Lúc này khoảng cách của Dương Ninh và Xích Đan Mị cực kì gần, hương thơm đặc biệt trên người nàng ta chui vào trong mũi, khiến tâm trí người ta rung động. Nữ nhân lẳng lơ này có làn da trắng mịn như tuyết, cười như không cười nhìn Dương Ninh, Dương Ninh liếc mắt xuống dưới, ánh mắt vẫn không kiềm được mà lướt qua một lượt, khe ngực trắng nõn sâu không thấy đáy, hắn nghĩ thầm dáng người này đúng là đủ bốc lửa, cũng cười như không cười mà đáp lại:

-Ngươi muốn thi với các nàng ấy hả? Thế thì dễ thôi, ngày nào đó ta mang ngươi đi mở mang kiến thức một chút, ngươi cũng có thể thi với các nàng xem sao.

-Ồ?

Xích Đan Mị cười quyến rũ, giọng nói mềm nhẹ:

-Chúng ta đã nói rồi nhé, đợi ngày nào đó ta nhàn rỗi, sẽ đi tìm ngươi đó!

Lúc này Dương Ninh mới cảm thấy mình đã lỡ lời, thầm nghĩ cô nàng này tuy xinh đẹp gợi cảm, nhưng võ công cực kì cao, hơn nữa còn là người nước Đông Tề, tiếp cận hắn, thì chẳng phải là chuyện tốt gì cho cam, tốt nhất vẫn đừng nên trêu chọc vào, nên không đáp lại gì nữa.

Xích Đan Mị cười khanh khách, cũng không nói thêm nữa, dáng người quyến rũ, rời đi tựa như một ngọn lửa, bốn tên thuộc hạ áo gai cũng phi người theo sau.

Nhìn thấy đệ tử Bạch Vân Đảo đã đi xa, lúc này chúng tăng trong điện mới thở phài nhẹ nhõm, thử nghĩ nếu như Dương Ninh không giành chiến thắng, thì Tịnh Tâm Các của Đại Quang Minh tự đã trở thành nơi người khác có thể tùy ý ra vào. Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng đã sợ hãi rồi, nói thế nào đi nữa, thì Dương Ninh đúng là đã lập công lớn cho Đại Quang Minh tự, ánh mắt chúng tăng nhìn Dương Ninh đã có sự thay đổi rất lớn.

Chỉ là một số người khác thì vẫn đang suy nghĩ, một kiếm kia của Dương Ninh đã đánh bại Bạch Vũ Hạc ra sao, đến tận bây giờ cũng chẳng có mấy người hiểu rõ.

Cuối cùng Lễ bộ Thị lang Tô Lạc vẫn luôn im lặng ở bên cạnh không nói lời nào cũng bước ra nói:

-Tịnh Không đại sư, hôm nay thật sự vô cùng hung hiểm, may mắn có quý tự ra tay, mới khiến đám người Đông Tề phải đại bại quay về nước.

Tịnh Năng cau màu đáp:

-Tô đại nhân, tình thế hôm nay thật sự rất hung hiểm, đám người Bạch Vân Đảo bụng dạ khó lường, ngài thật sự không nên đưa bọn chúng tới đây.

Lão nói chuyện chẳng chút khách khí, mặc dù Tô Lạc là Lễ bộ Thị lang, là trọng thần của triều đình, nhưng trong giọng nói của Tịnh Năng chẳng có chút kính sợ.

Mà Tô Lạc lại nở nụ cười đáp:

-Đại sư có phần không biết, hiện nay Trung Nghĩa lão Hầu gia đang tạm thời xử lý quốc sự, Đại Sở chúng ta có ý muốn cùng người Đông Tề kết minh, bọn họ lần này cũng đã phái người đến, coi như là có một khởi đầu vô cùng tốt. Đảo chủ Bạch Vân đảo là quốc sư nước Đông Tề, đệ tử dưới tay ông ta đi theo đoàn sứ giả của Đông Tề tới đây, chúng ta cũng không nên thất lễ. Bọn họ năm lần bảy lượt yêu cầu triều đình phái người đưa bọn họ tới Đại Quang Minh tự, lão Hầu gia suy đi nghĩ lại, cuối cùng phái hạ quan đưa bọn họ tới đây, trong lòng cũng cảm thấy Đại Quang Minh tự nhất định có thể khiến bọn họ thấy khó mà lui!

Tịnh Năng còn muốn nói thêm, Tịnh Không đã lên tiếng:

-Chúng đệ tử đều trở về chỗ cũ đi, Tịnh Tâm Các bên đó không thể sơ sẩy, lui xuống trước cả đi.

Chúng tăng đều chắp tay trước ngực, cất tiếng “A Di Đà Phật” rồi trật tự ngay ngắn mà bước ra khỏi điện, trong tay Dương Ninh cầm kiếm, đang định đi qua trả lại rồi rời đi, ai ngờ Tịnh Không nói:

-Tề Ninh, ngươi ở lại đã.

Dương Ninh ngẩn ra, sau đó gật đầu.

Chúng tăng, trong đó bao gồm cả tiểu hòa thượng Chân Minh, xếp thành hàng ngay ngắn mà rời đi, chỉ qua chốc lát, bên trong Đại Điện chỉ còn lại vài người.

Tinh Năng đợi sau khi chúng tăng rời khỏi, mới nói:

-Tô đại nhân, nếu nước Sở có khó khăn, Đại Quang Minh tự ắt sẽ rời núi tương trợ. Thế nhưng lần này đồng ý yêu cầu của đệ tử Bạch Vân đảo, tùy ý đưa bọn họ lên núi, thật sự không ổn, bần tăng chỉ hi vọng về sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa!

Dương Ninh nghe thấy thế, thầm nghĩ Đại Quang Minh tự này quả nhiên rất lợi hại. Theo lý mà nói thì dù là Tân Thổ hay là Vương Thổ, thì Đại Quang Minh tự chẳng qua chỉ là một ngôi chùa thuộc Nam Sở mà thôi, hôm nay triều đình đưa người tới đây, thế mà Tịnh Năng còn nói lần sau không được phép làm thế nữa, hơn nữa lão chỉ là chủ tọa Hình Đường, thậm chí không phải là trụ trì.

Tô Lạc không những không phật ý, còn cười đáp:

-Trừ đệ tử Bạch Vân đảo ra, thì chẳng có ai dám đặt ra yêu cầu như thế cả.

Ông ta tiến lên một bước rồi nói tiếp:

-Hai vị đại sư, lần này hạ quan đến đây, còn vì một chuyện khác, quý tự vẫn nên chuẩn bị sớm.

-Chuyện gì thế?

-Thánh thượng băng hà, cả nước đau thương, chỉ là nước không thể một ngày không có vua, khi quốc tang qua đi, Thái tử điện hạ sẽ đăng cơ, tới lúc đó ắt phải lên núi tế thiên, cử hành đại điển tế thiên.

Tô Lạc nghiêm túc nói:

- Lễ bộ chắc chắn phải lo chuyện này, tới lúc đó kính xin quý tự cùng với Lễ bộ của hạ quan cùng nhau phối hợp, ít ngày nữa Lễ bộ cũng sẽ phái quan viên tới, để chuẩn bị tại quý tự.

Tịnh Không và Tịnh Năng liếc nhau một cái, chắp hai tay trước ngực đáp:

-A Di Đà Phật

Trên khuôn mặt hai lão đều hiện ra vẻ vui mừng.

Dương Ninh ở cạnh nghe thấy rõ ràng, cơ thể hơi chấn động, thầm nghĩ trước kia không phải nghe nói Sở thái tử đi sứ nước Đông Tề, chưa kịp quay về Kiến Nghiệp, xem ra sự thật không phải như vậy, thì ra vị Thái tử kia đã về tới Kinh thành, thậm chí còn chuẩn bị đăng cơ!

Hắn biết rõ tình hình mưa gió gợn sóng của triều đình nước Sở. Hoài Nam Vương thèm thuồng ngôi vị Hoàng đế, trong triều cũng không ít quan viên ủng hộ Hoài Nam Vương, vào thời điểm hiện tại, thế cục trong triều cực kì hung hiểm.

Từ xưa tới nay, việc đoạt chính tranh vị dẫn tới tàn sát đẫm máu nhiều vô số kể, huynh đệ tương tàn, thậm chí là cha con giết nhau, cũng nhiều vô số kể!

Dương Ninh vẫn luôn lo lắng, nếu như Hoài Nam Vương thật sự thừa cơ tụ họp thế lực mưu đồ đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế, thì cho dù ai là kẻ chiến thắng cuối cùng, thì Nam Sở cũng không tránh khỏi một phen gió tanh mưa máu.

Lúc này nghe thấy Thái tử đã chuẩn bị đăng cơ, xem ra cũng vì lo sợ đêm dài lắm mộng, ngôi vị Hoàng đế còn trống một ngày, thì nguy hiểm cũng nhiều hơn một phần.

Phủ Cẩm Y Hầu cùng phe với Thái tử, cùng vui cùng buồn với Thái tử, cho nên nếu Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ, thì việc này đối với Phủ Cẩm Y Hầu mà nói tuyệt đối là chuyện tốt!

-Tô đại nhân hãy trở về báo cho Trung Nghĩa lão Hầu gia, Đại Quang Minh tự sẽ lập tức chuẩn bị lễ tế thiên ngay từ hôm nay.

Tịnh Không nghiêm túc nói:

-Trên dưới bổn tự, đều cung nghênh Tân Quân đăng cơ!

Tô Lạc mỉm cười chắp tay, đáp:

-Hạ quan không dám quấy nhiễu sự thanh tịnh của đại sư thêm nữa, hai ngày sau sẽ lại tới quấy rầy.

Sau đó lập tức từ biệt rồi rời đi.

Đợi Tô Lạc rời khỏi, Tịnh Không mới nói với Dương Ninh:

-Tề Ninh, ngươi tiến lên đây.

Trước khi rời đi, Chân Minh đã giao vỏ kiếm cho Dương Ninh. Dương Ninh tra kiếm vào vỏ, nâng Bì Lô kiếm tiến lên trước, dùng hai tay dâng kiếm lên, nói:

-Tịnh Không đại sự, đa tạ các ngài đã cho ta mượn kiếm!

Tịnh Không không lập tức lấy lại Bì Lô kiếm, mà vuốt vuốt râu rồi cười đáp:

-Tề Ninh, lão tăng nên là người nói cảm ơn ngươi mới phải, nếu không nhờ ngươi ra tay đánh bại Bạch Vũ Hạc, thì hậu quả thật khó lường.

Lão cười hỏi:

-Trong lòng ngươi có phải vẫn còn oán trách việc lão tăng bảo ngươi xuất trận so kiếm?

Dương Ninh nghĩ thầm thì ra lão cũng biết chuyện ấy hả?! Nhưng vẫn cười đáp:

-Không dám!

-Tề Ninh, một kiếm vừa rồi của ngươi, rốt cục đã ra tay như thế nào?

Tịnh Năng ở bên cạnh ngờ vực hỏi:

-Kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc cao siêu, sao ngươi có thể đánh bại y chỉ trong một chiêu?

Thì ra lão hòa thượng này cũng nhìn không rõ.

Trong lòng Dương Ninh cười lạnh, hắn nhớ lại tình hình vừa rồi, đột nhiên hiểu ra gì đó, hơi hơi hé miệng, nhưng lại không nói ra thành lời.

Hắn nhớ lại, vừa rồi, trong giây phút sống còn đó, hắn nằm trên mặt đất, tiện tay xuất ra một kiếm, không phải là không có nguyên do.

Hiện giờ hắn đã hiểu ra, khi xuất ra một kiếm đó, hắn đã vô thức mà bắt chước chiêu thức bên trên kiếm đồ kia.

Ở trong ngôi nhà ma ở Giang Lăng, Dương Ninh nhặt được một xấp kiếm đồ ngoài ý muốn, ngoài ra hắn đã từng luyện những chiêu thức kia một lần, nhưng mà là dùng để biểu diễn múa kiếm.

Dù sao thì những chiêu thức lạ lùng khó mà tưởng tượng nổi ấy hoàn toàn không giống với kiếm thuật thông thường.

Trong đó đúng là có một chiêu là cơ thể nằm trên mặt đất, chiêu thức bên trên kiếm đồ không hề ít, thực ra Dương Ninh vẫn không nhớ kĩ toàn bộ, cái chiêu nằm trên mặt đất xuất kiếm lúc đó là do hắn đã tự mình thử qua vài lần, coi như là chiêu hắn nhớ rõ nhất, hôm nay ra trận so kiếm, thực ra hắn chưa từng nghĩ sẽ dùng mấy chiêu thức trên kiếm đồ để đọ kiếm, dù sao Bạch Vũ Hạc cũng là cao thủ dùng kiếm, dùng mấy chiêu thức trên kiếm đồ để so kiếm với một vị kiếm khách có trình độ cao đến vậy, thật sự là đang đùa mà!

Chỉ là sau khi hắn ngã xuống đất, trong lúc tình thế cấp bách đã theo bản năng mà xuất ra một chiêu kia, thậm chí hiện tại hắn còn không nhớ mình có làm đúng hay không, nhưng chiêu thức khi hắn theo phản xạ có điều kiện mà ra tay, đúng là chiêu thức trên kiếm đồ trong tiềm thức của hắn. Vào lúc ra tay, đương nhiên Dương Ninh không thể ngờ rằng, hắn xuất ra một kiếm theo phản xạ có điều kiện lại có thể làm Bạch Vũ Hạc bị thương nặng.

Lúc này hắn phục hồi tinh thần lại, trong lòng không hề vui mừng, mà là hoảng sợ, nghĩ thầm chẳng lẽ những bức kiếm đồ kia thật sự lợi hại đến vậy, đến cả hàng cao thủ như Bạch Vũ Hạc cũng không chống nổi một chiêu trong đó?

Tịnh Không thấy Dương Ninh im lặng, đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, lại thấy hắn hơi nhíu mày, còn tưởng hắn không muốn trả lời, cũng không hỏi thêm nữa.

Tịnh Không nói:

-Tề Ninh, mặc dù ngươi vẫn chưa xuống tóc, nhưng hiện giờ cũng được coi như đệ tử của Đại Quang Minh tự, chẳng hay ngươi có bằng lòng ra nhập Minh Không Các không?

Tịnh Năng nhìn Tịnh Không, vẻ muốn nói lại thôi…

Đầu Dương Ninh lập tức đau đau, hắn đáp:

-Đại sư, ta… aiz, ta thật sự không có duyên với Phật, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xuất gia, không phải các ngài sẽ bắt ta xuất gia thật đấy chứ?

Trong lòng hắn nghĩ thầm, lão để ta vào Không Minh Các, mục đích không phải là để ép người hiền trở thành hòa thượng chắc?! Lão tử xuyên việt khổ sở một lần, còn lâu mới muốn xuất gia làm hòa thượng cả đời!

-Thực ra đối với ngươi mà nói, thì việc ở lại Đại Quang Minh tự cực kì có ích.

Tịnh Không từ từ dụ dỗ:

-Rời xa phân tranh nơi trần thế, ở lại nơi này tu thân dưỡng tính, càng có thể ở Không Minh các luyện võ tăng cường sức khỏe…

Dương Ninh ngắt lời lão:

-Không nói nữa, không nói nữa! Đại sư, ngài nhìn xem, bên ngoài trời đã tối rồi, vừa rồi ta giúp các ngài đánh thắng một trận, ngài thả ta về trước đi, để ta nghỉ ngơi thật tốt được không? Không phải các ngài đã nói đã có người thay ta xuất gia rồi sao? Bao giờ y tới? Có phải y tới rồi ta mới có thể xuống núi không? Hay là các ngài phái người tới Hầu phủ thúc giục đi, ta bận rất nhiều chuyện, không thể dây dưa ở đây mãi nữa.

Tịnh Năng nhíu mày, cuối cùng mới nói:

-Ngươi về trước đi!

Dương Ninh thầm nghĩ, hôm nay lúc ở Ngũ Cốc Đường, chẳng phải lão già ông còn muốn lôi ta tới Hình đường sao? Lão tử giúp các người giải vây, xem các người còn tìm ta gây phiền toái nữa không!

Hắn đặt Bì Lô kiếm xuống đất, duỗi lưng một cái, nói:

-Hai vị đại sư ngủ ngon, ta về trước nghỉ ngơi đây!

Rồi hắn quay người đi, đi được vài bước, hình như nhớ ra gì đó, bèn quay đầu lại nói tiếp:

-Tịnh Không đại sư, ta có thể đưa ra chút ý kiến được không?

-Ngươi nói đi!

Dương Ninh nói luôn:

-Chuyện là như này, ta thấy mấy người trong Ngũ Cốc Đường thật chẳng ra làm sao cả, các ngài thật sự phải quản giáo thật tốt mới được, nếu thực sự làm người ta chết đói trong Đại Quang Minh tự, nếu bị lan truyền ra ngoài, thì không dễ nghe chút nào cả.

Rồi hắn vẫy vẫy tay:

-Ta đi trước đây, các ngài ngủ ngon nhé!

Nhìn thấy Dương Ninh bước ra khỏi cửa điện, Tịnh Năng mới nhẹ giọng hỏi:

-Sư huynh, cớ sao lại không truy hỏi tung tích người kia?

-Hắn đã không muốn nói, thì chúng ta cũng đừng hỏi nhiều.

Tịnh Không nghiêm túc nói:

-Ngay từ đầu Tề Ninh đã thâm tàng bất lộ, trong tâm có ý che giấu, chỉ là tình hình bắt buộc, hắn mới ra tay mà thôi.

Rồi lão cảm thán:

-Nhưng mà hình như căn cơ của Tề Ninh cũng không thâm hậu, có lẽ vì vậy, người kia mới truyền thụ bộ pháp đó cho hắn.

Tịnh Năng lập tức hỏi:

-Ý của sư huynh là, bộ pháp huyền diệu khôn lường kia của Tề Ninh cũng là… cũng là do người ấy truyền lại ư?

-Ngoài y ra, thì không có ai khác!

Tịnh Không nhẹ giọng:

-Chiêu kiếm của Tề Ninh tuy rằng tinh tế tuyệt diệu, nhưng lúc xuất chiêu cũng không quá thành tạo, nếu như ta đoán không nhầm, thì có lẽ hắn mới luyện kiếm không lâu, rất có thể người kia hiện đang ở Kinh thành!

Sắc mặt Tịnh Năng nghiêm trọng, hỏi:

-Người kia muốn mang bản lĩnh của mình truyền cho Tề Ninh ư?

-Cũng chưa hẳn, có lẽ chỉ truyền thụ mấy chiêu mà thôi, để Tề Ninh có thể tự bảo vệ bản thân.

Tịnh Không như đang suy nghĩ gì đó, chậm chậm mở lời:

-Cho dù người kia có dốc sức truyền thụ, Tề Ninh cũng không thể đạt tới cảnh giới của y, cảnh giới của mấy người kia, đã vượt qua giới hạn của cơ thể, sắp thành yêu rồi, người thường tuyệt đối không thể so sánh với bọn họ.

Rồi lão thở dài:

-Kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc hiện giờ tuyệt đối đứng trong năm hạng đầu tiên, y biết rõ lai lịch của Tề Ninh nên mới muốn so kiếm với Tề Ninh, đương nhiên không phải bởi vì Tề Ninh, mà là vì người đứng sau lưng hắn kìa. Bạch Vũ Hạc vẫn luôn muốn so kiếm với người kia, nhưng người kia không cần phải đích thân ra tay, hay nói cách khác, người kia mượn tay Tề Ninh, chỉ vỏn vẹn một chiêu đã có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc, nhưng xem ra trình độ kiếm thuật của người kia đã không chỉ là cảnh giới Tông Sư, mà là tùy tâm sở dục (muốn gì làm đó), gần như đã thành thần, danh hiệu Kiếm Thần, quả nhiên là danh bất hư truyền!

 

0.10991 sec| 2466.031 kb