Sắc mặt Tình Năng lạnh như băng, biểu cảm không thay đổi, gương mặt lão nhìn có vẻ như là một người nóng nảy, nhưng lại vẫn kiên nhẫn nghe Dương Ninh nói, đợi hắn nói xong lão mới nói:
- Ngươi nói xong rồi à?
Dương Ninh cũng không biết hiện tại thương thế trong người mình đã trị khỏi hay chưa, nếu không hắn đã quay mông đi từ lâu rồi.
- Ngươi đã nói sai hai câu.
Tịnh Năng không đợi hắn trả lời đã nói tiếp.
- Thứ nhất, bất luận là kẻ nào tiến vào Đại Quang Minh tự bất kể người đó có phải là đệ tử của tự hay không cũng đều phải tuân thủ quy tắc của Đại Quang Minh tự. Bất luận bên ngoài ngươi uy vũ, tôn quý thế nào thì khi bước chân vào Đại Quang Minh tự cũng phải cởi bỏ thân phận tôn quý đó.
Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thứ hai, từ khi Đại Quang Minh tự được lập đến nay, chúng tăng trong tự không một ai ra ngoài dạo chơi, cũng không một ai truyền bá về chúng sinh bình đẳng ra bên ngoài cả, ngươi nghe có hiểu không?
Dương Ninh ngẩn người.
- Đi khắp tứ phương, truyền bá Phật pháp, đây là việc mà vô số tăng chúng của các chùa các tự đều đang làm, tuy nhiên Đại Quang Minh tự lại không nằm trong số đó.
Tịnh Năng chậm rãi nói:
- Ngươi nói chúng sinh bình đẳng, nhưng người thật sự hiểu được thế nào là chúng sinh bình không? Ý nghĩa Phật pháp của Đại Quang Minh tự chính là tu tâm, chẳng ai nói mấy cái chúng sinh bình đẳng gì đó cả, vì vậy lý do thoái thác này của ngươi không thể dùng được trong Đại Quang Minh tự này.
Dương Ninh rất bất ngờ, hắn chỉ biết Phật gia lúc nào cũng tuyên dương chúng sinh bình đẳng, hắn vốn tưởng Đại Quang Minh tự là một trong những thành viên của Phật môn nên về điểm này cũng sẽ giống với những nơi khác, nhưng lần này Tịnh Năng lại nói như vậy trước mặt bao nhiêu người khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Tịnh Năng lại nói tiếp:
- Đệ tử của Không Minh các đến đây lấy cơm không cần xếp hàng, đây cũng là tự quy, nếu như ngươi muốn giống như bọn họ thì chỉ cần có thể vào được Không Minh các đương nhiên cũng có thể như thế, mọi người ai cũng có cơ hội nhưng vì không đạt được đến cấp độ đó nên chỉ có thể đứng đây xếp hàng, ngươi hiểu không?
Dương Ninh vốn còn định dùng lý luận chúng sinh bình đẳng để cãi lại nhưng lại không ngờ Đại Quang Minh tự này lại cổ quái như vậy, không hề coi trọng cái gọi là người với người đều giống nhau, nên trong lúc nhất thời không biết cãi lại thế nào.
- Dẫn hắn tới Giới đường!
Tịnh Năng không nói nhiều lời, lão khẽ vẫy ống tay áo, quay người rời đi, hai gã tăng chúng bước đến muốn bắt Dương Ninh.
Trong lòng Dương Ninh cố nén giận, hắn cười lạnh một tiếng, không đợi hai người kia tới gần đã lùi về sau hai bước, hắn lạnh lùng nói:
- Ai dám động vào ta?
Hai người kia không nhiều lời mà đồng loạt ra tay, một trái một phải đánh về phía vai Dương Ninh. Hai người này là người của Giời đường, bọn họ vừa xuất chiêu Dương Ninh liền biết võ công của họ không hề tầm thường, so với Chân Bích cùng mấy hòa thượng trong Ngũ cốc đường thì hai người này võ công cao cường hơn nhiều. Nhưng nếu cứ như vậy mà bị đưa đến Giới đường, hắn không cam tâm chút nào, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không nghĩ nhiều. Hắn nhảy lên, cơ thể nhẹ nhàng lướt qua, dễ dàng tránh thoát được sự tấn công của hai người kia.
Hai tên Giới tăng sững sờ trong giây lát sau đó cũng phản ứng lại rất nhanh, hai người tách ra, tiếp tục nhảy bổ về phía Dương Ninh.
Dương Ninh một chân bước rộng, chân tiếp theo cũng lướt sang, lách người sang một bên, đây chính là Tiêu Dao Hành, hai tên Giới tăng lại vồ hụt lần nữa, lúc này cả hai đều biến sắc.
Chúng tăng đứng xung quanh chỉ thấy hai tên Giới tăng lúc trái lúc phải tấn công Dương Ninh còn hắn thì lại biến thành một cái bóng mờ ảo, trong lúc nhất thời không thể nhìn thấy được bộ pháp của hắn. Tiểu hòa thượng Chân Minh thấy thân thủ Dương Ninh xuất quỷ nhập thần tránh thoát sự đuổi bắt của hai tên Giới tăng giống như Hồ Điệp Xuyên Hoa như vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Chúng tăng ở đây đều biết, hai tên Giới tăng này chính là đệ tử của Tịnh Năng, võ công cũng được coi là khá cao cường, vậy mà hiện tại hai người hợp lực tấn công nhưng vẫn không thể chạm được đến vạt áo của Dương Ninh, điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Chân Bích cùng các đệ tự trong Ngũ cốc đường thì lại càng kinh hãi hơn, vốn còn tưởng hắn chỉ là một tên tiểu tử bình thường lên núi không ngờ võ công của hắn lại có thể cao cường đến vậy.
Đương nhiên những người này không biết, thật ra thì luận về võ công, Dương Ninh cũng chẳng ra đâu vào đâu, chỉ là bộ pháp Tiêu Dao Hành này hắn cũng đã thuần thục rồi, lúc bước đi đã không còn cứng ngắc như lúc ban đầu nữa tuy vẫn chưa đạt được đến cảnh giới phiêu dật như tiên nhân, nhưng bước đi cũng được coi là có hình có dạng rồi.
Hắn vốn là một người thông minh hơn người, hơn thế nữa tính giác ngộ lại không thấp, lúc mới bắt đầu tập bộ pháp này chỉ biết cắm đầu cắm cổ tập trung vào bước chân, nhưng giờ đã có thể ngẩng đầu lên quan sát tình huống xung quanh mình rồi.
Bộ pháp này bọn họ chưa từng gặp bao giờ, mỗi lần hai tên Giới tăng muốn bắt Dương Ninh thì đều suýt chút nữa là bắt được nhưng lại bị Dương Ninh lướt qua tránh được.
Sau đó bỗng nhiên Dương Ninh nghe được một tiếng quát nhỏ, cùng lúc đó hắn cảm nhận có một cơn gió mạnh mẽ lao về phía mình. Cơn gió này vô cùng sắc bén khiến người ta không thể hít thở nổi, điều này khiến bước chân của hắn chậm hơn một chút, mắt thấy có một đám mây đen lao về phía mình. Dương Ninh cảm thấy có chút giật mình, mặc dù sợ nhưng vẫn không bị loạn, hắn bước sang bên trái, nhưng chỉ mới bước sang trái được một bước lại thấy đám mây đen kia cũng lướt đến bên trái của hắn.
Tốc độ của đối phương nhanh như cắt, người đó đứng ở phía trên cách hắn rất xa. Dương Ninh vô cùng kinh hãi, ngay sau đó hắn cảm thấy vai mình bị đánh một chưởng, một nguồn lực vô cùng lớn đẩy cả người hắn bay về phía sau rồi sau đó ngã ầm xuống đất.
Hắn chỉ cảm thấy ngực nôn nao, khí huyết quay cuồng, ngẩng đầu lên nhìn thì lấy Tịnh Năng tựa như một đám mây bay ở trước mặt hắn và còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
- Vừa rồi ngươi đã sử dụng bộ pháp gì vậy?
Tịnh Năng nhíu mày hỏi.
Dương Ninh hít một hơi thật sâu, đợi cảm giác quay cuồng trong ngực biến mất mới ngẩng đầu lên cười lạnh nói:
- Thế nào? Ta học công phu gì, vào Đại Quang Minh tự cũng phải giao hết cho các người hay sao?
Tịnh Năng ngẩn người rồi cười lạnh, trầm giọng nói:
- Đưa hắn đi!
Hai tên Giới tăng tiến đến, nâng Dương Ninh lên, Dương Ninh chán nản, cười lạnh nói:
- Tiền bối võ công quả nhiên vô cùng cao cường, ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà còn phải phiền người tự mình ra tay. Đại Quang Minh tự quả nhiên đúng là thiên hạ đệ nhất tự!
Hắn vô cùng phản cảm với tên Tịnh Năng này, trong lòng hắn biết mình là Cẩm Y Thế tử, cho dù đám hòa thượng này có tức giận cũng không dám làm gì hắn.
Vốn dĩ hắn còn có chút cảm kích ơn cứu mạng với Đại Quang Minh tự này, nhưng hôm nay những gì hắn nhìn thấy tại Ngũ cốc đường này lại là những người này không hề có lòng từ bi của người xuất gia, không những thế còn không phân biệt đúng sai, cái này khiến hắn chẳng còn chút hảo cảm nào với Đại Quang Minh tự.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng chuông “boong boong” vang lên, đây chính là tiếng chuông được truyền đến từ chiếc chuông khổng lồ ở Bắc Cao Phong, tiếng chuông dồn dập, liên tục không ngừng.
Dương Ninh cảm thấy kỳ lạ, tiểu hòa thượng Chân Minh đã từng nói, trong chùa Đại Quang Minh tự một ngày có bốn lần đánh chuông, hôm nay đã đánh ba lần rồi, lần thứ tư đánh ba hồi chuông, đó là chuông báo giờ tắt đèn đi ngủ, nhưng hiện giờ mới chỉ là giờ cơm tối, mặt trời vừa mới xuống núi, sắc trời còn chưa tối hẳn, sao có thể bắt người ta ngủ vào giờ này được chứ.
Chỉ thấy sắc mặt Tịnh Năng thay đổi, trầm giọng nói:
- Tới Quang Minh điện!
Sau đó không quan tâm đến Dương Ninh nữa mà quay người rời đi. Vẻ mặt hai tên Giới tăng kia cũng vô cùng nghiêm túc, hai người buông Dương Ninh ra rồi vội vàng chạy theo sau Tịnh Năng.
Lúc này không chỉ là Tịnh Năng mà tất cả chúng tăng ở đây đều nhao nhao đi theo Tịnh Năng đi tới Bắc Cao Phong.
Lúc này tiểu hòa thượng Chân Minh mới chạy tới hỏi:
- Ninh sư đệ, ngươi không sao chứ?
Dương Ninh mặc dù bị Tịnh Năng đánh một chưởng vào người khiến ngực hắn lúc đó vô cùng khó chịu nhưng lúc này cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng chẳng có gì đáng ngài, sau đó hắn quay sang hỏi lại:
- Tiểu sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy chúng tăng đều lũ lượt chạy tới Bắc Cao Phong hắn ngạc nhiên hỏi:
- Những người này đi đâu vậy?
- Tiếng chuông mà đệ nghe thấy chính là hiệu lệnh triệu tập toàn bộ chúng tăng trong tự.
Tiểu hòa thượng Chân Minh thấy hắn không biết liền giải thích:
- Tất cả mọi người đều tới Quang Minh điện, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì đó, một năm chỉ mấy lần thôi.
Tiểu hòa thượng Chân Minh hơi cau mày nói:
- Chỉ e là đã xảy ra chuyện gì đó, Ninh sư đệ, chúng ta cũng mau qua đó đi, đừng chậm trễ nữa.
Dương Ninh thấy chúng tăng trong Ngũ cốc đường bỏ lại cơm mà đi trong lòng cảm thấy không vui, nhưng thấy tiểu hòa thượng Chân Minh cũng đi theo đám người đó, hắn do dự một chút rồi cũng đi theo.
Đám người đi rất nhanh, lúc đi qua một cây cầu treo, cầu lắc lư đung đưa, nhưng chúng ta đi qua lại như là đi trên đất bằng, Dương Ninh biết những người này đều là tập mãi thành quen.
Đi một lúc lâu mới đến được Quang Minh điện.
Quang Minh điện là chính điện của Đại Quang Minh tự. Lúc này trong điện đã có hai ba trăm người, đứng xếp thành hai hàng ở hai bên, Dương Ninh đi theo tiểu hòa thượng Chân Minh đứng ở phía dưới. Quang Minh điện này vô cùng rộng lớn, mấy trăm người đứng vào mà chẳng chiếm mất bao nhiêu diện tích.
Chỉ thấy bên dưới tượng phật trong Quang Minh điện có hàng đệm bồ đoàn màu vàng. Dương Ninh đếm thấy có tới mười ba tấm đệm bồ đoàn, ngay lập tức nghĩ tới Quang Minh thập tam tăng, thầm nghĩ bình thường tăng chúng tụ tập, mười ba tấm đệm bồ đoàn này chính là chỗ ngồi của mười ba hòa thượng đó sao?
Tuy nhiên lúc này, ngoại trừ Tịnh Năng đang ngồi trên một tấm đệm bồ đoàn phía bên trái ra thì những tấm đệm còn lại đều trống không.
Hắn biết trong số Quang Minh thập tam tăng thì có tới mười người đã vào Hoàng cung để cử hành pháp hội Thủy Lục vì Hoàng đế đã băng hà, nên Quang Minh thập tam tăng hiện tại không có mấy người còn lại ở trong tự.
Các tăng nhân lũ lượt kéo vào điện, cuối cùng khoảng bốn năm trăm tăng chúng tập trung trong điện, tất cả đều xếp hàng ngay ngắn, không ai nói câu nào. Trong Đại Quang Minh điện lúc này chỉ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng của nó.
Rồi bỗng nhiên thấy có một người từ bên ngoài điện đi vào, đi theo phía sau là bốn tên hòa thượng, Dương Ninh liếc mắt nhìn, thấy bốn tên hòa thượng kia đều buộc dây đai vàng ở eo, giống mấy tên hòa thượng lấy cơm bằng thùng lúc nãy, hắn liền biết bốn tên hòa thượng này rất có thể chính là hòa thượng của Không Minh các.
Đệ tử của Không Minh các trong Đại Quang Minh tự này dường như là một loại quyền uy đặc thù. Lúc nãy khi ở trước Ngũ cỗ đường, nhìn phản ứng của mọi người ở đó có thể thấy được bọn họ vô cùng kính nể đệ tử của Không Minh các.
Đi đầu trong số bọn họ là một hòa thượng khoảng 60 tuổi, áo tăng trên người là hai màu tím và vàng kết hợp, trong ấn tượng của Dương Ninh thì chiếc áo tăng này không giống với các áo tăng khác.
Lão hòa thượng này râu dưới cằm bạc phơ, mặt mũi hiền lành, cơ thể hơi gầy, mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng, sau khi lão ta vào điện. Tịnh Năng chủ tọa Giới đường đã đứng dậy, chắp tay trước ngực, đợi lão hòa thượng kia tới liền nói:
- Tịnh Không sư huynh!
Lão hòa thượng Tịnh Không cũng chắp tay trước ngực nói:
- Có khách quý tới thăm, nhưng chủ trì sư huynh vẫn còn ở trong Tọa Không Thiền, không thể xuất quan, các sư đệ khác lại không thể quay về tự nên hôm nay sẽ do ta và đệ cùng nhau tiếp đãi khách quý!
Trung khí (*khí trong bụng, trong đan điền) của lão ta rất mạnh, hơn thế nữa trong điện lại im phăng phắc, nên mặc dù Dương Ninh đứng ở vị trí khá xa nhưng vẫn có thể nghe thấy, thầm nghĩ, thì ra là có người tới tự, nhìn tình hình này chắc chắn thân phận của khách quý tới Đại Quang Minh tự lần này không hề tầm thường chút nào, nếu không đã không làm lớn đến như vậy.
Tịnh Không đi tới ngồi xuống một tấm đệm bồ đoàn. Dương Ninh thấy lão ta ngồi xuống vị trí đầu tiên bên tay trái của tấm bồ đoàn ở chính giữa, nhìn vào vị trí của lão ta có thể khẳng định địa vị của lão ta trong Đại Quang Minh tự không hề tầm thường.
- Xin mời khách quý Đông Tề Bạch Vân Đảo!
Giọng nói của Tịnh Không vang như tiếng chuông đồng, vang đi rất xa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo