Dương Ninh biết rõ hiện nay Cố Thanh Hạm thiếu nhất là bạc, cho nên hạ quyết tâm hôm sau nhất định phải lấy lại bạc về.
Nhưng thái độ hôm nay của Thái phu nhân cũng nằm ngoài dự kiến của hắn. Trước mặt mọi người bà tỏ thái độ giao Hầu phủ cho Dương Ninh, thật đúng là khiến cho hắn có phần ngỡ ngàng.
Tuy nói rằng sau khi Tề Cảnh chết, sớm muộn gì Hầu phủ cũng giao cho Cẩm Y Thế tử, nhưng Thái phu nhân sảng khoái như vậy khiến cho Dương Ninh cảm thấy hơi là lạ.
Dù sao thì trước đó không lâu, trong mắt mọi người, Cẩm Y Thế tử vẫn chỉ là một gia hỏa đần, điều này Thái phu nhân không thể không biết. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi bà đã giao toàn bộ Hầu phủ cho người như vậy, đổi lại bất kỳ người bình thường nào cũng cực kỳ bất ngờ.
Nhưng việc đoạn tuyệt quan hệ với Tề tộc lại khiến cho hắn cảm thấy thoải mái.
Đám người nịnh nọt kia ai cũng có mục đích riêng, nếu cứ tiếp tục quấn một chỗ, Dương Ninh chỉ càng phản cảm với Tề gia. Nhưng hôm nay đã chặt đứt quan hệ, chỉ để lại một mạch Hầu phủ, chẳng những hắn cảm thấy toàn thân buông lỏng cũng có cảm nhận mới với phủ Cẩm Y Hầu.
Hắn mơ mơ màng màng đi vào thế giới này, linh hồn nhập vào một gia hỏa tên Tiểu Điêu Nhi. Khi đó hắn đã biết muốn quay về thế giới quen thuộc của mình chẳng có mấy khả năng, đã đến thời đại này rồi thì phải sinh tồn.
Vì tìm cách cứu Tiểu Điệp nên hắn đã mơ mơ hồ hồ trở thành Thế tử Cẩm Y Hầu. Khi mới đầu, hắn chỉ muốn mượn lực phủ Cẩm Y Hầu để tìm Tiểu Điệp, khi đó vẫn muốn tìm cơ hội chạy đi, chưa từng có ý định sẽ ở lại Hầu phủ lâu.
Nhưng những ngày này đôi khi hắn còn cảm thấy mình là một phần của Hầu phủ, đặc biệt là khi cảm nhận được sự quan tâm của Cố Thanh Hạm với mình thi thoảng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp.
Hầu phủ đang lúc nguy nan, Tam lão thái gia kia là người Tề tộc nhưng lại mang tâm quỷ, mẫu tử Tề Ngọc lén lén lút lút, hắn tin chắc, nếu không phải Dương Ninh mình từ trên trời rơi xuống, vị Thế tử Cẩm Y Hầu thực sự kia sẽ không tránh khỏi độc thủ, còn Cố Thanh Hạm chỉ sợ sẽ rơi vào kết quả bi thảm.
Hắn không đồng cảm mấy với phủ Cẩm Y Hầu, nhưng lúc này lại chợt nhận ra, dường như, trong lúc vô tình, mình đã trở thành trụ cột của tòa phủ đệ khổng lồ mà tôn quý này. Nếu mình buông tay, tòa phủ đệ này sẽ bị sụy đổ bất kỳ lúc nào.
Nhân tâm hiểm ác, thật lòng hắn không muốn Cố Thanh Hạm hay thậm chí là những người vô tội kia của Hầu phủ bị lâm vào tuyệt cảnh.
Không bị Tề tộc ràng buộc, hắn còn nguyện ý tiếp tục ở lại Hầu phủ, ít nhất sẽ cố hết sức kéo phủ Cẩm Y Hầu lên khỏi hố, cho dù không thể như nguyện, đến lúc nguy nan ít nhất cũng có thể mang theo Cố Thanh Hạm rời đi.
Đã muốn sinh tồn ở thế giới này, đổi sang hoàn cảnh khác, còn không bằng bắt đầu nơi cực cao này.
Mặc dù ngồi ở vị trí này khá là bỏng mông, nhưng hắn hiểu, khắp nơi trên cuộc đời này đều đầy hiểm nguy hiểm. Cho dù có làm một tên ăn mày, cũng phải tranh giành, so với làm một người bình thường mà khó khăn sinh tồn, chẳng bằng bắt đầu tính mạng với vị trí của một Thế tử.
Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe bên tai có tiếng người hỏi:
- Ninh Nhi, con làm sao vậy?
Dương Ninh tỉnh lại, nhận ra Cố Thanh Hạm đã đến bên cạnh từ lúc nào, trong bóng đêm sâu thẳm, ánh trăng chiếu trên đôi má trắng như ngọc của nàng điểm thêm nét vũ mị vào vẻ xinh đẹp.
- Gọi con cả buổi con không trả lời, đang nghĩ gì thế?
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Hắn cười đáp:
- Tam nương, mấy hôm nay đã vất vả rồi, người còn không nghỉ ngơi sao? Con không nghĩ gì cả, chỉ đang chuẩn bị để sáng mai sang bên kia thu lại bạc thuế.
Cố Thanh Hạm sâu kín thở dài:
- Đã đến nước này thì không còn gì để nói. Chỉ là, sau này chúng ta càng phải cẩn thận, ta chỉ lo bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Tam nương, người sai rồi, không từ bỏ ý đồ là chúng ta.
Hắn cười lạnh:
- Lão già kia suýt nữa đã hại chết chúng ta. Con tuyệt đối sẽ không khinh địch mà buông tha cho lão như vậy.
Cố Thanh Hạm nghĩ một lát, cuối cùng hỏi:
- Hình như Thái phu nhân….vẫn còn hơi thương xót Tề Ngọc.
- Dù sao cũng là cháu trai của bà. Nhưng vì sao Thái phu nhân cũng đồng ý đuổi mẫu tử họ khỏi Hầu phủ ?
- Con còn không hiểu nỗi khổ tâm của Thái phu nhân sao? Nói con hồ đồ, có đôi khi lại cực kỳ thông minh, nhưng nếu nói con thông minh, đôi khi con lại hồ đồ.
Nàng nâng cánh tay ngọc, vén lọn tóc mai ra sau tai phong tình vô hạn:
- Thái phu nhân lập uy cho con đó, trước mặt mọi người giao phủ Tướng Hầu cho con, lại đồng ý trục xuất Tề Ngọc khỏi Hầu phủ. Bà muốn để cho một lời của con ở Hầu phủ nặng như cửu đỉnh.
- Thì ra là vậy.
Hắn thở dài:
- Nhưng con không biết… con không biết có gan gánh vác không nữa.
Cố Thanh Hạm trợn tròn hai mắt, đùa dí dỏm:
- Không phải cái gì con cũng không sợ sao? Sao vậy, chột dạ rồi à?
- Ai chột dạ.
Nhìn thiếu phụ xinh đẹp, hắn rung động:
- Dù sao cũng có Tam nương ở bên cạnh giúp đỡ, nếu có xảy ra chuyện gì thật, có người bên cạnh, con không sợ gì hết.
- Giờ miệng lưỡi cũng trơn tru rồih ả?
Nàng dịu dàng cười, sau đó cau mày:
- Nhưng câu hôm nay Thái phu nhân đã nói, con không thể làm như không nghe thấy.
- Câu nào?
- Thái phu nhân đã nói với Tề Ngọc, nếu y biết sai có thể sửa, còn có cơ hội quay về Hầu phủ. Lời này bà nói cho Tề Ngọc nghe, cũng là nói cho con nghe.
Nàng nói nhỏ:
- Cho dù nó có tệ thì cũng là huynh đệ của con, con cũng không thể quá tuyệt tình.
Dương Ninh cau mày:
- Tam nương, người khác còn không biết nhưng hẳn trong lòng người cũng hiểu, y liệu có thể buông tha cho con sao? Quá mềm lòng với loại người này chính là tàn nhẫn với chính mình.
- Ta hiểu tâm tư của con.
Nàng khẽ thở dài :
- Nhưng con cũng không thể không để ý đến cảm nhận của Thái phu nhân. Từ nhỏ Tề Ngọc đã ăn ngon mặc đẹp, chưa từng chịu khổ, cứ như vậy đuổi họ ra khỏi cửa, ta chỉ lo….
- Vẫn là lòng dạ nương mềm yếu.
Hắn thở dài :
- Tuy bình thường nhìn người lạnh như băng, thật ra trong lòng người rất mềm yếu.
Cố Thanh Hạm dựng thẳng lông mày, trợn mắt nhìn Dương Ninh:
- Ngươi nói cái gì? Lạnh như băng sao? Xú tiểu tử, con lặp lại lần nữa coi.
Nàng đưa tay ra làm bộ muốn véo tai hắn.
Hắn giơ tay đầu hàng:
- Là con sai, Tam nương đừng giận. Tam nương, vậy người định thế nào ?
- Thế này đi, ta sẽ phái người ra ngoài tìm chỗ cho họ tạm thời ở lại, chờ một thời gian, xem mẫu tử họ có thay đổi hay không. Nếu thật sự có lòng sửa đổi, thì ta sẽ cho Tề Ngọc một công việc, cũng không thể để bọn họ chết đói được.
- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Dương Ninh lắc đầu:
- Nếu Tam nương đã nói vậy thì cứ làm vậy đi.
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng bước chân, có người nói:
- Thế tử gia, các ngài đã về rồi.
Bước chân vội vàng hơn. Hai người quay đầu lại thì thấy Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương một trước một sau đi tới.
Thấy Đoạn Thương Hải hùng hùng hổ hổ đi tới, Triệu Vô Thương lại mềm nhũn, cương nhu rõ ràng, lông mày giãn ra cười nói:
- Đoạn nhị thúc, hai người đã về rồi.
Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương bước lại hành lễ. Dương Ninh đỡ họ dậy:
- Tuyệt đối đừng làm vậy, trận này hai người đã chịu thiệt thòi rồi.
Đoạn Thương Hải cười nói:
- Ta không quan tâm đâu, chỉ cho là trốn ra ngoài nhàn nhã vài hôm thôi.
Y chỉ chỉ Triệu Vô Thương:
- Chỉ có tiểu tử này, tiểu công tử không đuổi gã xuất phủ, gã cũng bám theo mông ta đi ra ngoài, cùng ta uống rượu.
Y trừng mắt với Triệu Vô Thương:
- Ta nói này lão Triệu, tiền thưởng mấy ngày nay là ta kiếm đấy, ngươi còn uống nhiều hơn cả ta. Ta là người không chịu thiệt, sau này phải trả tiền lại cho ta.
Triệu Vô Thương không đổi sắc, thản nhiên đáp lại:
- Muốn mạng có một cái, muốn bạc... không có!
- Cái tên chó chết nhà ngươi, cả đời vắt cổ chày ra nước. Ngoài ta xem tiền như rác, xem ra không có ai muốn kết bạn với ngươi nữa.
Triệu Vô Thương nhìn y, thản nhiên nói:
- Có một bằng hữu như ngươi là đủ rồi!
Nghe vậy Đoạn Thương Hải hơi ngẩn ra, lập tức vuốt râu:
- Ngươi nghĩ nói một câu đó có thể thoát khỏi phải trả tiền sao? Không có cửa đâu!
Nhìn hai người họ Dương Ninh cảm thấy dễ chịu hẳn:
- Có người gọi các ngươi về sao?
- Không phải, chúng ta uống rượu trong một tửu quán trên đường, Thế tử gia muốn về phủ nhất định phải đi qua. Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn chờ Thế tử gia trở về. Ta tin chắc Thế tử còn cần phải để cho chúng ta ở lại.
Dương Ninh cười ha ha:
- Đoạn nhị thúc, từ nay về sau ta chỉ còn có thể dựa vào các ngươi. Ta đã bị trục xuất khỏi Tề tộc, từ này về sau phủ Cẩm Y Hầu đã tách ra rồi.
Đoạn Thương Hải khẽ giật mình, Dương Ninh chỉ nói một lần, y khẽ gật đầu:
- Thế tử gia, mấy năm qua chúng ta ở lại Hầu phủ đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng sẽ chết trước cửa Hầu phủ.
Y trịnh trọng nói:
- Đoạn Thương Hải thuần phục Thế tử gia, dù chết không sờn!
Y quỳ một gối xuống.
Triệu Vô Thương cũng quỳ một gối, gằn mạnh từng tiếng:
- Không sờn!
Ninh Dương nhìn Triệu Vô Thương, thầm nghĩ người này nói không sờn cái gì? Nói không rõ ràng, quyền giải thích đều con mẹ nó ở trong miệng ngươi.
Hắn nhanh chóng tiến lên muốn nâng hai người dậy, nhưng không kịp động, chỉ bước ra một bước đã thấy ngực đau nhói. Quá bất ngờ, toàn thân hắn run lên, cúi gập người ôm ngực.
- Ninh Nhi...!
Cố Thanh Hạm kinh ngạc hô lên.
Đoạn Thương Hải nhận ra khác thường, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mặt Dương Ninh trắng bệch, đầy đau đớn, lảo đảo muốn ngã. Y bước lên một bước đỡ lấy hắn, một tay bắt lầy tay trái của hắn, tay kia chạm vào mạch tay của hắn, vừa sờ một cái chợt biến sắc, trầm giọng nói:
- Mau đỡ Thế tử nằm xuống!
Triệu Vô Thương cũng tiến tới, hai người đỡ Dương Ninh nằm xuống. Đoan Thương Hải giật áo trước ngực hắn ra, lộ ra lồng ngực, vỗ một chưởng vào đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo