Dương Ninh nghe thấy ba chữ “Hoài Nam Vương”, trong lòng hơi kinh ngạc, hỏi:
-Huynh từng hầu hạ Hoài Nam Vương ư?
Chân Bích đáp:
-Huynh hầu hạ tại phủ Hoài Nam Vương hai năm, thật ra chủ yếu là hầu hạ Thế tử Hoài Nam Vương.
-Thế tử Hoài Nam Vương?
Dương Ninh ngạc nhiên nói:
-Nếu huynh là ngự trù, thì sao lại tới phủ Hoài Nam Vương chứ? Mà nếu đã tới phủ Hoài Nam Vương rồi thì tại sao lại chạy tới Đại Quang Minh tự?
Trên mặt Chân Bích lộ ra vẻ chua xót, thở dài:
-Nếu như không có sư phó thì e là huynh đã sớm chết rồi.
-Sư phó?
Tiểu hòa thượng Chân Minh biết còn rất nhiều chuyện trong chùa mà Dương Ninh không hề biết, nên giải thích:
-Chân Bích sư huynh là đệ tử của Tịnh Thiện sư thúc. Tịnh Thiện sư thúc chủ quản Ngũ Quan Đường và các nhà kho, mua sắm trong chùa.
-Thì ra là vậy.
Dương Ninh nói:
-Chân Bích sư huynh, huynh nói nếu như không vào Đại Quang Minh tự thì đã sớm chết rồi, tại sao lại thế?
Chân Bích đáp:
-Tề sư đệ có chỗ không biết, huynh vốn là ngự trù ở Ngự Thiện Phòng trong hoàng cung. Về phương diện trù nghệ rất có thiên phú, đại sư phụ ở Ngự Thiện Phòng thấy huynh thiên phú không kém, cho nên đích thân dạy huynh, cũng rất quan tâm chăm sóc huynh. Huynh nhớ có lần Thánh thượng ban tiệc, huynh làm một loạt đồ chay tịnh lạ miệng, toàn bộ đều là đồ chay, sau khi Hoài Nam Vương ăn thử, thì nói huynh làm rất ngon, rất muốn gặp huynh.
-Ta hiểu rồi.
Dương Ninh nói tiếp:
-Chắc hẳn là vì Hoài Nam Vương cảm thấy huynh nấu ăn rất ngon, muốn xin Thánh thượng ban huynh qua đó.
-Tề sư đệ quả nhiên rất thông minh.
Chân Bích thở dài:
-Không phải khoác lác, nhưng nếu như ở lại trong cung, thì bây giờ huynh cũng không ra nông nỗi này. Cho dù không phải đại sư phụ trong Ngự Thiện Phòng, thì ít nhất cũng phải là nhị sư phụ. Hoài Nam Vương rất tán dương trù nghệ của huynh, Thánh thượng liếc mắt cũng nhìn ra ý đồ của ngài, chưa đợi ngài mở miệng, đã bảo huynh tới hầu hạ trong phủ Hoài Nam Vương. Huynh... Huynh đương nhiên không thể kháng chỉ!
Dương Ninh khẽ gật đầu.
Hoàng đế vốn luôn muốn trấn an Hoài Nam Vương, đối với Hoài Nam Vương long ân cuồn cuộn, trong mắt Hoàng đế, thì một đầu bếp nhỏ nhoi trong Ngự Thiện Phòng chẳng khác con ruồi là mấy. Nếu Hoài Nam Vương đã vừa ý, tặng người cho y cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
-Đến phủ Hoài Nam Vương, trên dưới trù phòng trong Vương phủ cũng không thiếu người.
Chân Bích nói:
-Dù huynh là ngự trù trong cung đi chăng nữa, nhưng khi đã tới Vương phủ thì cũng chỉ là hậu bối...
Rồi trên mặt y hiện lên vẻ phẫn nộ:
-Đám người kia không vừa mắt với huynh, lúc nào cũng tìm huynh gây sự. Lúc đó ta mới biết rằng, Hoài Nam Vương xem trọng huynh, là bởi vì huynh am hiểu đồ chay. Cái vị Thế tử trong Vương phủ kia, một ngày ba bữa, chỉ ăn đồ chay, không mảy may động tới thức ăn mặn.
Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:
-Đường đường là Thế tử Hoài Nam Vương, ăn ngon mặc đẹp, thế mà không động tới thức ăn mặn ư?
Chân Bích hạ giọng nói:
-Lúc đầu huynh cũng không hiểu. Nhưng về sau mới biết, vị Thế tử kia có thể là vì bị vài thứ không sạch sẽ quấn lấy, vì để cầu Phật Tông phù hộ, loại trừ âm hồn ám trên người mà từ nhỏ đã bắt đầu dùng thức ăn chay. Huynh am hiểu đồ chay, cho nên Hoài Nam Vương mới để ta vào Vương phủ, chuyên phụ trách một ngày ba bữa cho Thế tử.
-Âm hồn bám người?
Dương Ninh cười nói:
-Sao có thể chứ? Chưa nói tới việc trên đời này không có âm hồn, mà cho dù thật sự có âm hồn đi nữa, thì Vương phủ là nơi như nào chứ? Bọn họ là hoàng thân quốc thích, Vương phủ đương nhiên có Vương khí, cũng không phải là nơi mà âm hồn dám tiến vào.
-Nói thì nói vậy, nhưng sự thật đúng là như thế.
Chân Bích giơ tay ra hiệu rồi khẽ nói:
-Huynh tận mắt nhì thấy, có lúc Thế tử Hoài Nam Vương bị âm hồn nhập vào người, sẽ điên điên khùng khùng mà chạy tới chạy lui trong Vương phủ, hơn nữa miệng không ngừng lảm nhảm gì đó. Có lúc còn cầm cả đao, kiếm trong tay, có một lần huynh tận mắt nhìn thấy lúc ngài phát điên, suýt chút nữa đã vung đao chém chết một gã người hầu trong phủ.
Tuy rằng mọi chuyện đã qua, nhưng trên mặt Chân Bích vẫn thoáng sợ hãi.
Dương Ninh nhìn vẻ mặt của y, biết những lời của tên này chỉ e là thật, hắn cau mày hỏi:
-Thế tử Hoài Nam Vương là một tên điên ư?
-Không phải không phải, tuyệt đối không phải!
Chân Bích nói với giọng chắc chắn:
-Chỉ khi bị âm hồn nhập vào người, gã mới điên điên khùng khùng như thế, bình thường Thế tử là một người khiêm tốn, rất hòa nhã, đối với kẻ dưới cũng rất tốt. Là một người cực kỳ tốt!
Rồi y lại cười khổ:
-Nếu như Thế tử không bị nhập vào người thì mãi hầu hạ ngài cũng không phải chịu cực khổ gì. Dù y là Thế tử của Vương gia, nhưng cũng không hề quá mức xoi mói bắt bẻ gì, dù kẻ dưới có chút sơ sẩy, ngài cũng cười cười cho qua, không hề để ý.
-Vậy sao huynh lại tới được Đại Quang Minh tự thế?
Chân Bích lại lộ ra vẻ mặt tức giận, nói:
-Còn không phải vì những kẻ trong trù phòng kia sao? Huynh ở trong Vương phủ hai năm, Vương gia và Thế tử rất hài lòng với huynh, sau đó cất nhắc huynh làm nhị sư phụ của trù phòng. Huynh nhớ lần đó Thế tử đột nhiên lại bắt đầu bị âm hồn nhập vào người, không biết Hoài Nam Vương làm cách nào mà mời được sư phó tới… Người cũng chính là sư phó hiện giờ của ta, Tịnh Thiện đại sư, sư phó tới Vương phủ tụng kinh xua đuổi tà ma trên người Thế tử…
Dương Ninh cười nói:
-Hóa ra các vị đại sư trong Đại Quang Minh tự còn biết làm phép xua đuổi tà ma.
Chân Bích có chút bối rối, nói tiếp:
-Ngày ấy huynh làm món chay để mang qua đó. Nhưng mà… Nhưng mà bên trong món chay lại xuất một cái đầu gà…
Y nhìn Dương Ninh rồi giải thích:
-Chính là đầu một con gà trống chưa được nấu chín, đặt bên trong hộp thức ăn, máu chảy dầm dề, lúc mở hộp đồ ăn ra, Thế tử bị dọa sợ, Vương gia cực kỳ tức giận, hạ lệnh muốn đánh chết huynh.
Dương Ninh nói:
-Thế thì chắc hẳn trong trù phòng có người cố ý hại huynh.
-Đúng vậy, có người muốn đẩy huynh vào chỗ chết!
Chân Bích ấm ức nói:
-Hoài Nam Vương rất thông minh, nên biết cho dù huynh có một vạn lá gan, cũng không dám cho đầu gà vào bên trong hộp thức ăn. Nhưng mà lúc ấy ngài ấy tức giận không thôi, chỉ muốn trị tội huynh, may mà có sư phó ở đó, người nói với Hoài Nam Vương thấy huynh có duyên với Phật, muốn sư phó mang ta tới Đại Quang Minh tự để lễ Phật tham thiền. Hoài Nam Vương không thể không cho sư phó mặt mũi, nên đồng ý để huynh rời khỏi Vương phủ, huynh mới nhặt lại được cái mạng này.
Dương Ninh nói:
-Nếu thật sự là như vậy, thì Tịnh Thiện đại sư đúng là có ân cứu mạng với huynh.
-Đúng vậy.
Chân Bích xúc động nói tiếp:
-Cho nên huynh theo sư phó lên núi. Sư phó biết rõ huynh am hiểu trù nghệ, hỏi huynh có bằng lòng tới Ngũ Cốc Đường làm việc hay không. Cái mạng này của huynh là do sư phó cứu, sư phó đã hỏi như thế, đương nhiên là huynh đồng ý. Từ đó về sau, huynh vẫn luôn làm việc tại Ngũ Cốc Đường, cho đến hiện tại…
Dương Ninh không ngờ trước kia Chân Bích đã trải qua những chuyện như thế, giơ ngón cái lên nói:
-Chẳng trách hương vị đồ ăn huynh làm không kém chút nào, thì ra là từng làm việc trong Ngự Thiện Phòng.
Trong mắt Chân Bích lộ ra vài phần đắc ý, đáp:
-Tề sư đệ, không phải khoác lác, mà những năm này ta đều rèn luyện trong Ngũ Cốc Đường, ngày đêm đều tiếp xúc với đồ ăn, tay nghề tiến bộ vượt bậc, nếu cùng so tài làm món chay với những người trong Ngự Thiện Phòng kia, thì chưa chắc huynh đã thua bọn họ.
-Cái này thì ta tin!
Dương Ninh nói:
-Nhưng mà Chân Bích sư huynh à, nếu huynh đã mở lòng nói chuyện với ta như vậy, ta cũng có mấy câu không biết có nên nói hay không…
-Đệ nói đi!
Dương Ninh bảo:
-Trước kia huynh cũng đã từng bị người ta xa lánh, cũng từng bị người ta bắt nạt, thậm chí suýt chút nữa đã mất mạng, nếu bản thân huynh đã từng trải nghiệm những điều ấy, thì hà tất lại bắt nạt những sư huynh đệ khác tại Đại Quang Minh tự này? Mọi người đều vào núi tu hành, cùng nhau sống ở đây, cũng là duyên phận, thật ra cũng không cần phải phân biệt đối xử.
Rồi hắn nhìn tiểu hòa thượng Chân Minh một cái, nói tiếp:
-Ta cảm thấy kỳ lạ, tại sao các người lại nhằm vào Chân Minh?
Chân Bích càng bối rối hơn, liếc Chân Si một cái, rồi mới ngượng ngùng đáp:
-Tề sư đệ, chuyện này…Chuyện này là do chúng ta không đúng, về sau… Về sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.
-Các người vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Dương Ninh nhắc lại:
-Ta hỏi các người, tại sao phải nhằm vào Chân Minh? Là bởi vì tuổi huynh ấy nhỏ sao?
Chân Bích do dự một lát, cuối cùng mở miệng đáp:
-Thật ra… Thật ra là vì sư phó của huynh và… và Tịnh Thuần sư bá có chút mâu thuẫn. Huynh nghe nói, khi còn trẻ, Tịnh Thuần sư bá mấy lần khiến sư phó huynh cực kì khó chịu, cho nên…
Dương Ninh nói:
-Ta đã đoán được là sẽ có chuyện như vậy mà. Ta nói này Chân Bích sư huynh, nơi này là Đại Quang Minh tự, được xưng tụng là ngôi chùa đệ nhất thiên hạ, Phật pháp chiếu rọi khắp nơi, cho dù các người chỉ lo việc nấu cơm thôi, cũng nên nhân lúc rảnh rỗi mà đọc vài cuốn kinh Phật đi. Còn ân oán của Tịnh Thuần đại sư và Tịnh… và sư phụ huynh thì e là bọn họ đã sớm quên rồi. Mệt các người còn nhớ kỳ trong lòng, người xuất gia mà còn mang lòng hiếu thắng tranh chấp thì thật không nên chút nào.
Chân Bích giơ tay gãi gãi trán, đáp:
-Tề sư đệ nói phải lắm, là chúng ta không đúng. Về sau… về sau sẽ không như thế nữa. Chuyện hôm nay, Tề sư đệ đừng để trong lòng. Đúng rồi, Tề sư đệ muốn ở lại trên núi tu hành, hay là chỉ ở nơi này tu hành một thời gian ngắn?
Dương Ninh đáp:
-Hỏi cái này làm gì?
-Không có gì, không có gì. Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, huynh sẽ phái người mang thức ăn tới đây cho hai đệ.
Chân Bích cười xun xoe:
-Không phải Tề sư đệ lên núi dưỡng thương sao? Cơ thể không khỏe, huynh đặc biệt làm cơm dành cho người bệnh cho đệ, đệ không cần phải vất vả đi đi về về nữa.
Dương Ninh thầm nghĩ đây đương nhiên không phải chuyện gì xấu cả, liền cười nói:
-Như… như thế không được tốt lắm thì phải? Có phải đặc biệt quá rồi không?
-Không sao hết.
Chân Bích lập tức đáp:
-Để huynh sắp xếp, để huynh sắp xếp.
Rồi y nói với tiểu hòa thượng Chân Minh:
-Chân Minh tiểu sư đệ, nếu trước kia sư huynh có chỗ nào không phải, đệ đừng để trong lòng, đồ ăn sau này, huynh đảm bảo đệ sẽ được ăn no, ăn ngon!
Sau lại quay sang cười tủm tỉm với Dương Ninh:
-Tề sư đệ, hai đệ từ từ ăn, trời tối rồi, không tiện quấy rầy nữa, sau này có cơ hội chúng ta lại trò chuyện.
Y cũng rất thức thời, dẫn Chân Si ra khỏi cửa, thậm chí lúc sắp đi khỏi còn cẩn thận đến mức đóng cả cửa viện vào.
Tiểu hòa thượng Chân Minh ngồi xuống phía đối diện Chân Minh, nói:
-Thì ra bọn họ cho ta rất ít đồ ăn, là bởi năm đó sư phó và Tịnh Thiện sư thúc có hiềm khích.
-Có nhân ắt có quả.
Dương Ninh nói:
-Bất cứ chuyện nào xảy ra, cũng không thể vô duyên vô cớ được. Nhưng mà xem ra năm đó sư phụ huynh luôn khiến sư phụ bọn họ mất mặt, cũng coi như là rất giỏi rồi!
Rồi hắn hạ thấp giọng hỏi:
-Tiểu sư huynh, từ khi ta tới nơi này, vẫn luôn được huynh chăm sóc sao?
Tiểu hòa thượng Chân Minh gật đầu đáp:
-Đúng thế, làm sao vậy?
-Ồ, ta nhớ là khi tỉnh dậy thì đã nằm trên cái giường kia rồi.
Dương Ninh quay đầu chỉ chỉ cái giường sau lưng, sau đó nói tiếp:
-Hình như huynh đã nói là, ta đã nằm đó hôn mê hai ngày hai đêm.
-Đúng vậy.
Tiểu hòa thượng Chân Minh nói tiếp:
-Sư phó đích thân mang đệ tới đây đó, lúc đó các sư bá sư thúc đã giúp đệ trị thương rồi, nhưng đệ vẫn chưa tỉnh lại, nên vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng. Đêm đó sư phó xuống núi vào hoàng cung, lúc sắp đi còn dặn dò tiểu tăng phải chăm sóc đệ thật tốt, ngoài ra, sau khi đợi đệ tỉnh lại thì truyền thụ Thanh Kinh cho đệ… Tiểu tăng đều theo lời sư phó dặn dò mà làm.
-Vậy…vậy huynh có phát hiện trong người ta có một cái bọc không?
Dương Ninh do dự một lát, mới cẩn thận từng chút mà hỏi:
-Cái bọc được bao vải đen, bên trong là bản vẽ, huynh có thấy không?
Tiểu hòa thượng Chân Minh lắc đầu đáp:
-Không thấy, Ninh sư đệ, đệ bị mất đồ sao? Ở đây không có người ngoài, tiểu tăng cũng chưa từng chạm vào đồ của đệ.
Dương Ninh biết tên nhóc tiểu hòa thượng này có lẽ không nói dối, trong lòng càng buồn bực, thầm nghĩ xấp kiếm đồ kia rốt cuộc bị ai lấy đi rồi? Không phải là bị lão hòa thượng trị thương cho hắn lấy mất rồi chứ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo