không hề giống, vận khí chính là căn cơ của việc tu luyện võ công, chỉ khi toàn thân vận khí, động tác tự nhiên, khí tức dồi dào...!

Gã ngừng một lúc, rồi nói tiếp:

- Dùng khẩu quyết thanh tịnh, mới có thể học được cách làm thế nào để điều khiển vận khí ra vào.

Dương Ninh càng thêm phần khẳng định bộ Thanh Kinh này nhất định là một môn võ luyện khí.

Trước kia Đoạn Thương Hại đã từng nói, Dương Ninh hắn bị tổn thương từ căn nguyên gốc rễ, nghĩa là tích trữ quá nhiều chân khí trong cơ thể, nhưng căn bản không có phương pháp vận khí, cho nên hắn mới không thể tự dẫn chân khí trong cơ thể ra để mà sử dụng.

Hiện giờ thật đúng là cầu được ước thấy mà, thiếu cái gì có cái đó, tiểu hòa thượng này lại muốn truyền cho hắn phương pháp vận khí. Thật là chuyện tốt tới quá đúng lúc mà!

 

0.10731 sec| 2461.328 kb