Khi Dương Ninh tỉnh lại, ánh mặt trời len vào qua cửa sổ chiếu vào phòng mấy đốm sáng rải rác. Hắn mở to mắt, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy rất lạ, ngồi mạnh dậy thì cảm giác đau ở ngực không còn nữa.
Hắn lấy lại bình tĩnh nhìn tứ phía. Đây là một gian sương phòng thông thường, hai cánh cửa sổ nhỏ khem khép, ánh mặt trời len qua các khe hở của cửa sổ mà vào phòng.
Trong phòng rất gọn gàng sạch sẽ. Ngoài giường ngủ, ở giữa, cách giường hắn nằm mấy bước cũng có một cái giường nữa giống y như đúc, rất đơn giản, giữa hai cái giường là một cái bàn gỗ và máy cái ghế gỗ nho nhỏ, trên bàn có chén trà và ấm trà.
Trên giường đối diện trải đệm, ga màu tro trắng, không có màu gì khác, rất ngăn nắp.
Đối diện là một vách tường, ở giữa treo một tấm hoành phi, trên đó viết một chữ “Thanh”.
Dương Ninh nhíu mày đứng dậy khỏi giường. Hắn còn nhớ rõ ở Hầu phủ mình bị đau ngực, như kim châm đao xoắn, đến mức hôn mê.
Tỉnh lại thì đã ở đây, quả thực vô cùng lạ lẫm, rõ ràng không phải Hầu phủ.
Cửa phòng mở he hé, hắn bước thử hai bước thấy bước chân nhẹ bỗng, cơ thể hơi lảo đảo, cũng không biết đã qua bao lâu.
Ra đến cửa, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thật dễ chịu.
Ngoài cửa là một đình viện nho nhỏ, có mấy cây tùng cây bách, một con đường trải đá xanh nho nhỏ nối thẳng đến cửa viện. Hắn đi men theo, ra khỏi cửa viện chỉ thấy gió mát lồng lộng, đi thêm vài bước, phía trước là một vách núi như mũi đao, tới gần vách đá còn có treo một cái chuông khổng lồ.
Hắn nhìn quanh một chút, bên ngoài tường viện trái phải đều chỉ có một con đường nhỏ, một bên là tường viện, bên kia là vách núi sâu không thấy đáy, chỉ có vách núi như mũi đao vươn ra kia là cực kỳ nổi bật.
Hắn giật mình, thì ra mình đang ở trên một vách đá cheo leo giữa trời.
Hắn chầm chậm đi tới bên cạnh cái chuông. Dưới cái chuông khổng lồ có một tảng đá lớn, trên đó có một phiến đá bóng loáng, trên đó có đường kẻ ngang kẻ dọc, vừa nhìn hắn liền nhận ra đây là một bàn cờ vây, hai bên trái phải có một ghế đá nho nhỏ, hiển nhiên bình thường vẫn có người thường xuyên chơi cờ ở đây.
Từ trên cao nhìn xuống xa xa thu hết cảnh vật vào mắt, dãy núi trập trùng, thế núi hơi cong uốn lượn như rồng. Trên dãy núi có nhiều đại viện cổ điện lờ mờ, cũng thấy có rất nhiều cây cầu treo nối những nơi hiểm trở cheo leo, còn có một ít cung điện theo phong khách cổ xưa nghiêm túc và trang trọng, cũng có một vài nơi vàng son lộng lẫy, dưới ánh mặt trời vô cùng nổi bật.
Dương Ninh cực kỳ kinh ngạc, không hiểu tại sao mình lại ở nơi này, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình lại con mẹ nó xuyên không lần nữa?
Hắn còn đang ngỡ ngàng, chợt có tiếng nói đằng sau:
- Ồ, thí chủ đã tỉnh rồi sao? Tốt quá.
Nghe giọng nói kia non nớt, hắn quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu hòa thượng mặc tăng y, chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, rất thanh tú, cầm theo một cái rổ đang vui vẻ nhìn mình.
Hắn hơi ngẩn ra, ngơ ngác hỏi :
- Ngươi….ngươi nói với ta sao ?
Nhìn quanh chẳng thấy ai, vậy chỉ có thề là mình, hắn lại hỏi :
- Ngươi biết ta sao ?
- Thí chủ đã ở đây hai ngày rồi, tiểu tăng Chân Minh, không biết pháp danh của ngài?
- Chân Minh? Ngươi tên Chân Minh?
- Đúng vậy.
Tiểu hòa thượng chắp một tay:
- Đây là pháp danh chủ trì ban cho!
Dương Ninh bước lên một bước hỏi:
- Chân Minh, ta hỏi ngươi, tại sao ta lại ở đây? Đây là đâu?
Tiểu hòa thượng rất nghi ngờ câu hỏi này:
- Thí chủ không biết đây là nơi nào sao? Nơi này là chùa Đại Quang Minh. A, thí chủ muốn hỏi hiện đang ở đâu sao ? Đây là ngọn núi Thiên Bảo của chúng ta, chính là ngọn núi nhỏ nhất trong tam bảo phong núi Tử Kim. Nhưng cũng là nơi đánh chuông sáng.
- Núi Tử Kim? Chùa Đại Quang Minh?
Dương Ninh hồ đồ hỏi lại:
- Chùa Đại Quang Minh là đâu?
Chân Minh sờ sờ cái đầu trọc lốc, nhăn nhó đáp:
- Chùa Đại Quang Minh là chùa Đại Quang Minh. Ta… hiện giờ chúng ta đang ở trong chùa Đại Quang Minh. Ta cũng không biết là ở nơi nào. Sư phó nói thí chủ bị thương cần phải ở nơi này tĩnh dưỡng một thời gian, có phải thí chủ là đệ tử chùa Đại Quang Minh không ? Vẫn chưa quy y sao ?
Dương Ninh vội lắc đầu:
- Đệ tử chùa Đại Quang Minh? Ta không làm hòa thượng.
Chân Minh thắc mắc:
- Không làm hòa thượng? Nhưng…nhưng lại ở trong chùa Đại Quang Minh sao? Thí chủ không phải hòa thượng, vì sao trong chùa lại chữa thương cho thí chủ?
Dương Ninh nhớ lại khi ở Hầu phủ vết thương của mình lại phát tác, thầm nghĩ một lúc cũng hiểu được một chút:
- Ngươi nói là trong chùa Đại Quang Minh có người chữa thương giúp cho ta?
Chân Minh gật đầu:
- Đúng vậy, là hai vị sư thúc đồng thời ra tay chữa thương giúp thỉ chủ. Giờ thí chủ cảm thấy thế nào? Sư phụ nói thương thế của thí chủ còn chưa bình phục hoàn toàn, còn phải mất thêm một thời gian nữa, trước hết cứ ở lại đây đã.
- Sư phụ ngươi là ai?
- Sư phó pháp danh Tịnh Thuần, thí chủ không biết sao?
Dương Ninh lắc đầu, nhìn trên đầu chú tiểu có hai vết đốt hương, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu hòa thượng, sao đỉnh đầu ngươi chỉ có hai vết đốt hương? Không phải là có chín nốt sao?
Chân Minh sững ra, vội lắc đầu:
- Không dám không dám, đây là giới ba, không thể chấm loạn. Giới ba này có một, hai, ba, sáu, tám chín, mười, mười hai. Mười hai là giới Bồ Tát. Trong chùa Đại Quang Minh chỉ có sư bá chủ trì mới có chín giới, sư phụ cũng chỉ mới có tám điểm giới ba. Ta là giới Nhạc Phúc là cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Giờ hắn mới biết trong chùa Đại Quang Minh giới ba còn có nhiều ý nghĩa như vậy.
- Vậy sư phụ ngươi đi đâu? Ta còn phải ở đây chờ mấy ngày?
Hắn vừa đi vào sân vừa hỏi:
- Hai hòa thượng đã trị thương cho ta còn muốn giúp ta nữa không?
- Không phải nói tốt cho hai vị sư thúc đâu, nhưng giờ họ đã xuống núi với sư phụ rồi, không có ở trong chùa.
Dương Ninh khựng lại:
- Cái gì? Vậy khi nào họ sẽ về?
Hắn đang nghĩ tới hiện nay ở Hầu phủ có một đống việc, mình đột nhiên lại bỏ đi, không biết tình hình sau đó thế nào. Còn cả lời hẹn với Đường Nặc nữa, trong vòng nửa tháng cô nương kia sẽ vào Kinh tìm mình. Nghe tiểu hòa thượng kia nói mình đã ở trong chùa Đại Quang Minh hai ngày, tính theo thời gian, nếu Đường Nặc giữ đúng lời hữa thì hai ngày này hẳn đã đến Kinh thành, nếu nàng tìm đến được Hầu phủ mà mình không có ở đó, nàng chưa quen với cuộc sống ở đây, không biết sẽ thế nào.
Cảm thấy trong người không có gì khó chịu, hắn nghĩ nếu thương thế đã khỏi thì vẫn nên sớm rời đi là hơn.
Chân Minh trung thực đáp:
- Họ xuống núi làm pháp sự, sư phụ nói nhanh nhất cũng phải ba ngày mới về.
Hắn cau mày:
- Ba ngày? Ta thấy ở trong chùa Đại Quang Minh này có rất nhiều lầu các, không phải chùa miếu nhỏ, nhất định khách hành hương không ít, sao còn phải ra ngoài làm pháp sự kiếm tiền? Trong chùa thiếu bạc lắm sao?
Chân Minh sững sờ ngạc nhiên hỏi lại:
- Kiếm tiền? Vì sao phải kiếm tiền? Hoàng đế đã qua đời, toàn bộ của Đại Quang Minh, trừ chủ trì sư bá muốn tọa thiền, mười ba vị tăng thì mười vị đã đi làm pháp hội tràng thủy lục. Đó là pháp sự lớn nhất, cần tới mười vị tăng mới xong, sư phụ Quang Minh là một trong mười ba người đó, nhất định phải đi.
- Ngươi nói mười ba vị tăng là sao? Cả tòa chùa lớn như vậy không phải chỉ có mười ba tăng nhân chứ?
- Không phải không phải, trong chùa, từ trên xuống dưới có không dưới bốn năm trăm người. Mười ba tăng Quang Minh là chỉ mười ba vị cao tăng có chữ lót là Tịnh dưới chủ trì sư bá. Thí chủ không biết gì về chùa Đại Quang Minh sao? Thanh tịnh như biển, không phải ngươi không biết chứ?
Hắn thở dài:
- Ta thật sự không biết. Ta vẫn ở Kinh thành, vừa mở mắt ra đã ở đây.
Chân Minh vỗ đầu một cái:
- Đúng rồi, suýt nữa thì quên, thí chủ vừa mới vào chùa. Ôi, sư phụ đi vội vàng còn không nói rõ ràng.
Chú tiểu mang rổ vào trong nhà, đặt lên bàn:
- Mau tới dùng cơm đi.
Tới lúc này hắn mới cảm thấy rất đói, vào trong phòng, thấy Chân Minh đã bày đồ ăn ra bàn, một đĩa đậu hũ nhỏ, một đĩa rau nhỏ, hai bát cơm.
- Đây…Đây là đồ ăn cho một người hay hai người vậy?
Dương Ninh nhịn không được mà phải hỏi. Chút đồ ăn đó, đừng nói là hai người, cho dù là mộ tmình hắn cũng chỉ ăn lửng dạ.
Chân Minh rất thật thà, nhưng cũng không ngu ngốc, hiểu ý hắn, đáp:
- Tiểu tăng không đói, thí chủ ăn đi.
Mặc dù đói cồn cào nhưng để cho Chân Minh đứng nhìn bên cạnh Dương Ninh cũng cảm thấy rất áy náy, bèn đẩy một bát cơm sang:
- Cùng ăn đi nào. Có phải chùa Đại Quang Minh rất nghèo không? Sao chỉ có những thức ăn này thôi?
- Sư huynh Ngũ Cốc đường nói muốn tu tâm thì phải ít ăn uống, còn nói, tiểu tăng không lớn lắm, không nên ăn uống quá độ, đó là tội nghiệp.
- Ai cũng như vậy sao?
Dương Ninh cau mày hỏi.
Chân Minh lắc đầu:
- Cũng không phải. Đúng rồi, sư….sư đệ ngươi có pháp danh không?
Dương Ninh cầm đũa đang chuẩn bị ăn, nghe hỏi rất rõ ràng như thế, đành đặt đũa xuống, chân thành đáp:
- Tiểu hòa thượng, ngươi nghe rõ nhé, ta không phải hòa thượng, bây giờ không phải, sau này cũng không phải. Cả đời này ta không có duyên với Phật môn, cũng không thể trở thành một hòa thượng quang vinh. Cho nên, ta không có pháp danh.
Hắn chỉ vào ngực mình:
- Về sau ngươi cứ gọi ta là… Ninh đại ca !
- Ninh đại ca?
Chân Minh chắp tay trước ngực:
- Từ trước tới nay trong chùa đều xưng hô sư huynh sư đệ. Ngươi…..ngươi vào chùa không lâu, tiểu tăng chỉ có thể gọi ngươi là Ninh sư đệ, không biết có được không?
- Thế nào cũng được, chẳng muốn phí sức với ngươi nữa.
Hắn bưng bát cơm lên, lùa hai ba miếng đã hết bát, ngẩng đầu thấy Chân Minh đang nhìn mình, bèn buông bát đũa hỏi:
- Sao vậy?
- Ninh sư đệ, có vẻ ngươi rất đói, ăn cả bát này đi.
Chân Minh đẩy bát cơm còn lại sang:
- Ta không ăn một bữa cơm có thể chịu được.
- Ngũ Cốc đường ngươi nói có xa lắm không? Hay chúng ta tới đó làm chút đồ ăn?
Chân Minh khoát tay:
- Không được không được, mỗi ngày Ngũ Cốc đường mở cửa có giờ, giờ đã đóng rồi. Từ chỗ chúng ta muốn tới Ngũ Cốc đường ít nhất cũng phải mất thời gian đốt hết một cây nhang, cho dù có đến, sư huynh Ngũ Cốc đường cũng sẽ không cho chúng ta vào.
Dương Ninh vỗ bàn cả giận mắng:
- Sư huynh quái gì vậy? Bắt nạt người ta, ngay cả cơm cũng không cho ăn no. Bọn họ muốn làm gì?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo