Tịnh Không chắp tay trước ngực đáp:
- Xích thí chủ, năm đó Bạch Vân đảo chủ tới tự, không thể lên núi tất nhiên đó là vì cơ duyên chưa tới, các vị cũng không nên quá để ý đến chuyện này làm gì!
Tuy nhiên Tịnh Năng lại cười lạnh nói:
- Thế nào? Các ngươi tới đây là để báo thù cho lão ta sao? Bạch Vân đảo chủ võ công phi phàm, bần tăng cũng đã từng nghe danh, và cũng nghe nói tam đại đệ tử của đảo chủ đều là những cao thủ hàng đầu, tuy nhiên muốn tới Đại Quang Minh tự để gây chuyện, dựa vào các ngươi cũng đừng mơ tưởng đến chuyện làm càn ở đây.
- Đại sư yên tâm, nếu như chúng ta cố ý muốn gây chuyện thì cũng đã không để Tô đại nhân dẫn bọn ta lên núi.
Xích Đan Mị cười quyến rũ, nói tiếp:
- Mặc dù Đại Quang Minh tự được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng nếu như bọn ta muốn yên lặng không một tiếng động mà lên núi thì chỉ e tăng chúng của quý tự ở trước sơn môn có muốn cản cũng không cản nổi chúng tôi!
Tịnh Năng còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tịnh Không ngăn lại:
- Tịnh Năng sư đệ!
Lão quay đầu lại ý bảo Tịnh Năng không cần nhiều lời.
Hiển nhiên Tịnh Năng vẫn luôn kiêng nể Tịnh Không, nên mặc dù vẻ mặt vô cùng tức giận nhưng lại không nói gì, lúc này hòa thường chấp sự trong tự đã thắp đèn trong đại điện lên, trong ánh sáng chiếu rọi từ các ngọn đèn, Quang Minh điện trang nghiêm trở nên sáng rực.
- Xích thí chủ nói muốn hoàn thành tâm nguyện của Bạch Vân đảo chủ, vậy không biết tâm nguyện của đảo chủ là gì?
Tịnh Không bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với Xích Đan Mị:
- Nếu như tâm nguyện của đảo chủ là muốn đi quan sát ba các, sáu lầu, mười tám đường của Đại Quang Minh tự thì lão tăng rất sẵn lòng đi cùng các vị.
Lúc này lão đã đổi xưng hô từ “bần tăng” thành “lão tăng”, nhìn có vẻ như là bình tĩnh thản nhiên, nhưng xưng hô này lại có ý muốn nói Đại Quang Minh tự không phải là nơi để người ngoài có thể đến rồi tự ý làm càn.
Xích Đan Mị hơi ưỡn ngực, giọng nói chán ghét, nàng ta đáp lại:
- Quý tự rộng lớn mênh mông, nếu muốn xem hết một lượt ba các, sáu lầu, mười tám đường thì cũng không phải là chuyện trong nhất thời nửa khắc, lần này chúng tôi tới quý quốc cũng không có nhiều thời gian, cho nên không thể đi tham quan hết nhiều nơi như vậy.
Sau đó nàng ta cười nhẹ rồi nói tiếp:
- “Quan thân bất tịnh, quan thụ thị khổ, quan tâm vô thường, quan phát vô ngã” nếu như quý tự cho phép, chúng tôi hy vọng có thể tham quan Tịnh tâm các của quý tự một lần.
Nàng ta niệm kinh Phật, đây vốn là một việc hết sức trang nghiêm, nhưng nàng ta lại dùng giọng nói yêu mị mà chán ghét để niệm, khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quái. Tuy nhiên nàng ta lại có thể nói ra được khởi nguồn Phật pháp của Tịnh tâm các, điều này chứng tỏ nàng ta vô cùng am hiểu nơi này.
Tịnh Không mỉm cười đáp lại:
- Xích thỉ chủ muốn tham quan Tịnh tâm các?
- Kính xin quý tự châm chước.
Xích Đan Mị cười duyên trả lời.
- Tâm nguyện của Gia sư là có thể được quý tự truyền thụ lại “Quang Minh Thực Kinh” hoặc cũng có thể cho bọn ta vào Tịnh tâm các ba ngày, Quang Minh tự của quý tự không thể truyền ra ngoài, nếu như bắt buộc quý tự phải truyền kinh, như vậy sẽ khiến mọi người khó chịu, cho nên chỉ có thể rút lại mà cầu chuyện khác, mong có thể đến Tịnh tâm các của quý tự mấy ngày.
- Đừng hòng!
Tịnh Năng không thể nhịn nổi nữa cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết Tịnh tâm các là cấm địa của Đại Quang Minh tự, bên trong cất giữ rất nhiều kinh thư võ học của Đại Quang Minh tự, làm sao có thể cho các ngươi tùy tiện vào đó được?
Xích Đan Mị khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, khẽ cười đáp:
- Gia sư biết nếu trực tiếp yêu cầu, quý tự nhất định sẽ không đồng ý, nhưng tâm nguyện của Gia sư, quý tự không thể coi nhẹ.
Nàng ta dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp:
- Giao tình của quý quốc cùng Đông Tề bọn ta rất tốt, chúng tôi cũng không muốn phá hỏng quan hệ tốt đẹp giữa hai nước, cho nên lần này muốn vào Tịnh tâm các đương nhiên cũng không phải là cưỡng ép để được vào.
Tịnh Năng hừ lạnh, nói:
- Các ngươi hãy dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi, các người không có cái bản lĩnh đó đâu.
Xích Đan Mị hơi đảo mắt phượng, hỏi lại:
- Ý đại sư muốn nói là Đông Hải Bạch Vân đảo bọn ta không có thực lực sao?
Sau đó nàng ta quay sang lườm Bạch Vũ Hạc rồi cười nói:
- Sư huynh, huynh có nghe thấy không?
Bạch Vũ Hạc vẫn nhắm hai mắt chỉ nhàn nhạn nói:
- Chúng ta đi thôi!
Lời y nói ra đơn giản nhưng lại khiến người ta kinh hãi. Tịnh Không khôn khéo, thông minh, trong lòng đương nhiên cũng hiểu được một điều một khi những người này quay đầu rời đi, như vậy có nghĩa là Đại Quang Minh tự nể mặt Đông Hải Bạch Vân đảo.
Ông ta biết Đông Hải Bạch Vân đảo lợi hại, nếu như hôm nay những người này rời khỏi đây thì Đại Quang Minh tự sẽ phải gánh chịu hậu họa vô cùng.
- Xích thí chủ đã nói không muốn cưỡng ép vào Tịnh tâm các, nhưng Tịnh tâm các là cấm địa của bản tự, đừng nói là đệ tử của Đông Hải Bạch Vân đảo, ngay cả tăng chúng trong bản tự cũng không thể vào đó dễ dàng như vậy.
Tịnh Không vẫn luôn duy trì dáng vẻ bình tĩnh mà nói.
- Phải chăng Xích thí chủ đã có cách có thể không khiến cho hai bên phải khó xử?
Xích Đan Mị chắp tay trước ngực trả lời:
- Danh tiếng ngày hôm nay của Đại Quang Minh tự quả nhiên không phải chỉ là ngẫu nhiên mà có, tu vi của đại sư cao thâm khiến tiểu nữ vô cùng khâm phục.
Có người nghe nàng ta nói vậy liền nghĩ thầm trong lòng, dáng vẻ lẳng lơ này của ngươi không biết đã “vui vẻ” trên giường với biết bao đàn ông rồi, giờ lại còn dõng dạc tự xưng là tiểu nữ, nhưng nàng ta lại có gương mặt trắng nõn ngọc ngà, vô cùng xinh đẹp, khiến người ta đứng ngồi không yên, tròng lòng nhộn nhạo.
- Theo như tiểu nữ được biết, võ học của quý tự có ba loại nổi danh thiên hạ.
Xích Đan Mị chậm rãi nói:
- Trận pháp, quyền cước và còn có cả kiếm thuật!
Tịnh Không mỉm cười đáp lại:
- Đệ tử Phật môn, lấy tu tâm làm đầu, những cái mà Xích thí chủ nói đến chỉ là thuật pháp rèn luyện thân thể của chúng tăng trong bản tự mà thôi.
Xích Đan Mị tiếp lời:
- Hôm nay Đông Hải Bạch Vân đảo chúng tôi muốn thỉnh giáo ba loại công phu này của quý tự, đấu ba trận thắng hai, nếu như quý tự thắng, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, từ nay về sau đệ tử Bạch Vân đảo sẽ không bước Đại Quang Minh tự một bước, hơn nữa sau này dù gặp nhau trong bất cứ hoàn cảnh nào, đệ tử Bạch Vân đảo cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra xung đột với đệ tử của Đại Quang Minh tự.
Xích Đan Mị mỉm cười, thật sự là xinh đẹp động lòng người.
- Nhưng nếu chúng tôi may mắn thắng quý tự, hy vọng quý tự có thể mở cửa cho chúng tôi vào các tham quan tìm hiểu.
Tịnh Năng cười lạnh nói:
- Nếu như bọn ta không đồng ý thì các ngươi sẽ làm khó Đại Quang Minh tự sao?
Xích Đan Mị bật cười, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, bộ ngực khẽ rung, đáp lại:
- Tính tình vị đại sư này nóng nảy quá đi, thật khiến người ta sợ hãi!
Sau đó nàng ta đưa tay vỗ nhẹ lên bộ ngực đầy đặn khiến nó rung động mạnh hơn!
- Chỉ là từ nhỏ Gia sư đã dạy, làm việc gì cũng phải vượt khó mà tiến lên, quyết không được lùi bước bỏ cuộc. Chúng ta đều là người trong giang hồ, rất nhiều chuyện đều lấy đạo lý giang hồ để giải quyết, thị phi ân oán vốn là vấn đề vĩnh viễn không bao giờ biến mất trên giang hồ.
Nàng ta trên mặt thì cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại toát ra hàn khí.
- Từ nhỏ chúng tôi đã nhận ân huệ của Gia sư, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không thể làm vì Gia sư thì thật sự không còn mặt mũi nào để trở về Bạch Vân đảo nữa.
Sau đó nàng ta lại đổi sang giọng cầu xin:
- Đại sư, xin người rủ lòng thương xót, đừng khiến chúng tôi khó xử, dù sao cũng nên để chúng tôi có cái mà giao phó cho Gia sư chứ!
Mặc dù nàng ta dùng giọng điệu ỏn ẻn cầu xin nhưng ngôn từ trong câu nói lại chứa tính uy hiếp.
Lễ bộ Thị lang Tô Lạc vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng nói:
- Hai vị đại sư, đoàn sứ giả Đông Tề lần này tới đây cũng là vì quan hệ giao hảo giữa hai nước, xin hai vị đại sư hãy nghĩ cho thể diện của triều đình mà chiếu cố nhiều hơn.
Tịnh Năng cười lạnh nói:
- Các vị sư huynh đệ trong tự phần lớn đều đã vào cung, các người lại chọn lúc này mà tới đây, thật đúng là biết chọn thời điểm đấy!
Xích Đan Mị cười đáp lại:
- Tiểu nữ nghe nói cao thủ trong Đại Quang Minh tự nhiều như sao trên trời, chắc hẳn thiếu một vài người, Đại Quang Minh tự cũng không thể không có người chống đỡ nổi cục diện được. Đại Quang Minh tự được xưng là Thiên hạ đệ nhất tự, hai đệ tử nho nhỏ của Bạch Vân đảo tới đây, vậy mà quý tự là có lòng lui bước, điều này thật sự khiến tiểu nữ rất bất ngờ.
Sau đó nàng ta cười lớn, nói:
- Nếu như đúng thật như vậy thì chúng tôi cũng sẽ tôn trọng quý tự, trận tỷ thí hôm nay không cần phải đánh nữa, đợi tất cả mọi người trong quý tự có mặt đông đủ, chúng tôi sẽ lại quay lại.
Sắc mặt Tịnh Năng đen xì, hay tay nắm chặt, giọng nói lạnh lùng, đáp lại:
- Được, nếu các ngươi muốn đánh, bọn ta sẽ tiếp…!
Ông ta nói chuyện sảng khoái. Tịnh Không muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Dương Ninh nhìn toàn cảnh đó, nghĩ thầm lão Tịnh Năng này chỉ e bình thường niệm Phật không đến nơi đến chốn, nếu không tính cách đã không nóng nảy, bộp chộp như vậy, rõ ràng Xích Đan Mị đang dùng chiêu khích tướng, vậy mà trong nháy mắt lão hòa thượng này lại trúng chiêu.
Xích Đan Mị không đợi Tịnh Không nói gì, đôi mắt nàng ta sáng lên, cười nói:
- Vị đại sư này nói chuyện có được tính không? Tiểu nữ thấy vẫn là nên mời vị đại sư này quyết định đi!
Nói xong, nàng ta hướng mắt nhìn về phía Tịnh Không.
Trong lòng Dương Ninh thầm cảm khái, vị mỹ nữ gợi cảm này cũng không phải là loại ngực to thiếu não, ngược lại nàng ta vô cùng giảo hoạt, nàng ta hiển nhiên ra đã nắm bắt được tính cách của Tịnh Năng nên mở miệng khích tướng, đợi đến khi Tịnh Năng lỡ miệng đáp ứng trong cơn tức giận thì lại chém xuống một đao, câu nói nàng ta nói ra, dựa vào tình cách của Tịnh Năng chắc chắn sẽ không thay đổi chủ ý, sẽ quay sang kháng lại lệnh của Tịnh Không.
Nếu như Tịnh Không không đồng ý sẽ khiến Tịnh Năng mất mặt trước tất cả mọi người, về sau quan hệ của hai cao tăng cùng chữ Tịnh của Đại Quang Minh tự cũng sẽ có khoảng cách, hiện tại đại địch trước mặt mà nội bộ lại nảy sinh mâu thuẫn, cái này chẳng khác đã có tuyết lại còn gặp thêm sương giá.
Nếu như Tịnh Không đồng ý vậy chính là đúng ý của đệ tự Bạch Vân đảo.
Dương Ninh cảm thấy đám người Xích Đan Mị lần này đến đây chắc chắn là đã có kế hoạch từ trước. Trong số Quang Minh thập tam tăng thì có tới mười người vào Kinh thành để cử hành đại pháp thủy lục, mà Trụ trì Đại Quang Minh tự lại đang ở trong Không Thiền. Dương Ninh không biết Không Thiền có nghĩa là gì nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn một điều rằng giờ phút này Trụ trì không thể nào ra mặt được, nếu không hôm nay đã không chỉ có hai cao tăng “Tịnh” này ra đón khách.
Thời điểm mà Xích Đan Mị chọn lựa phải nói là rất có lợi, cái này đương nhiên không phải là trùng hợp, mà là cố ý sắp xếp.
Bởi vậy mới biết đám người Xích Đan Mị lần này chắc chắn là đã tính toán kỹ càng, tình thế bắt buộc, xem ra lần này Đại Quang Minh tự đúng là dữ nhiều lành ít.
Tịnh Không vẫn bình tĩnh nói:
- Người xuất gia không có tính hiếu thắng. Xích thí chủ nói Đại Quang Minh tự chúng ta có lòng lui bước, cái này cũng không phải là không thể, đối với người từ bên ngoài tới, chỉ cầu dĩ hòa vi quý mà thôi.
Tịnh Năng nghe thấy lời này thì nhíu mày, sắc mặt càng trở nên khó coi. Chúng tăng trong điện cũng đã có người thay đổi sắc mặt, bọn họ thấy Tịnh Không cứ không lùi cũng không tiến như vậy thì cảm thấy có chút bất mãn, thầm nghĩ Đại Quang Minh tự đường đường là Thiên hạ đệ nhất tự, hôm nay chẳng qua cũng chỉ là mấy tên đệ tự của Bạch Vân đảo đến đây gây sự. Mấy trăm tăng chúng trong tự đều đã có mặt đầy đủ ở đây, vậy mà lại phải chịu lép vế, thật đúng là làm tổn hại uy danh, về sau nhất định sẽ bị người khác xem thường.
- Tuy nhiên trước nay Đại Quang Minh tự vẫn luôn đồng lòng, nếu như Tịnh Năng sư đệ đã đồng ý với các ngươi, vậy thì Đại Quang Minh tự cũng sẽ không lui bước nữa.
Lúc nói ra lời này Tịnh Không vẫn dùng giọng nói bình thản đều đều mà nói.
- Xích thí chủ, thí chủ cùng đồng môn đã muốn đọ sức với Đại Quang Minh tự, người đến từ xa đều là khách, nếu bản tự vẫn kiên quyết từ chối, như vậy không đúng với đạo đãi khách rồi.
Lông mày Tịnh Năng giãn ra, lớn tiếng nói:
- Tịnh Không sư huynh nói đúng, Đại Quang Minh tự không hề có chuyện lui bước.
Xích Đan Mị lập tức cười lớn, vỗ tay nói:
- Quả nhiên là khí phách của Thiên hạ đệ nhất tự, cuối cùng cũng không khiến người ta phải thất vọng.
Sau đó nàng ta lại hỏi lại:
- Hai vị đại sư, ước định ba trận thắng hai, hai vị cũng đồng ý đúng không?
Tịnh Năng cùng Tịnh Không liếc nhìn nhau, hơi trầm ngâm một chút, sau đó Tịnh Không đáp:
- Nếu như phải hoàn thành tâm nguyện của đảo chủ, chỉ cần các ngươi thắng, bản tự sẽ mở cửa Tịnh tâm các, tuy nhiên… Tịnh tâm các là cấm địa của bản tự, nếu các người thắng thì cũng chỉ có thể cho một người vào các, kỳ hạn là ba ngày, ba ngày sau mời xuống núi.
Xích Đan Mị còn chưa kịp nói gì, Bạch Vũ Hạc đã mở mắt, gật đầu nói:
- Được!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo