Dương Ninh đã đâm lao thì phải theo lao, đành phải xuất trận, nhưng trong lòng thầm tính toán, Bạch Vũ Hạc đã nói nếu như trong vòng mười chiêu mà y không thắng, thì coi như là Đại Quang Minh tự giành phần thắng, cũng có nghĩa là hắn chỉ cần chống đỡ được mười chiêu, thì đã thắng Bạch Vũ Hạc rồi!

Kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc rất cao siêu, đương nhiên Dương Ninh sẽ không so kiếm với y một cách chính diện, nhưng nếu dùng bộ pháp Tiêu Dao Hành, tránh được mười chiêu của Bạch Vũ Hạc, thì chưa chắc không có cơ hội.

Dương Ninh đã lĩnh hội được sự huyền diệu của Tiêu Dao Hành, hơn nữa hắn đã càng ngày càng thành thạo bộ pháp này rồi.

Tuy nói rất có hi vọng sẽ chống đỡ được mười chiêu, nhưng mà Dương Ninh cũng không nắm chắc trăm phần trăm, thử nghĩ mà xem, có thể chống đỡ được thì tốt, nếu như thật sự chống không được thì cũng kệ đi, đã nói từ trước là phải có điểm dừng. Nhìn dáng vẻ trở nên lễ phép này của Bạch Vũ Hạc, chắc là sẽ không ra tay ác độc với hắn đâu, dù gì thì trận thứ ba này đã chẳng ai đứng ra ứng chiến rồi, dù tốt hay xấu, thì cứ coi như là làm việc thiện vậy!

Nhìn thấy Bạch Vũ Hạc chậm rãi rút trường kiếm ra, những người ở gần đều cảm thấy một luồng khí lạnh bức người ập vào mặt. Thanh kiếm sắc bén dưới ngọn đèn dầu của Điện Quang Minh hiện ra một luồng hào quang âm trầm, sắc kiếm lóe lên ánh đen. Tuy rằng Dương Ninh cách y khá xa, nhưng vẫn cảm thấy được sự sắc bén của thanh kiếm kia.

-Đợi chút đã!

Dương Ninh bỗng giơ tay.

Bạch Vũ Hạc hơi cau mày, Dương Ninh xòe hai tay, lớn tiếng bảo:

-So kiếm thì so kiếm, nhưng trong tay ta ngay cả cái gậy cũng chẳng có, bảo ta tay không tấc sắt mà so kiếm ư?

Tịnh Năng đã thay đổi thái độ không coi Dương Ninh ra gì của trước kia, lập tức đứng lên nói:

-Đừng gấp, để ta phái người đi lấy kiếm.

Lão đang định gọi người đi lấy kiếm thì Dương Ninh đã trợn trắng mắt nói:

-Xem ra thanh kiếm này của Bạch kiếm khách thật sự là một thanh kiếm tốt. Ta nói này Tịnh Năng đại sư à, ngài có thể tìm một thanh kiếm tốt tới đây không? Đừng là loại như đồng nát sắt vụn, chuyện liên quan đến sống chết, không thể đùa được!

Tịnh Năng hơi cau mày, trầm giọng nói:

-Chân Tính, người đi... !

-Tịnh Năng đại sư, theo ta thấy, vẫn là ngài đích thân đi lấy thì hơn!

Dương Ninh chẳng chút thiện cảm với Tịnh Năng, thật ra hắn cũng chẳng hiểu sao đột nhiên thái độ của lão hòa thượng này lại thay đổi, nhưng mà nếu đã có cơ hội, thì hắn cũng chẳng cần khách khí làm gì:

-Ta không tin mắt nhìn của kẻ khác được!

Sắc mặt Tịnh Năng trầm xuống. Lão thân là chủ tọa Hình Đường của Đại Quang Minh tự, trong chùa, tăng chúng từ chữ “Tịnh” trở xuống không ai không kính sợ lễ phép với lão, mà cho dù là sư huynh đệ có chữ “Tịnh” trong tên, cũng chẳng có mấy người dám chỉ tay năm ngón với lão, thế mà hiện giờ Dương Ninh lại dám sai lão đi lấy kiếm? Trong lòng lão cực kì tức giận, đang muốn phát tác, Dương Ninh đã lớn tiếng nói:

-Sao vậy đại sư? Bạch kiếm khách là khách quý từ xa tới, chúng ta không thể để huynh ấy chờ mãi như thế được!

Rồi hắn nở nụ cười ôn hòa với Bạch Vũ Hạc, sau đó quay mặt cau mày với Tịnh Năng:

-Tịnh Năng đại sư, ngài còn muốn ta so kiếm nữa hay không? Nếu không muốn thì ta xin phép lui xuống trước!

Tịnh Không quay sang nhìn Tịnh Năng, nói:

-Tịnh Năng sư đệ, đệ đi một chuyến đi!

Tịnh Năng nén lửa giận trong lòng, thầm nghĩ trước tiên cứ để ngươi xằng bậy ở nơi này, đợi sau khi so kiếm xong, chúng ta sẽ từ từ tính món nợ này, lão đứng dậy, nhanh chóng sải bước.

Xích Đan Mị vốn là người thông minh, nhìn một màn này, đã hiểu ra gì đó, nàng ta cười khúc khích rồi cất tiếng:

-Tiểu sư phụ, có phải ngươi lấy việc công trả thù riêng không đó?

-Ngươi bớt lời đi!

Dương Ninh trợn mắt lườm Xích Đan Mị một cái:

-Không nhìn thấy ta và Bạch kiếm khách đang chuẩn bị so kiếm sao? Ngươi cho rằng so kiếm dễ như ngươi xé quần áo ấy hả? Kiếm khách là phải có nghệ thuật, tuy hiện giờ kiếm là kiếm, người là người. Nhưng khi so kiếm thực sự, thì kiếm phải là người, người tựa như kiếm, người kiếm hợp nhất... mà có nói nữa ngươi cũng chẳng hiểu, ngươi nói xem có phải không?

Bạch Vũ Hạc giật mình, lập tức kiềm lòng không đậu mà gật đầu đáp:

-Người kiếm hợp nhất, quả nhiên là nói đúng trọng tâm, trình độ kiếm thuật của Thế tử, quả nhiên là không phải tầm thường!

Lúc này y đã gọi Dương Ninh là “Thế tử”, đương nhiên là hàm chứa ý kính trọng.

-Đừng hiểu lầm!

Dương Ninh vội giải thích:

-Ta chỉ tùy tiện nói chút thôi!

Bạch Vũ Hạc chỉ gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.

Xích Đan Mị không ngờ bị Dương Ninh nói cho nghẹn lời, cười quyến rũ, nói:

-Tiểu sư phụ, ai thắng ai thua khi so kiếm còn chưa biết, nhưng nếu hôm nay thi xem mồm mép ai lợi hại hơn, thì ngươi nhất định là đánh đâu thắng đó!

-Đa tạ! Đa tạ!

Dương Ninh cười hê hê đáp:

-Ta nói này, ngươi có cần tìm thêm bộ đồ phủ lên người không? Đây là trong chùa, không phải... không phải cái nơi đó đó, ngươi để lộ cả bả vai thế thì còn ra thể thống gì hả?!

Dứt lời hắn chắp hai tay trước ngực, nói một câu “A di đà phật”, nhưng con ngươi vẫn không nhịn được mà đảo qua bộ ngực cao ngất của Xích Đan Mị.

Xích Đan Mị trợn mắt lườm Dương Ninh, không tranh cãi thêm.

Không bao lâu sau, Tịnh Năng đã quay lại đại điện, trong tay cầm một thanh trường kiếm, đi tới trước mặt Dương Ninh, đưa thanh kiếm ra, nói:

-Đây là thanh Bì Lô kiếm quý báu của Đại Quang Minh tự, ngươi dùng thanh kiếm này đi!

Bạch Vũ Hạc khẽ nhướn mày, nhìn chằm chằm Dương Ninh nhận kiếm rồi nói:

-Đây là Bì Lô kiếm – một trong thập đại danh kiếm (Mười thanh kiếm nổi tiếng nhất) ư?

-Ồ, ngươi đã từng nghe nói về thanh kiếm này ư?

Dương Ninh cười hỏi:

-Thì ra là một thanh kiếm trong thập đại danh kiếm!

Hắn rút kiếm ra, chỉ thấy thân kiếm chói sáng như tuyết, hào quang tỏa ra bốn phía, trong lòng thầm khen quả là một thanh kiếm tốt, xem ra Tịnh Năng cũng khá tử tế, không mang đồng nát sắt vụn ra lừa hắn!

-Bạch mỗ đã sớm nghe nói trong Đại Quang Minh tự có cất giấu Bì Lô kiếm – một trong những thập đại danh kiếm, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là kiếm tốt!

Ánh mắt Bạch Vũ Hạc hiện lên vẻ hưng phấn, giọng nói đượm sự tán thưởng:

-Bì Lô kiếm xếp hàng thứ tư trong thập đại Danh Kiếm, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Dương Ninh liếc Tịnh Năng một cái, thấy lão đã quay người rời đi, thầm nghĩ đây đúng là chuyện lạ, để hắn xuất trận, chẳng qua là tống vào cho đủ số lượng, biết rõ tuyệt đối chẳng có chút hi vọng nào, thì cũng đâu cần phải mang danh kiếm quý báu trong chùa ra chứ?!

-Bạch kiếm khách, ta như này có phải đã thiệt thòi cho ngươi rồi không?

Dương Ninh nhìn thanh kiếm kia của Bạch Vũ Hạc, thân kiếm ánh lên sắc đen, tuy khí lạnh bức người, nhưng xem ra không được lợi hại cho lắm?

Trong mắt Bạch Vũ Hạc hiện lên vẻ ngạo nghễ, lắc đầu đáp:

-Không hề có chuyện đó! Thanh kiếm trong tay Bạch mỗ là Ô Diệu kiếm, đứng hàng thứ ba!

Đệch mợ!

Dương Ninh cố kiềm xúc động muốn chửi người, như này là nói ngược rồi! Kiếm thuật của người ta vốn đã cao, hắn vất vả lắm mới có Bì Lô kiếm – thanh kiếm đứng hàng thứ tư trong thập đại danh kiếm trong tay, vốn đang tưởng rằng có thể “thả bom” một chút, ai mà ngờ Ô Diệu kiếm trong tay Bạch Vũ Hạc còn đứng hàng thứ ba, cao hơn Bì Lô kiếm trong tay hắn!

Ánh mắt chúng tăng trong điện lúc này đều đặt trên người Bạch Vũ Hạc và Dương Ninh, mà Xích Đan Mị và bốn tên thuộc hạ mặc áo gai cũng đã lui qua một bên, nhìn hai người họ không chớp mắt!

Vốn là trận cuối cùng, trong lòng rất nhiều người vô cùng thấp thỏm, việc liên quan đến an nguy của Tịnh Tâm các, có không ít người vô cùng căng thẳng, ai biết sau khi Dương Ninh xuất trận, cứ bô lô ba la dông dài cả buổi, đến giờ cũng vẫn chưa ra tay, mọi người gấp gáp đến mức có chút không kiên nhẫn, nhưng mà chính vì Dương Ninh nói dông dài hồi lâu, nên không khí trong điện không còn áp lực như trước nữa.

Tiểu hòa thượng Chân Minh từ đầu đến cuối đều dán mắt vào người Dương Ninh. Gã cũng không ngờ, Dương Ninh bị người ta giơ chân đạp ra, thế mà lại ngốc nghếch u mê bị ép phải so kiếm với Bạch Vũ Hạc, trong lòng gã có chút lo lắng. Trước kia gã đã từng thử võ công của Dương Ninh, đúng thật là chẳng ra làm sao cả, muốn thắng Bạch Vũ Hạc ư?! Gần như không có khả năng!

-Xin chỉ giáo!

Bạch Vũ Hạc không dài dòng nữa, tay phải tung ngang Ô Diệu kiếm, tay trái vung lên, vỏ kiếm đã bay đến trước mặt một tên mặc áo gai, tên mặc áo gai đưa hai tay tiếp lấy vỏ kiếm, rồi cẩn thận từng li từng tí mà nâng lấy nó.

Dương Ninh cũng vung vỏ kiếm Bì Lô ra phía sau, tiểu hòa thượng Chân Minh cũng rất nhanh trí, chen người lên trước bắt lấy!

Bạch Vũ Hạc đưa ngón trỏ bàn tay trái ra, nhẹ lướt qua thân Ô Diệu kiếm, cực kì dịu dàng, tựa như đang vuốt ve làn da người mình yêu, khi ngón tay của y trượt đến mũi kiếm, đầu ngón tay đột nhiên điểm một cái trên mũi kiếm, trường kiếm nghiêng nghiêng về phía trước, thân kiếm hơi chếch xuống dưới, hướng thẳng về phía giữa bụng Dương Ninh!

Dương Ninh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Vũ Hạc, cũng không hề tỏ vẻ coi thường, dường như thật sự biến mình thành một đối thủ nặng kí.

Hắn hít sâu một hơi, tay cầm Bì Lô kiếm, bỗng tiến lên trước một bước, cơ thể dịch sang trái, đúng là bắt đầu bộ pháp Tiêu Dao Hành, người khác nhìn không ra, chỉ cho rằng Dương Ninh xông lên tấn công trước, một số người trong điện lập tức tỏ vẻ kính nể, nghĩ thầm, rõ ràng biết mình không địch lại được mà vẫn dũng cảm xông lên, Dương Ninh cũng coi như là một vị hảo hán!

Bạch Vũ Hạc thấy thân người Dương Ninh chớp động, cũng tưởng rằng Dương Ninh ra tay!

Tuy rằng y định ra mười chiêu làm giới hạn với Dương Ninh, nhưng bởi nguyên nhân nào đó, y cũng có chút kiêng dè đối với Dương Ninh, nhưng nếu có thể giải quyết hắn bằng một chiêu, thì đương nhiên y chẳng muốn tốn công xuất ra chiêu thứ hai.

Đối phương đã ra tay, thân mình Bạch Vũ Hạc cũng khẽ động, mũi kiếm của y vốn hướng xuống dưới, lúc này lại nhẹ nhàng nảy lên, hướng thẳng vào Dương ninh mà đâm tới.

Đâm ra một kiếm, lại phát hiện tuy thân người Dương Ninh chuyển động, nhưng hắn không hề xuất kiếm.

Y thấm nhuần kiếm đạo, rất có thiên phú, một khi ra tay, sẽ hoàn toàn đắm chìm trong đó, nếu đổi lại là bất cứ kẻ nào trong Đại Quang Minh tự, nếu đối phương không xuất kiếm trước, Bạch Vũ Hạc cũng sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng vì đối phương là Dương Ninh, nên có chút không giống! Tuy Dương Ninh chỉ chuyển động cơ thể, nhưng Bạch Vũ Hạc vẫn đâm ra một kiếm!

Thân người Dương Ninh khẽ động, chỉ bước lên hai bước, cũng đã cảm nhận được một luồng khí lạnh trực tiếp ập về phía hắn!

Trong lòng hắn thầm kêu cái tên Bạch Vũ Hạc này quả nhiên ra tay nhanh chóng, lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều, hết sức tập trung vận dụng sự quỷ mị phiêu di (lay động thần kì như ma quỷ) của bộ pháp Tiêu Dao Hành.

Bạch Vũ Hạc xuất kiếm đâm ra, đương nhiên muốn đâm trúng Dương Ninh, cho dù khoảng cách đã rất gần, nhưng Dương Ninh vẫn chưa có vẻ gì là muốn xuất kiếm, dường như không hề chống cự mà nhận một kiếm này của y, trong lòng y có chút kinh ngạc, động tác trên tay không khỏi hơi khựng lại, nhưng đúng vào giây phút ngắn ngủi ấy, y lại phát hiện bóng dáng Dương Ninh đột nhiên biến mất tựa như ma quỷ.

Y không do dự thêm nữa, quét trường kiếm nghiêng nghiêng một lần nữa, khóe mắt đã hướng về phía thân người vừa chớp lên, ra tay lần nữa!

Bước chân Dương Ninh nhẹ nhàng, lơ lửng bất định, tránh được nhát kiếm đầu tiên của Bạch Vũ Hạc. Xích Đan Mị nhìn thấy cảnh ấy, đôi mắt quyến rũ hiện ra vẻ kinh ngạc.

Nhát kiếm đầu tiên của Bạch Vũ Hạc không thành, liền xuất ra ba kiếm liên tục, chúng tăng trong điện chẳng mấy ai am hiểu kiếm thuật, chỉ thấy thân mình Bạch Vũ Hạc linh hoạt nhẹ nhàng, kiếm ra nhanh như chớp, nhưng cũng có người nhìn ra ba kiếm liên tục này của y biến hóa vô lường, quả thực là đỉnh cao kiếm thuật. Nếu như đổi lại đối thủ của y là kiếm khách tên tuổi lẫy lừng đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có thể tránh được ba kiếm liên tiếp này của y. Mà đối thủ hiện giờ của y lại là Dương Ninh, còn Dương Ninh lại không ngừng phát huy bộ pháp quỷ thần khó lường là Tiêu Dao Hành, vậy nên ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại tránh được ba kiếm này của Bạch Vũ Hạc một cách ngoài sức tưởng tượng!

Bước đi của Tiêu Dao Hành, nhìn thì có vẻ tán loạn chẳng chút trình tự, nhưng trong đó đương nhiên có tuân theo quy tắc. Hiện giờ Dương Ninh vẫn chỉ dựa vào bộ pháp vẽ hình vỏ bầu mà đi, vẫn chưa đến mức tùy ý biến hóa khôn lường, nhưng ngay cả khi chỉ như vậy, bộ pháp này vẫn toát lên sự huyền diệu đến lạ kì. Bạch Vũ Hạc thật đúng là không tìm thấy sơ hở, bốn chiêu đã qua, mà ngay cả vạt áo của Dương Ninh y cũng chưa chạm tới được!

 

0.07631 sec| 2444.727 kb