Cố Thanh Hạm thấy hai mắt Dương Ninh nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch, thậm chí toàn thân khẽ giật, thì nước mắt trào ra.
Bàn tay Đoạn Thương Hải vỗ lên ngực Dương Ninh, vô cùng chăm chú, nhưng chỉ chốc lát sau sắc mặt y đại biến, dường như muốn thu tay, nhưng lại không sao rút được cánh tay ra.
Triệu Vô Thương không kiềm được mà gọi một tiếng:
- Nhị ca ... !
Cơ thể Đoạn Thương Hải chấn động, sau đó đột nhiên ngả ra sau, bàn tay y rời khỏi ngực, ngồi bệt xuống đất, thất thanh nói:
-Thật… Thật là lợi hại!
Cố Thanh Hạm vội vàng hỏi:
-Thương Hải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Đoạn Thương Hải vô cùng nghiêm trọng, đáp:
-Tam phu nhân, nhâm mạch và xung mạch của Thế tử gia xảy ra chuyện lớn.
-Là thế nào? Có nặng lắm không?
Hiểu biết của Cố Thanh Hạm về kinh mạch rất hạn chế, nàng nghe nói vậy thì không hiểu, cảm thấy vô cùng lo lắng:
-Thương Hải, mau gọi người đi mời đại phu tới.
Lúc này Dương Ninh đang nằm trên mặt đất, hơi thở hỗn loạn, đã lâm vào hôn mê.
-Tam phu nhân, mời đại phu căn bản không giải quyết được chuyện gì hết.
Đoạn Thương Hải cười khổ nói tiếp:
-Đây không phải bệnh, những đại phu ấy căn bản không biết chẩn bệnh như thế nào đâu.
-Thật thế sao? Vậy hãy nói là… là cơ thể Thái phu nhân không khỏe, rồi mời thái y tới, đợi thái y tới rồi, thì…!
Đoạn Thương Hải lại nói:
-Vô dụng thôi. Tam phu nhân, người không biết rằng, trong đan điền của Thế tử gia chứa một lượng chân khí cực lớn; nhưng những chân khí này lại không hề thuần khiết, gồm rất nhiều loại chân khí hòa vào nhau, lại thêm chân khí trong đan điền, vượt xa cả ta. Ta vốn muốn dùng chân khí của mình chặn lại. Nhưng… nhưng vừa chạm vào Thế tử gia, thì ngay cả chân khí của ta cũng bị hút vào!
-Thu nạp chân khí?
Triệu Vô Thương ngạc nhiên hỏi:
-Đây rốt cuộc là loại võ công gì vậy?
-Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Đoạn Thương Hải nghiêm mặt nói:
-Thực ra lần trước ta đã phát hiện ra chân khí trong cơ thể Thế tử có vấn đề, nên mấy ngày nay ta cũng đang nghĩ cách giải quyết. Tuy rằng chân khí trong cơ thể Thế tử khá nguy hiểm, nhưng hẳn là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng … Nhưng, nếu ta đoán không lầm thì do nhâm mạch và xung mạch của thế tử đã xảy ra chuyện, cho nên mới khiến đan điền trở nên khác thường.
Cố Thanh Hạm vội hỏi:
-Đã xảy ra chuyện gì?
-Nhâm mạch và Xung mạch chính là hai trong số kỳ kinh bát mạch. Nhâm mạch bắt nguồn từ thận, giao với Dương Minh kinh, đi qua thiên trung đan điền. .
Đoạn Thương Hải nghiêm túc giải thích:
-Thường thì Xung mạch cũng giống như Nhâm mạch, đều đổ về thiên trung, Nhâm mạch được xưng là Âm Mạch Chi Hải, Xung mạch thì được xưng là Huyết Thất, đều là những mạch lớn và liên quan đến sinh tử.
Cố Thanh Hạm cực kỳ lo lắng, nói:
-Ta không hiểu những thứ này, ngươi chỉ cần nói Ninh Nhi sẽ ra sao thôi.
-Cơ thể con người chứa đựng âm dương, âm dương điều hòa mới có thể khỏe mạnh, nhưng hiện giờ Nhâm mạch của Thế tử bị hao tổn, đó là tổn hại phần âm, dương mạch quá mạnh, Thế tử vốn đã nguy hiểm, lại thêm tổn hại Huyết Thất, càng thêm nghiêm trọng.
Đoạn Thương Hải cũng lo lắng không dứt:
-Nếu như không thể nhanh chóng chữa trị, thì Thế tử… Thế tử...!
Ykhông dám nói tiếp.
-Nói mau, rốt cuộc sẽ thế nào hả?
-Nhẹ thì bại liệt không thể cử động, nặng thì…
Sắc mặt Đoạn Thương Hải trầm xuống:
-Nặng thì đe dọa đến tính mạng!
Chân Cố Thanh Hạm mềm nhũn, cơ thể lung lay, tựa như sắp ngã. Triệu Vô Thương vội vàng đỡ lấy nàng:
-Tam phu nhân, người phải bảo trọng.
-Tại sao lại thế này?
Nước mắt Cố Thanh Hạm rơi như mưa:
-Rốt cuộc là đã có chuyện gì chứ?
Đoạn Thương Hải đáp:
-Là do ta sơ suất, trước kia ta chỉ biết trong đan điền của Thế tử chứa lượng lớn chân khí. Nhưng… Nhưng mà dựa vào tình hình hiện tại, ngoài lần đó ra, chỉ e Thế tử còn có thương thế khác nữa.
Y do dự một chút, mới tiếp tục:
-Vừa rồi ta cảm thấy Nhâm mạch và Xung mạch có dấu hiệu khô co lại, chính vì kinh mạch hẹp lại, cho nên, căn bản không thể chống đỡ chân khí lưu thông trong đan điền.
Cố Thanh Hạm lập tức nói:
-Ta biết rồi…!
-Ninh Nhi đang gạt ta, nó… Nó bị thương!
Nàng nói một câu không đầu không đuôi, cho nên Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương nhất thời vẫn chưa hiểu.
Cố Thanh Đạm đương nhiên không biết Dương Ninh từng bị khô mộc thủ của Mộc Thần Quân gây thương tích, nàng chỉ cho rằng, ngày đó Dương Ninh đánh lạc hướng Triệu Uyên kia, tuy là tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng nhất định không tránh được việc giao đấu, thương thế bây giờ, rất có thể là do tên Triệu Uyên kia gây ra.
Vừa nghĩ tới việc Dương Ninh bị thương là vì đánh lạc hướng kẻ địch để bảo vệ nàng, nàng không ngừng tự trách mình, tựa như bị dao đâm, vừa lo lắng vừa hối hận.
Triệu Vô Thương trầm giọng hỏi:
-Nhị ca, Thế tử nguy cấp, hiện tại chúng ta nên làm thế nào đây?
-Căn bản hiện tại không thể chạm vào cơ thể Thế tử được.
Đoạn Thương Hải cười khổ:
-Cho dù chúng ta muốn dùng chân khí mạnh mẽ áp chế chân khí trong cơ thể Thế tử thì cũng không thể, chỉ cần vừa chạm vào người ngài ấy, Thế tử sẽ không tự chủ được mà hút chân khí từ người đó vào cơ thể…!
Hắn nắm chặt tay:
-Hơn nữa chân khí trong cơ thể ngài ấy đã rất hung hiểm rồi, hấp thu nhiều hơn một phần, thì hiểm nguy cũng tăng thêm một phần …!
Cố Thanh Hạm nghẹn ngào nói:
-Vậy phải làm sao đây? Các ngươi… Các người nhất định phải nghĩ cách!
Nàng khuỵu người xuống, đưa tay chạm lên trán Dương Ninh, cảm giác nóng đến bỏng tay.
Đoạn Thương Hải im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc:
-Tam phu nhân, kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, cũng chưa chắc không có cao thủ có thể giúp Thế tử, cho nên những ngày này ta cũng đang âm thầm tìm kiếm. Nhưng kinh thành rộng lớn, nếu thật sự muốn tìm được, thực không hề dễ dàng. Tình thế trước mắt nguy ngấp, cứ chậm chạp tìm kiếm như này, khẳng định không ổn, mà hiện giờ, e là chỉ có một nơi mà thôi!
-Là nơi nào?
Cố Thanh Hạm vội vàng hỏi:
-Chỉ cần có thể cứu Ninh Nhi, thì tới đâu cũng được!
Đoạn Thương Hải nhìn chằm chằm Cố Thanh Hạm, gằn từng chữ:
-Đại Quang Minh tự!
Cơ thể Triệu Vô Thương chấn động, Cố Thanh Hạm cũng vô cùng sững sờ.
-Nhị ca, thật sự phải đi Đại… Đại Quang Minh tự ư?
Triệu Vô Thương im lặng một lát, cuối cùng mở miệng hỏi:
-Huynh biết mà, muốn vào được Đại Quang Minh tự, thực sự… Thực sự cũng chẳng hề dễ dàng!
Đoạn Thương Hải khẽ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng đáp:
-Ta biết, nhưng hiện giờ phải cứu Thế tử, chỉ có thể tới Đại Quang Minh tự, đây cũng là cách duy nhất!
Y nhìn Cố Thanh Hạm:
-Tam phu nhân, chẳng hay người có biết, năm đó… Năm đó lão Hầu gia đã từng đến Đại Quang Minh tự.
Cố Thanh Hạm khẽ gật đầu:
-Ta có từng nghe nói, nhưng mà… Nhưng mà tình hình cụ thể thì cũng không tường tận.
-Lần đó tính mạng của lão Hầu gia cũng là ngàn cân treo sợi tóc…!
Đoạn Thương Hải chậm rãi kể:
-Nơi duy nhất có thể cứu lão Hầu gia là Đại Quang Minh tự, sự thật xác thực là như vậy. Lần đó, lão Hầu gia có thể khởi tử hồi sinh, nguyên nhân là nhờ có Đại Quang Minh tự.
Y thở dài:
-Nếu như … Nếu như không phải do chiến sự tiền phương kéo dài, cho dù bệnh tình của tướng quân có nguy kịch đến đâu, thì chỉ cần đến được Đại Quang Minh tự, nhất định có thể sống sót!
-Nhị ca, hãy dùng thân phận thế tử phủ Cẩm Y Hầu để bước vào Đại Quang Minh tự, đương nhiên sẽ không bị ngăn cản.
Triệu Vô Thương nghĩ một lát, gã trước nay vốn tích chữ như vàng, hiếm có dịp nói nhiều hơn chút:
-Bọn họ cũng nhất định sẽ dốc hết sức cứu Thế tử, nhưng mà… Nhưng mà… !
Đoạn Thương Hải nghiêm nghị nói:
-Huynh biết ý của đệ, đệ muốn nói đến quy tắc kia của Đại Quang Minh tự.
Cố Thanh Hạm cau mày:
-Quy tắc? Thương Hải, quy tắc gì vậy?
Đoạn Thương Hải đáp:
-Tam phu nhân đương nhiên không còn xa lạ gì với Đại Quang Minh tự.
-Các ngươi nói đến, chính là Đại Quang Minh tự của Chung Sơn.
Cố Thanh Hạm nói tiếp:
-Đỉnh núi Chung Sơn quanh năm mây tím lượn lờ, cho nên được xưng là núi Tử Kim, Đại Quang Minh Tự không phải chỉ có một ngọn núi đó thôi sao?
Đoạn Thương Hải gật đầu đáp:
-Đại Quang Minh tự, cũng chính là ngôi chùa cổ của hoàng tộc Đại Sở, đại lễ hay tế tự của hoàng gia, đều được cử hành tại Đại Quang Minh tự, khi thánh thượng băng hà, trong cung cũng cho gọi tăng lữ của Đại Quang Minh tự vào cúng bái.
Y ngừng một chút, rồi mới tiếp tục nói:
-Đại Quang Minh tự là ngôi chùa lớn nhất Đại Sở ta, không phải ai cũng có tư cách tiến vào, càng không dễ dàng ra tay cứu giúp, đừng nói đến Thế tử, cho dù có là Thái tử chăng nữa, một khi đã tới Đại Quang Minh tự, thì đều phải tuân thủ quy tắc của Đại Quang Minh tự!
-Quy tắc ngươi nói có liên quan gì tới Ninh Nhi?
Đoạn Thương Hải thở dài:
-Nếu như bọn họ thật sự ra tay cứu Thế tử, thì Thế tử phải xuất gia làm hòa thượng, trở thành đệ tử của Đại Quang Minh tự.
-Không thể được!
Lúc đầu, Cố Thanh Hạm ngẩn ra, sau đó lập tức cất tiếng:
-Sao có thể để Ninh Nhi trở thành hòa thượng chứ? Chuyện này… Chuyện này không thể được! Cẩm Y Hầu phủ không thể thiếu nó, nếu nó trở thành hòa thương rồi, thì Cẩm Y Hầu chẳng phải sẽ không người kế tục sao?
Đoạn Thương Hải gật đầu đáp:
-Tam phu nhân nói rất phải, Thế tử chính là trụ cột của Hầu phủ, nếu thật sự xuất gia làm hòa thượng, thì đồng nghĩa với việc Cẩm Y Hầu đoạn hương tuyệt khói!
Hắn lại tiếp:
-Nhưng mà đây là quy tắc này của Đại Quang Minh tự, nếu đưa Thế tử qua, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cứu chữa. Nhưng mà, chỉ cần Thế tử bình an vô sự, thì không thể vi phạm quy tắc của Đại Quang Minh tự, trong thiên hạ, ai cũng không thể!
Rồi ycười khổ:
-Cũng bởi vì có thân phận là Thế tử cho nên mới được như vậy, nếu như chỉ là người bình thường, thì ngay cả cơ hội này cũng không có!
Xưa nay Cố Thanh Hạm luôn giỏi giang tinh tường trong mọi việc, nhưng hiện giờ lại vô cùng lúng túng:
-Trừ con đường này ra, chẳng … chẳng lẽ không còn lối khác ư?
Đoạn Thương Hải nhìn Dương đã lâm vào hôn mê một cái, lắc đầu, đáp:
-Thương thế của Thế tử gia, cũng không thể trì hoãn được nữa, nếu hiện giờ đưa ngài ấy tới Đại Quang Minh tự, thì tất cả vẫn còn kịp, nhưng nếu kéo dài hơn nữa …!”
Y không nói tiếp.
-Nhưng … Nhưng ngươi đã nói, năm đó lão Hầu gia cũng từng tới Quang Minh tự mà.
Dường như Cố Thanh Hạm nghĩ tới gì đó, lập tức nói:
-Chẳng lẽ khi đó vẫn chưa định ra quy tắc này sao?
Đoạn Thương Hải đáp:
-Từ ngày đầu tiên lập nên Đại Quang Minh tự, quy tắc này đã được định ra!
-Thế thì tại sao lão Hầu gia lại…?
Đoạn Thương Hải nói:
-Bởi vì quy tắc này không phải là cái chết, nếu đã được Đại Quang Minh tự cứu giúp, thì muốn xuất gia trở thành đệ tử của Đại Quang Minh tự là lẽ đương nhiên, quy tắc này không gì phá nổi, nhưng đương nhiên có thể để thế thân xuất gia!
Y giải thích:
-Nghĩa là nói, có thể tìm một người thay thế bản thân xuất gia.
Cố Thanh Hạm nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn lại, khẽ thở phào, nói:
-Sao ngươi nói chuyện mà chỉ nói một nửa thế hả? Làm ta sợ muốn chết! Muốn tìm một người thay thế xuất gia, thì cũng không quá khó mà.
-Nếu như chỉ cần tùy ý tìm một người là có thể thay thế xuất gia, ta cũng không phải gấp gáp như vậy.
Đoạn Thương Hải nói:
-Ta và lão Triệu cũng có thể thay Thế tử xuất gia. Nhưng thật sự mà nói, thời thế hiện giờ, chỉ một người có thể thay Thế tử xuất gia mà thôi, trừ người này ra, bất cứ ai cũng không thể thay thế!
Cố Thanh Hạm sững sờ, nàng vốn dĩ cực kì thông minh, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Đoạn Thanh Hải, ngờ ngợ đoán ra điều gì đó, hỏi:
-Người ngươi nói tới … Là ai?
Đoạn Thương Hải gằn từng chữ:
-Tiểu công tử Tề Ngọc!
-Chỉ có vị huynh đệ máu mủ duy nhất này của Thế tử gia, mới có tư cách thay thế ngài ấy xuất gia!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo