Khi Dương Ninh ra khỏi Quang Minh điện, tiểu hòa thượng Chân Minh vẫn đang đứng ngoài điện chờ hắn. Thời tiết đã hơi lạnh giá, đường đi cũng không thực sự rõ ràng, nhưng nhờ tiểu hòa thượng Chân Minh hết sức quen thuộc đường đi lối lại đi trước dẫn đường, đưa Dương Ninh trở về nội viện trên đỉnh Thiên Bảo Sơn. Trên đường đi, tiểu hòa thượng Chân Minh không nói lời nào.
Vào trong phòng, đốt đèn lên, tiểu hòa thượng Chân Minh mới nói:
-Ninh sư đệ, thì ra... Thì ra võ công của đệ cao như vậy, lúc trước là đệ chỉ... Chỉ nhường tiểu tăng mà thôi.
Có thể vào lúc Đại Quang Minh tự nguy nan mà ra tay bảo vệ Tịnh Tâm Các khỏi sự xâm phạm của người ngoài, đối với Chân Minh vốn coi ngôi chùa này như nhà mà nói, gã tràn đầy cảm kích vơi Dương Ninh, mà Dương Ninh chỉ cần một chiêu đã đánh bại Bạch Vũ Hạc, càng khiến Chân Minh kính nể, chỉ cho là Dương Ninh thâm tàng bất lộ.
Dương Ninh cười ha hả, hắn biết rõ tên nhóc tiểu hòa thượng này hiền lành thật thà, hiện giờ đương nhiên trong lòng gã rất kính nể hắn, liền hỏi:
-Tiểu hòa thượng, trước kia huynh từng nghe tới Bạch Vân Đảo chưa?
Chân Minh thành thật đáp:
-Sư phó đã từng nhắc tới với tiểu tăng, nhưng cũng không nói nhiều lắm. Sư phó chỉ nói là, hiện nay trong thiên hạ có vài vị Đại Tông sư võ công siêu phàm không tưởng, đảo chủ Bạch Vân đảo là một trong số những vị ấy. Vị đảo chủ ấy quanh năm đều ở trên Bạch Vân đảo tại Đông Hải, rất ít khi rời đảo...
-Đại Tông sư?
Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:
-Nghĩa là gì vậy?
Tiểu hòa thượng Chân Minh đáp:
-Đại Tông dư là chỉ người võ công lợi hại đến mức siêu phàm thoát tục. Sư phó có nói riêng với tiểu tăng, những vị đó chỉ cần cầm một chiếc lá trong tay cũng không ai địch lại được. Sư phó nói võ công của trụ trì sư bá cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng so với mấy vị Đại Tông sư ấy thì vẫn còn kém nhiều lắm.
-Còn có mấy vị luôn hả?
Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:
-Ý của huynh là, trừ Bạch Vân Đảo chủ, còn có những Đại Tông sư khác?
Tiểu hòa thượng Chân Minh gật gật đầu, nói:
-Sư phó nói có ít nhất không dưới ba, bốn người, ngoại trừ Bạch Vân Đảo chủ, còn có Trục Nhật Pháp Vương ở Thanh Tàng Đại Tuyết sơn, những người khác thì sư phó không nói tên, nhưng mà nhất định đều là những người cực kỳ lợi hại!
Dương Minh cau mày, hỏi tiếp:
-Trục Nhật Pháp Vương của núi Thanh Tàng Đại Tuyết? Người này có lai lịch như thế nào?
-Tiểu tăng cũng không biết nữa.
Tiểu hòa thượng Chân Minh đáp:
-Nhưng mà khi sư phó nhắc tới bọn họ thì có nói những người ấy vốn không nên xuất hiện tại nơi phàm thế này.
Dương Ninh cười nói:
-Cái này lạ nha, có phải võ công sư phó của huynh không theo kịp bọn họ, cho nên mới đố kỵ không?
-A Di Đà Phật, Ninh sư đệ tuyệt đối không thể nói như thế.
Tiểu hòa thượng Chân Minh lập tức nói:
-Sư phó chẳng hề có lòng hiếu thắng tranh chấp, tiểu tăng đã cùng sư phó ở đây nhiều năm như vậy, sư phó thanh tâm quả dục, chỉ là khi nhàn rỗi thì thỉnh thoảng nói với tiểu tăng chút chuyện bên ngoài. Sư phó tuyệt đối không mang lòng đố kỵ với những vị kia, người chỉ nói nếu như võ công của một người vượt ra khỏi giới hạn của cơ thể, thì không còn là người thường, mà là quái vật! Quái vật như thế, tồn tại trên thế gian này thì tất hại nhiều hơn lợi.
Đúng lúc này, tiểu hòa thượng Chân Minh nhíu chặt mày, thấp giọng nói:
-Bên ngoài có người!
Rồi gã đứng bật dậy.
Dương Ninh hỏi:
-Có phải sư phụ huynh trở về rồi không?!
-Nếu như là sư phó, thì tiểu tăng căn bản không thể phát hiện ra động tĩnh của người.
Chân Minh thật thà đáp:
-Nơi này rất ít người tới, tiểu tăng ra ngoài kiểm tra một chút.
Gã bước ra khỏi cửa, lúc này Dương Ninh mới thò tay vào trong ngực lục lọi kỹ càng một phen, sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hôm nay được dịp trổ tài tại Quang Minh điện, suy cho cùng, là do xấp kiếm đồ hắn nhặt được trong ngôi nhà ma kia phát huy tác dụng. Dương Ninh nhớ sau khi sắp xếp lại mấy chục trang kiếm đồ kia thì luôn mang theo bên mình, trở lại Kinh thành, hắn còn chưa kịp tìm chỗ giấu kỹ thì đã đụng phải mẹ con Tề Ngọc đang ra vẻ ta đây trong Hầu phủ.
Sau khi trục xuất mẹ con Tề Ngọc, sau với gia tộc Tề thị thì lại mỗi người mỗi ngả, hắn còn chưa kịp giấu kỹ kiếm đồ, thì nội thương phát tác, bất tỉnh nhân sự.
Hắn nhớ rõ mình luôn để xấp kiếm đồ kia trong ngực, mang theo mình mọi lúc. Sau khi tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng này của Đại Quang Minh tự rồi. Lúc đó thật sự không nhớ đến xấp kiếm đồ kia, bây giờ nhớ lại, thì phát hiện kiếm đồ trong ngực đã không cánh mà bay, chẳng rõ tung tích.
Lòng hắn trầm xuống.
Đúng lúc này, nghe thấy một giọng nói truyền từ ngoài vào:
-Tề sư đệ, vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Vừa hay, chúng ta có làm chút đồ ăn khuya, mang tới để sư đệ ăn lót dạ.
Sau đó hắn thấy Chân Bích tươi cười đi vào, theo sau là tên hòa thượng béo của Ngũ Cốc Đường, trong tay hòa thượng béo là hộp thức ăn lớn, hơi khom người, cũng nở nụ cười.
Dương Ninh liếc qua, thật không ngờ lại là người của Ngũ Cốc Đường tới, hắn cũng không đứng dậy, chỉ thản nhiên đáp:
-Đây chẳng phải sư huynh của Ngũ Cốc Đường ư? Sao vậy, vẫn chưa đi nghỉ sao?
-Vẫn chưa vẫn chưa.
Chân Bích cười tươi như hoa:
-Tề sư đệ, hôm nay đệ rút kiếm trừ ác, trên dưới trong tự vui mừng không ngớt, bọn ta chỉ sợ mấy ngày mấy đêm cũng chẳng ngủ được ấy chứ...
Rồi y quay đầu ý bảo hòa thượng béo mang hộp thức ăn lên, rồi đặt mông ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện Dương Ninh. Y còn chưa kịp lên tiếng, nhìn thấy Dương Ninh nhíu mày, y vội vàng đứng lên, cười nói:
-Tề sư đệ, đệ xem xem bọn ta mang đến cho đệ gì nào?
Hòa thượng béo đang định mở hộp thức ăn, Dương Ninh đã giơ tay lên đáp:
-Khoan đã!
Hắn quan sát Chân Bích một hồi rồi mới nói:
-Ta nói này Chân Bích sư huynh, lần này trong hồ lô của các ngươi lại bán thuốc gì nữa đây?
-Tề sư đệ, đệ tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Chân Bích giải thích:
-Hôm nay tại Ngũ Cốc Đường là do bọn ta mạo phạm, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là bọn ta không đúng, cho nên mới đặc biệt tới đây xin lỗi Tề sư đệ. Tề sư đệ là Cẩm Y Thế tử, hiểu biết sâu rộng, lòng dạ rộng rãi, nhất định sẽ không chấp nhặt bọn ta.
-Ồ!
Dương Ninh cười như không cười:
-Các ngươi đến để xin lỗi à? Thật là khiến người ta không ngờ mà.
Chân Bích cười đáp:
-Tề sư đệ, đệ xem trong hộp đồ ăn có gì trước đi đã.
Rồi y nhìn hòa thượng béo một cái, hòa thượng béo đã xếp từng đĩa thức ăn từ trong hộp thức ăn ra bàn:
-Đây là đậu hủ Phỉ Thúy, đây là Tử Y Thanh Duẩn (Măng tre sắc tím); Tề sư đệ, đệ nhìn này, đây là Hương Khuẩn Chung (Canh nấm), còn nữa còn nữa, đây là đậu Thần Tiên, Mộc Nhĩ Ngũ Bảo, Hầu Nấm Như Ý (Nấm khỉ như ý), món cuối cùng này tên là Ngọc Cuốn Ba Màu.
Dương Ninh chỉ thấy sau khi thức ăn được bày lên bàn, mùi đồ ăn tỏa ra, tuy đều là đồ chay, nhưng không thể không thừa nhận, mỗi món đều đủ sắc đủ hương, cũng khó cho mấy tên đó mang đồ từ Ngũ Cốc Đường tới tận đây mà cách các món ăn vẫn giữ được vẻ trang trí đẹp mắt, không bị loạn lên.
Chân Minh đứng một bên nhìn thấy, mở to hai mắt, không kiềm được mà hỏi:
-Chân Bích sư huynh, đây... Đây đều là món ăn trong chùa ư? Sao tiểu tăng chưa nhìn thấy bao giờ?
Hòa thượng béo ở bên cạnh cười hê hê đáp:
-Đây chính là đồ ăn do đích thân Chân Bích sư huynh xuống bếp. Ngươi phải biết, dù là các sư thúc sư bá thì thường ngày cũng không được hưởng lộc thế này đâu. Trừ khi là bế quan ngồi thiền, Chân Bích sư huynh mới xuống bếp làm đồ ăn riêng cho bọn họ. Lần này trụ trì sư bá Tọa Không Thiền, món chay mỗi ngày đều do Chân Bích sư huynh đích thân làm. Ngươi mới vào chùa vài năm, sao có thể được ăn món ăn mà Chân Bích sư huynh làm chứ?
Dương Ninh ho khan một tiếng, sắc mặt Chân Bích sư huynh lập tức trầm xuống, quay sang mắng hòa thượng béo:
-Chân Si, ngươi nói hươu nói vượn gì đó, sao Chân Minh sư đệ lại không được ăn đồ ăn huynh làm chứ? Hiện tại không phải đã mang tới rồi sao?
Rồi y lại mỉm cười với Chân Minh:
-Chân Minh sư đệ, nếu như đệ thích, về sau sư huynh sẽ thường xuyên làm cho đệ ăn.
Chân Bích lúc trước ngạo mạn, về sau lại thành cung kính, trong lòng Dương Ninh đương nhiên biết nguyên nhân là gì, cười như không cười nói:
-Chân Bích sư huynh, ngươi thiên vị chúng ta, chỉ e là không ổn lắm, các sư huynh của Không Minh Các còn chưa được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, chúng ta nào dám hưởng thụ chứ?
-Tệ sư đệ, đệ chớ nói như vậy.
Chân Bích Lập tức nghiêm túc nói:
-Nếu như đệ muốn vào Không Minh Các thì chỉ cần nói với Tịnh Không sư bá một tiếng, Tịnh Không sư bá nhất định sẽ đồng ý. Sư bá chưởng quản Không Minh Các, có thể ra nhập hay không, còn không phải chỉ cần Tịnh Không sư bá nói một câu thôi sao? Nhưng mà hôm nay đệ chỉ cần dùng một chiêu đã đánh bại tên họ Bạch kia, võ công của đệ còn cao hơn cả các sư huynh trong Không Minh Các. Huynh đoán là trụ trì sư bá nhất định sẽ trọng dụng đệ.
Hòa thượng béo Chân Si cũng cười hề hề nói:
-Tề sư đệ, về sau vẫn mong đệ quan tâm chúng ta nhiều hơn.
-Thì ra là các ngươi nghĩ như vậy.
Dương Ninh cười nói:
-Nếu như trụ trì không trọng dụng ta, vậy chẳng phải lần này các ngươi đã phí hoài tâm tư ư? Nếu đã như vậy, ta khuyên các ngươi vẫn nên mang những đồ ăn này đi đi, tránh giã tràng xe cát.
-Tề sư đệ, đệ lại hiểu lầm rồi.
Chân Bích lập tức nói:
-Chúng ta chỉ biết ơn đệ đã giải vây cho Đại Quang Minh tự, nên mới đặc biệt thể hiện tấm lòng một lần, tuyệt đối không hề có những suy nghĩ gì khác.
Y trừng mắt lườm Chân Si, mắng:
- Ngươi không biết nói chuyện thì câm miệng đi, cái gì mà quan tâm hay không quan tâm chứ? Tề sư đệ lòng dạ rộng rãi, ắt có chỗ quan tâm tới chúng ta, còn cần ngươi phải nói sao?
Chân Si giơ tay tát lên mặt mình một cái, giọng nói mang vẻ tự trách:
-Là do ta ăn nói vụng về, Tề sư đệ, đệ đừng chấp nhặt nhé.
Chân Bích đã cầm đũa lên, dùng hai tay đưa lên cho Dương Ninh, dè dặt từng chút:
-Tề sư đệ, đệ nếm thử trước đi, xem hương vị thế nào, có hợp khẩu vị của đệ hay không. Nếu như đệ thích, thì từ nay về sau, huynh sẽ tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho đệ, mỗi ngày đều phái người mang tới đây, đệ cũng không cần phải vất vả đi đi về về nữa.
Dương Ninh thấy Chân Bích cười toe toét, thật ra hắn cũng chẳng có hơi sức mà so đo với y nữa. Loại người gió chiều nào theo chiều ấy như y hắn gặp nhiều rồi, không cần phải đặt trong lòng làm gì. Tục ngữ nói phải, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại. Hai kẻ này vội vàng đưa thức ăn tới cửa nhận lỗi, cho dù có ý định gì đi nữa, thì ngoài mặt cũng không nên làm khó bọn họ quá. Hắn nhận lấy đôi đũa, quét mắt nhìn một bàn đầy thức ăn, tùy ý gắp một đũa măng, ăn thử.
Thức ăn vừa vào miệng, ngon ngoài dự liệu của Dương Ninh. Mấy món ăn này không những hương sắc đầy đủ, mà đến cả mùi vị cũng vô cùng ngon lành, hắn ăn liền mấy miếng, mới hỏi:
-Chân Bích sư huynh, mấy món này đều do ngươi nấu thật đấy à?
Chân Bích lập tức nghiêm túc đáp:
-Mỗi một món ăn đều do ta tự tay vào bếp, tuyệt đối không có thêm ai khác. Tề sư đệ, mùi vị thế nào?
-Vậy thì thật lạ, các ngươi chỉ rời khỏi Quang Minh Điện sớm hơn ta một chút, ta vừa ra khỏi điện đã trở về đây, khoảng thời gian này cũng không quá dài, sao ngươi có thể nấu nhiều món ăn như này chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Dương Ninh nghi ngờ nói:
-Nói thật, hương vị mấy món ăn này rất ngon, nắm bắt mức độ lửa cháy rất tốt, chắc là không phải đều do một mình ngươi nấu hết đấy chứ?
Trên mặt Chân Bích lộ ra một nụ cười, đáp:
-Tề sư đệ có lẽ không biết, huynh có thể xào bốn món ăn cùng lúc, đồng thời có thể nấu bốn nồi đồ ăn, căn bản không chút sai sót!
Chân Si bên cạnh cũng chen vào:
-Tề sư đệ, ngươi vẫn chưa biết trước khi xuất gia, Chân Bích sư huynh làm nghề gì nhỉ?
Gã nhìn Chân Bích, trong mắt tràn ngập vẻ khâm phục, nói tiếp:
-Trước khi Chân Bích sư huynh xuất gia, là ngự trù chân chính, nghĩa là đầu bếp nấu ăn trong cung đó. Sau đó huynh ấy còn từng hầu hạ Hoài Nam Vương nữa!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo