Dương Ninh hớn hở bảo tiểu hòa thượng Chân Minh truyền kinh cho mình, tiểu hòa thượng cũng rất nghiêm túc truyền thụ Thanh Kinh cho Dương Ninh. Dương Ninh chỉ cảm thấy khẩu quyết thanh tịnh vô cùng khó đọc, cũng may số lượng từ trong khẩu quyết không nhiều lắm, tiểu hòa thượng Chân Minh liên tục đọc vài lần, rồi để Dương Ninh học thuộc lòng, cứ như vậy, chưa tới một canh giờ, Dương Ninh cũng coi như đã nhớ được khẩu quyết.

Bộ Thanh Kinh này đúng như Dương Ninh dự đoán, chính là một môn chân khí tâm pháp. Dương Ninh vốn cho rằng học môn tâm pháp này không phải là chuyện dễ dàng, nào ngờ sau khi đợi Dương Ninh học thuộc lòng tâm pháp Thanh Kinh xong, tiểu hòa thượng Chân Minh không hề chậm trễ mà lập tức truyền cho hắn phương pháp điều khiển vận khí ra vào. Về phần Dương Ninh, chưa tới một canh giờ, hắn đã có thể dựa vào phương pháp trong Thanh Kinh để vận khí.

Hắn hiểu rõ Lục Hợp Thần Công, tuy rằng trước kia có hơi ngây thơ, nhưng vào lúc nguy nan, hắn đã lợi dụng Lục Hợp Thần Công để hút năng lực của người khác, đích thân trải nghiệm cảm giác chân khí lưu thông khắp kinh mạch, cũng không phải chẳng có chút nội công nào, hôm nay lại được tiểu hòa thượng Chân Minh truyền cho phương pháp vận khí, cũng là dẫn khí vào cơ thể, sau đó để nó tuần hoàn lưu chuyển ở mấy nơi ấy.

Dựa theo những lời tiểu hòa thượng Chân Minh nói, lão hòa thượng Tịnh Thuần kia tuy đã căn dặn không được truyền Thanh Kinh ra ngoài, nhưng vốn dĩ Thanh Kinh là một bộ tâm pháp không hề khó học, nó chính là võ kinh cơ bản của luyện khí.

Cuối cùng đến hôm nay Dương Ninh đã hiểu, cơ thể không có chân khí, cũng giống như võ công không có linh hồn!

Nếu như nói chiêu thức võ học là thực thể, vậy thì chân khí chính là linh hồn, võ học thiếu đi hồn phách, thì cũng giống như một cái xác không hồn, cho dù có giỏi giang cao siêu đến đâu, cũng sẽ vô cùng cứng nhắc, không chút linh hoạt!

Nhưng nếu có linh hồn thì cho dù có học loại võ công gì đi nữa, chân khí cũng sẽ dung nhập chiêu thức võ học, sẽ giống như thực thể và linh hồn hòa vào một, khiến sức mạnh tăng lên gấp bội!

Theo như tiểu hòa thượng Chân Minh kia nói thì Thanh Kinh cũng giống như đa số các tâm pháp chân khí khác, trải qua quá trình tu luyện thì đều có thể mang khí tức của đất trời chuyển hóa thành chân khí của bản thân, chân khí sau khi được luyện ra sẽ được chứa trong đan điền của cơ thể người đó. Nhưng nếu muốn luyện khí tức của đất trời thành loại chân khí thuần khiết thì tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng!

Tuy rằng chỉ trong một thời gian ngắn Dương Ninh đã học được phương pháp vận khí của Thanh Kinh, lại thêm sự dẫn dắt của tiểu hòa thượng Chân minh, quả thực cũng dẫn được chút khí tức vào cơ thể, nhưng khí tức ngấm vào trong kinh mạch thì chỉ được một đoạn ngắn, sau đó liền biến mất không chút tung tích, cách đan điền một khoảng xa vô cùng!

-Ninh sư đệ không nên gấp gáp!

Tiểu hòa thượng Chân Minh nhìn ra được Dương Ninh có chút nản lòng, liền lên tiếng an ủi:

-Hôm nay đệ mới bắt đầu học Thanh Kinh, có thể hiểu được cách vận khí như thế nào đã rất tốt rồi, điểm quan trọng nhất của Thanh Kinh là nằm ở chữ “Thanh”; phải để lòng tĩnh như nước, bình thản thanh tịnh, kiên trì bên bỉ, mới có thể dần dần cảm nhận được khí tức tiến vào cơ thể, qua một khoảng thời gian, là có thể dồn khí xuống cơ thể, việc này mà gấp gáp là không thành đâu!

Gã nói trang nghiêm, tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng nói chuyện lại cứ như ông cụ non.

Dương Ninh không kiềm được mà hỏi:

-Huynh tốn bao lâu mới có thể tích tụ chân khí vậy?

Tiểu hòa thượng Chân Minh nghĩ nghĩ một lát, thật thà đáp:

-Tiểu tăng tốn ba tháng, đó là bởi vì tiểu tăng cực kì ngu dốt!

-Thì ra huynh cũng phải bỏ ra ba tháng mới được.

Dương Ninh nói:

-Như thế thì xem ra, nếu không dùng đến mười ngày tám ngày, thì e là ta cũng chưa tích tụ chân khí được.

Tiểu hòa thượng Chân Minh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:

-Ninh sư đệ, đã đến giờ dùng bữa tối, tiểu tăng tới Ngũ Cốc Đường mua cơm, đệ...

Dương Ninh đứng lên, đáp:

-Ta đi cùng huynh, nếu như huynh vẫn chỉ mang được chút cơm như lúc trưa về, e là đợi đến khi sư phụ huynh trở về thì chúng ta đều chết đói ở đây rồi!

Tiểu hòa thượng Chân Minh do dự nói với Dương Ninh:

-Chỉ là nếu đệ đi thì cũng chưa chắc sư huynh ở Ngũ Cốc Đường sẽ cho chúng ta nhiều hơn mà

Sau đó bồi thêm:

-Sư phó sắp trở về rồi, cho dù tiểu tăng đói thêm mấy ngày, chắc cũng không đói chết được đâu.

Dương Ninh thầm nghĩ cái con lừa nhỏ ngốc nghếch này đúng là chẳng có chút hài hước nào!

Tiểu hòa thượng Chân Minh cũng không hề ngăn cản Dương Ninh, chỉ là bảo hắn thay một bộ quần áo tăng, đây là việc đã được chuẩn bị xong từ trước. Tuy rằng Dương Ninh cảm thấy mặc quần áo tăng trông chẳng ra làm sao cả, nhưng mà tiểu hòa thượng Chân Minh nói đây là quy tắc trong chùa, cứ thuyết phục hắn hết lần này đến lần khác. Dương Ninh chỉ sợ nếu cứng đối cứng với tên nhóc tiểu hòa thượng này, gã sẽ lại dùng “trừng phạt nhỏ” với hắn, nên chỉ đành thay một bộ quần áo tăng. Sau khi hắn mặc vào, cũng cảm thấy khá vừa vặn.

Hai người men theo con đường hẹp kia đi xuống, con đường khúc khuỷu lượn vòng. Dương Ninh phóng mắt nhìn xa bốn phía, chỉ cảm thấy núi non tựa như một con rồng lớn, thế núi hiểm trở, nhấp nhô uốn lượn, xen lẫn trong những ngọn núi này, cũng có rất nhiều hồ nước và suối trên núi, núi và nước, cùng với ngôi chùa hòa thành một thể trọn vẹn, hùng vĩ tráng lệ, khí thế hào hùng, ánh trời chiều đã ngả về phía Tây, những tia sáng chiếu rọi trên các phiến đá, đó là nham thạch màu tím, chỉ cần ánh mặt trời chiếu xuống, sẽ ánh lên tia sáng màu vàng kim.

Thực ra về tổng thể Đại Quang Minh tự thực ra không phải là một ngôi chùa trọn vẹn, những lầu các, điện đài, phòng ở đều không tập trung ở một nơi, rất nhiều nơi có cầu nổi lơ lửng giữa trời. Tiểu hòa thượng Chân Minh biết rằng Dương Ninh là người mới tới, nên cũng rất kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu. Rất nhanh Dương Ninh đã biết rõ, Đại Quang Minh tự bao gồm ba Các, năm Lầu, bảy Điện, và mười tám Đường, quy mô hùng vĩ, cấu trúc cũng vô cùng tinh tế tài tình.

Ngũ Cốc Đường là một trong mười tám Đường ở nơi này, nằm ở giữa đỉnh Bắc Cao và đỉnh Thiên Bảo Sơn.

Đi được hồi lâu, Dương Ninh cảm thấy có chút buồn phiền, nghĩ thầm làm hòa thượng ở Đại Quang Minh tự đúng là chẳng dễ dàng gì cho cam, ăn được bữa cơm thì còn mất nhiều thời gian đi lại hơn!

Ngũ Cốc Đường là nơi toàn bộ chúng tăng của Đại Quang Minh tự tới ăn cơm, cho nên diện tích cực lớn. Khi hai người tới nơi, thì chỉ thấy bãi đất trống trước cửa Ngũ Cốc Đường đã có hơn trăm người xếp thành mấy hàng thật dài. Tiểu hòa thượng Chân Minh dắt theo Dương Ninh đứng xếp hàng phía sau một trong mấy hàng đó. Dương Ninh vốn tưởng một người mặc áo tăng mà vẫn còn nuôi tóc sẽ khiến nhiều người chú ý. Nhưng khi đến nơi đây, mới phát hiện không phải chỉ có mình hắn như thế, trong số hơn trăm người đang xếp hàng tại nơi này, hắn đã nhìn thấy có đến năm, sáu người cũng giống người bình thường như mình, tuy trên người mặc áo tăng, nhưng vẫn để tóc dài, mà chúng tăng cũng không hề để ý đến điều này.

Phía trước bọn họ còn có khoảng hai mươi, ba mươi người, trong chốc lát chưa thể đến lượt Dương Ninh, khiến hắn không khỏi nhớ về cuộc sống của một học sinh khi xưa, cũng xếp hàng mua cơm, không ngờ đã trải qua nhiều năm, hơn nữa trên người hắn còn mang cái danh Cẩm Y Thế tử, thế nhưng vẫn phải đứng ở chỗ này mà xếp hàng!

Đúng lúc này, Dương Ninh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy bốn năm hòa thượng mặc áo tăng, trên tay mỗi người cầm một cái thùng gỗ, đang bước nhanh về phía bọn hắn.

Vài hòa thượng này rõ ràng không giống với chúng tăng khác, đa số chúng tăng trong Đại Quang Minh tự đều mặc áo tăng màu xám, nhưng áo tăng của mấy hòa thượng này lại có màu hơi vàng, hơn nữa bọn họ còn quấn thắt lưng màu vàng bên hông, cho dù là cánh tay hay trên mắt cá chân đều dùng dây lưng quấn chặt, tốc độ đi vô cùng nhanh. Thực ra bọn họ cùng với những chúng tăng bình thường có sự khác biệt rất lớn.

Chỉ thấy mấy hòa thượng kia xách theo thùng gỗ, cũng chẳng hề xếp hàng mà đi thẳng vào phía trong Ngũ Cốc Đường. Dương Ninh thấy thế, thầm nghĩ xem ra những hòa thượng này hẳn là mấy người làm việc ở Ngũ Cốc Đường, chuyên phụ trách công việc hậu cần của Đại Quang Minh tự.

Chờ một lát, phía trước chỉ còn lại hơn mười người, mà phía sau lại có thêm không ít người tới xếp hàng, tuy có rất nhiều người trong sân rộng trước Ngũ Cốc Đường, nhưng không hề có người nói chuyện, có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Đúng lúc này, Dương Ninh lại thấy những hòa thượng thắt dây lưng màu vàng kia bước ra khỏi Ngũ Cốc Đường, hơi nóng trong thùng gỗ bốc lên nghi ngút, một người trong số đó vừa đi qua người Dương Ninh, hắn liếc mắt qua một cái, chỉ nhìn thấy hơn nửa thùng là măng xào, tay nghề không tồi chút nào, hương măng lướt qua chóp mũi, khiến Dương Ninh bữa trưa chưa được ăn no muốn ăn vô cùng.

Hòa thượng thắt dây lưng màu vàng thấy Dương Ninh đang nhìn thùng gỗ, liền đưa mắt lườm Dương Ninh, y nhíu mày, rồi hừ lạnh một tiếng. Dương Ninh ngẩn ra, đã thấy tên hòa thượng thắt đai lưng màu vàng theo sau mấy người khác vội vàng đi mất.

Nhìn vẻ mặt và dáng vẻ ngạo nghễ của hòa thượng thắt đai lưng màu vàng kia, giống như mình tài trí hơn người, Dương Ninh cảm thấy cực kì khó chịu, không kiềm nổi mà đưa tay vỗ vỗ đầu vai của tiểu hòa thượng Chân Minh đang đứng phía trước hắn, cất tiếng hỏi:

-Tiểu sư huynh, đám người kia đang làm gì vậy? Tại sao lại không xếp hàng giống như mọi người chứ?

Tiểu hòa thượng Chân Minh lắc lắc đầu, không nói lời nào.

Dương Ninh cảm thấy thật là mất mặt, lại chờ thêm một lát, lúc này mới tới lượt tiểu hòa thượng Chân Minh, chỉ nhìn thấy người phát cơm là một Đại hòa thượng rất béo, vẻ mặt dữ tợn, ngẩng đầu nhìn tiểu hòa thượng Chân Minh một cái, rồi cầm chiếc muôi lớn, chỉ lấy cho tiểu hòa thượng Chân Minh non nửa chén cơm, rồi tùy ý thả thêm cho vài cọng rau xanh, sau đó ra hiệu cho Dương Ninh lên trước.

Dương Ninh nhíu mày, nói với hòa thượng béo:

-Ta nói ... vị sư huynh này ơi, phần cơm vừa rồi huynh phát có phải quá ít rồi không? Có còn để cho huynh ấy ăn cơm nữa không?

Giọng nói của hắn không lớn lắm, nhưng vẫn khiến không ít người chú ý, có người còn ngẩng đầu nhìn qua.

Nhưng tiểu hòa thượng Chân Minh lại vô cùng dè dặt, y giật giật ống tay áo của Dương Ninh, thấp giọng bảo:

-Thế này là đủ rồi mà!

Ý của gã là, Dương Ninh đừng nhiều lời nữa!

Sắc mặt Dương Ninh không tốt, hắn tiến lên trước, cầm chén cơm đặt lên bệ cửa sổ. Hắn đặc biệt chọn một cái chén lớn hơn chút, hòa thượng béo kia múc cho hắn một miếng cơm nắm nhỏ nhất, bên trên có thêm hai cọng rau xanh, rồi quơ quơ muôi lớn, ra hiệu cho Dương Ninh rời khỏi đó.

Hai tay Dương Ninh khoanh trước ngực, cũng chẳng cầm chén lên, chỉ nhìn chằm chằm tên hòa thượng béo kia không chớp mắt.

Hòa thượng béo thấy vậy, cất giọng ồm ồm:

-Còn không tránh ra hả, người phía sau có muốn ăn nữa không?

-Người phía sau có ăn hay không thì trước tiên không vội, ta hỏi ngươi, ngươi như này là có ý gì hả?

Dương Ninh đưa tay chỉ chỉ bát cơm:

-Vừa rồi ta nhìn những người khác, đều được một chén đầy, đồ ăn trong chén đều chất thành núi rồi, cơm rau của ta cộng lại, còn chưa được non nửa chén, sức ăn của ta lớn, ngươi cho thêm chút đi.

Hòa thượng béo cười lạnh hỏi hắn:

-Ngươi không cần ăn phải không?

Dương Ninh đáp:

-Đương nhiên là ta cần ăn rồi, nhưng nhiêu đây không đủ, cho thêm một chút đi.

Hòa thượng béo buông muôi xuống, cũng khoanh hai tay trước ngực, đánh giá Dương Ninh từ trên xuống dưới vài lần rồi hỏi hắn:

-Ngươi vừa mới lên núi phải không?

-Ta lên núi khi nào, hình như không liên quan gì đến ngươi hết!

Dương Ninh tiếp tục nói:

-Ta tới đây để ăn cơm! Nhưng chỗ cơm này không đủ no.

-Từ khi nào Ngũ Cốc Đường đến lượt ngươi lên tiếng hả?

Hòa thượng béo lạnh lùng nói với Dương Ninh:

-Còn muốn ăn không? Không ăn thì cút ngay đi!

Dương Ninh vô cùng tức giận nói:

-Ngươi là người xuất gia, có thể nói chuyện khách khí chút không hả? Yêu cầu của ta cũng đâu có quá đáng, nếu các ngươi đã chưởng quản Ngũ Cốc Đường, thì nên để người khác được ăn no!

-Bớt nói nhảm đi!

Hòa thượng béo giơ tay lên chỉ thẳng vào Dương Ninh:

-Ngươi có đi hay không? Cho tới bây giờ, còn chưa có ai dám giương oai ở Ngũ Cốc Đường này đâu!

-Thật sự rất xin lỗi, nhưng trước kia không ai dám nói, là vì không muốn so đo tính toán với ngươi. Nhưng mà tính tình ta không tốt!

Dương Ninh cười lạnh nói:

-Phật dạy chúng sinh bình đẳng, ngươi là đệ tử nơi cửa Phật, tại sao lại xử sự như thế? Có người thì đồ ăn trong chén chất cao như núi, ăn cũng chẳng hết; còn có người đến cả no bụng cũng chẳng nổi, đây mà là chúng sinh bình đẳng ư?

Tiểu hòa thượng Chân Minh thấy vậy, liền vội vàng tiến tới, nói với hòa thượng béo kia:

-Sư huynh, đây là Ninh sư đệ mới lên núi, đệ ấy vẫn chưa rõ nội quy trong chùa, huynh...

-Đã đến Ngũ Cốc Đường thì đừng nói đến thân phận của hắn!

Hòa thượng béo ngắt lời Chân Minh:

-Hắn là sư đệ của ngươi hả? Ồ, vậy thì hẳn là đồ đệ mới của Tịnh Thuần sư bá nhỉ? Hai người các ngươi nghe cho rõ, đừng nói đến hôm nay, mà từ nay về sau, mỗi bữa cơm của các ngươi đều sẽ như thế này, nếu các ngươi không phục, thì cứ việc đi nói với người khác!

Đúng lúc này, bọn họ liền nghe thấy bên cạnh có người nói:

-Ai ồn ào ở chỗ này vậy?

Trong âm thanh, một hòa thượng cao lớn, tuổi khoảng hơn ba mươi bước tới, khuôn mặt gầy dài, ánh mắt lạnh lùng.

-Chân Bích sư huynh!

Tiểu hòa thượng Chân Minh vội vàng nói:

-Đây là Ninh sư đệ, đệ ấy...

Vị Chân Bích sư huynh giơ tay ngắt lời tiểu hòa thượng Chân Minh, đánh giá đôi mắt Dương Ninh, rồi hỏi:

-Là ngươi gây sự ở đây?

-Gây sự?

Dương Ninh cũng nhìn chằm chằm Chân Bích sư huynh rồi đáp:

-Ngươi hiểu lầm rồi, ta tới đây ăn cơm, có người bất công, cho nên ta muốn nói cho rõ, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, ta không biết rằng như thế cũng gọi là gây sự!

Chỉ thấy Chân Bích sư huynh kia liếc qua chén cơm của Dương Ninh, cười lạnh một tiếng, vung tay lên, chén cơm đã văng xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, đồ ăn ít ỏi bên trong cũng vương vãi trên mặt đất.

 

1.64709 sec| 2459.188 kb