Đối chưởng nhanh như chớp khiến người ta không kịp nhìn. Trong lòng Dương Ninh không ngừng tán thưởng. Thế mới biết trước kia hắn đã đánh giá thấp Xích Đan Mị rồi. Cô nàng lẳng lơ này khi ra tay không lập tức xuất tuyệt chiêu, rõ ràng là để thăm dò nội công của Tịnh Không.

Chợt thấy Tịnh Không quát khẽ một tiếng, sau đó hai tay của lão khẽ động. Trong lúc Dương Ninh còn đang sửng sốt, chỉ nhìn thấy song chưởng của Tịnh Không bỗng biến hóa khôn lường, song chưởng thành bốn chưởng, bốn chưởng biến tám chưởng, chỉ trong nháy mắt trước người lão hiện ra muôn vàn ảnh chưởng, chưởng ảnh đan xen, biến ảo không ngừng.

Hắn nghe thấy trong đám người có kẻ hoảng sợ cất tiếng:

-Đại Từ Bi Thủ!

Xích Đan Mị khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể lùi về phía sau, nhẹ nhàng như cánh bướm. Tịnh Không nãy giờ vẫn luôn bất động, lúc này lại tiến lên trước, liên tục xuất chưởng tấn công Xích Đan Mị. Chưởng ảnh biến ảo khôn lường, tựa như có ngàn vạn bàn tay đánh lên toàn thân Xích Đan Mị, mà nàng ta thì liên tục lùi về phía sau, và đương nhiên là không địch lại được Đại Từ Bi Thủ của Tịnh Không.

Vẻ mặt Dương Ninh trở nên vô cùng hưng phấn!

Hiện giờ Tịnh Không cũng đã xuất ra tuyệt chiêu. Mặc dù Dương Ninh không thông thạo chưởng pháp cho lắm nhưng lại cảm thấy chiêu thức của Tịnh Không vô cùng đặc sắc, trong lòng hắn cười thầm, cái lão hòa thường này xem ra cũng không thật thà như vẻ ngoài của lão, hóa ra cũng là một người thâm tàng bất lộ, tới lúc cuối cùng mới sử dụng tuyệt chiêu!

Lúc này, ai nấy trong sân cũng nhìn ra được Tịnh Không đã chiếm thế thượng phong. Xích Đan Mị bị mưa chưởng của Tịnh Không chèn ép, chỉ có thể dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để né tránh, nàng ta căn bản không có sức đánh trả!

Sau khi Tịnh Không tiến lên một lát thì bỗng ra tay chậm lại, tuy rằng chân khí của lão ta hùng hậu, võ công tuyệt diệu, nhưng không hiểu Xích Đan Mị né tránh kiểu gì, mà trong chốc lát, Tịnh Không thậm chí còn chẳng đánh trúng được một mảnh vải của nàng ta! Một lát sau, chỉ thấy chưởng ảnh biến ảo khôn lường kia của Tịnh Không dần dần biến mất, động tác của Tịnh Không càng chậm chạp hơn, thậm chí còn có chút chững lại.

Chúng tăng trong điện ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy chuyện này thật kì lạ. Tịnh Không chiếm thế thượng phong lớn như vậy, tuy rằng Xích Đan Mị linh hoạt né tránh, nhưng vẫn luôn bị cơn mưa chưởng của Tịnh Không bao vây. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được Xích Đan Mị đã thế suy sức yếu, chỉ cần một chút nữa thôi thì Tịnh Không đã giành chiến thắng rồi!

Nhưng chẳng ai ngờ được Tịnh Không bỗng nhiên thu chưởng, điều này càng giống như để cho Xích Đan Mị có thời gian nghỉ ngơi lấy sức!

Có người nghĩ chẳng lẽ bởi Tịnh Không tuổi tác đã cao, cho nên thể lực không nổi? Nhưng rõ ràng chân khí trong cơ thể Tịnh Không vô cùng hùng hậu, cho dù tuổi tác lão có cao, thì cũng có thể dựa vào chân khí mà duy trì song chưởng thêm một lát nữa.

Bỗng thấy Xích Đan Mị vốn đang tránh né trên không đột nhiên xoay người một cái, rồi giống như ngọn thương sắc bén, lao thẳng về phía Tịnh Không. Tịnh Không gắng gượng xuất chưởng, Xích Đan Mị ngửa ra sau, áo bị kéo căng, đôi gò bồng đào cao ngất lộ rõ, nàng ta quỳ hai chân, mượn lực trượt xuống dưới người Tịnh Không, đưa hai ngón tay ra, điểm vào bên hông của Tịnh Không.

Tịnh Không đau đớn kêu lên, liên tục lùi thân mình về sau mấy bước liền mới có thể đứng vững, ngay sau đó lão phun ra một búng máu tươi, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Xích Đan Mị đã xoay người đứng thẳng, mặc kệ vạt áo lỏng lẻo rơi xuống dưới bả vai, cười quyến rũ rồi nói:

-Võ công của đại sư quả là tuyệt diệu, suýt nữa là tiểu nữ đã thua, may mà được đại sư rủ lòng từ bi, nhường nhịn tiểu nữ, nên lần này tiểu nữ mới may mắn thắng được ngài.

Mà lúc này Tịnh Năng đã phi người lên trước, đỡ lấy Tịnh Không, kinh ngạc gọi:

-Tịnh Không sư huynh, huynh...

Tịnh Không gắng gượng ngồi dậy, cười khổ một tiếng rồi thở dài nói:

-Xích thí chủ thông minh hơn người, lão tăng... lão tăng xin nhận thua!

Tất cả mọi người trong Quang Minh điện đều kinh ngạc không thôi, chẳng ai ngờ được Tịnh Không đại sư – người có võ công chỉ đứng sau trụ trì lại bại dưới tay một nữ nhân trẻ tuổi lẳng lơ như vậy!

Rõ ràng từ đầu tới cuối Tịnh Không chưa bao giờ ở thế hạ phong, mọi người quả thật không thể tìm ra được lý do.

Dương Minh cũng cau mày; giống như những người khác, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc! Hắn nhớ lại bước ngoặt trong chớp mắt ở trận giao đấu vừa rồi của hai người kia thì rõ ràng Tịnh Không vốn đã dùng Đại Từ Bi Thủ ngăn chặn được Xích Đan Mị, nhưng sau đó lão ta đột ngột thu chưởng. Đối với cao thủ như Tịnh Không mà nói, không thể có chuyện lão không biết thắng bại chỉ quyết định trong nháy mắt được! Thế thì tại sao lão lại thu chưởng một cách đột ngột như vậy?

Tuy chiêu thức quỳ hai chân trượt về phía trước của Xích Đan Mị thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng thật ra lại chẳng có mấy phần cao siêu, dựa vào khả năng của Tịnh Không thì tuyệt đối không có khả năng để Xích Đan Mị dùng động tác đó tiến đến gần lão. Thế nhưng ở trước mắt bao người, rõ ràng Tịnh Không đã không kịp phản ứng!

-Ngươi... Ngươi giở trò!

Tiếng quát của Tịnh Năng bỗng vang lên, lão nâng cánh tay của Thiên Không lên:

-Vết cắt trên tay Tịnh Không sư huynh này, hẳn là do ngươi làm?

Xích Đan Mị cười thành tiếng:

-Đại sư, ngài nói chuyện quả thực chẳng có chút đạo lý nào. Luận võ luận bàn, tuy rằng chúng ta đã quy ước từ trước, là cố gắng hết khả năng, nhưng không được phép tổn thương đến tính mạng người khác! Nhưng chẳng lẽ ngay cả một vết thương cũng không được phép có hay sao? Trong lúc luận võ, đừng nói đến chút thương tích, cho dù có đứt gân gãy xương đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện bình thường thôi mà, phải không?

Tịnh Năng phản bác:

-Tịnh Không sư huynh vốn đã chiếm được thế thượng phong, nhưng chưởng lực đột nhiên khó xuất, chẳng lẽ không liên quan gì đến ngươi ư?

-Có liên quan đến ta chứ!

Xích Đan Mị cười đáp:

-Trong khi giao đấu, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, không phải đều liên quan đến người tham gia giao đấu sao? Đại sư à, trận thứ nhất chúng ta nhận thua, thẳng thắn nhận thua, cũng không so đo với võ tăng luyện Hộ Thể Chi Công của Đại Quang Minh tự của các người! Thế mà khi tiểu nữ may mắn thắng một trận, ngài lại muốn lật lọng không thừa nhận ư?

Nàng ta đảo đảo đôi mắt xinh đẹp, rồi nhìn về phía Tịnh Không nói tiếp:

- Chính miệng Tịnh Không đại sư đã nhận thua rồi, điều này đủ thấy ngài ấy có phong thái của bậc cao tăng hơn ngài đó!

Tịnh Năng giận giữ:

-Trên móng tay ngươi nhất định có vấn đề, chúng ta...

-Tịnh Năng sư đệ, đừng tranh cãi nữa!

Tịnh Không thở dài một hơi rồi nói:

-Là do lão tăng phòng ngừa không chu đáo, bản lĩnh không tốt, trận này Xích thí chủ đã thắng rồi!

-Sư huynh, huynh quanh năm đều ở trong chùa, không biết lòng người hiểm ác, bọn người này tâm địa bất chính, liên tục ra ám chiêu, huynh chỉ muốn cùng nàng ta quang minh chính đại mà luận võ, nhưng mà nàng ta...

Tịnh Năng còn muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng Thiên Không chỉ khoát khoát tay, ý bảo Tịnh Năng không cần phải nói thêm nữa.

-Yo, vị đại sư này nói chuyện khó nghe thật đó!

Xích Đan Mị duyên dáng cất tiếng cười khanh khách, bộ ngực cũng theo đó mà nảy lên, còn không ngừng nhấp nhô:

-Những lời này của ngài là nói tiểu nữ không đứng đắn ư? Thân là người xuất gia, tại sao ngài lại nói người ta như vậy chứ? Hôm nay là lần đầu ngài và tiểu nữ gặp nhau, ngài cũng chưa từng chung sống với người ta, làm thế nào mà lại biết người ta không đứng đắn thế hả?

Tịnh Năng dìu Tịnh Không tới đệm cói rồi đỡ lão ngồi xuống. Tịnh Không chắp tay trước ngực đáp:

-Xích thí chủ, sư đệ không hề có ý đó, thí chủ chớ nên hiểu lầm.

Bỗng nhiên Bạch Vũ Hạc nãy giờ vẫn đứng như cọc gỗ tiến lên trước một bước, cất giọng lành lạnh:

-Xin chỉ giáo!

Ba chữ kia vừa được Bạch Vũ Hạc thốt ra, bên trong Quang Minh điện bỗng lặng như tờ.

Với cục diện trước mắt thì Đại Quang Minh tự đã lâm vào tuyệt cảnh!

Khi giành được phần thắng trong trận đầu tiên thì toàn bộ người trong Đại Quang Minh tự không ai còn nghi ngờ việc nhờ vào thắng lợi hai trận liên tiếp mà kết thúc cuộc thi đấu này, căn bản không tới lượt Bạch Vũ Hạc bước ra thi đấu.

Ai cũng biết rằng, nếu thật sự thi đấu trận thứ ba là so kiếm, thì Đại Quang Minh tự chắc chắn sẽ thua!

Cho dù là Tịnh Không hay là Tịnh Năng thì ngay từ ban đầu bọn họ đã từ bỏ chuyện so kiếm. Nhưng sau khi kết thúc hai trận đấu vừa rồi, hai bên lại hòa nhau, cho nên trận thứ ba này không thể không đấu!

Tịnh Năng đã từng đọc rất nhiều sách võ, nhưng trong đó không bao gồm kiếm thuật, không những thế, thậm chí từ xưa tới giờ lão còn chưa từng cầm kiếm, cho dù lúc này có muốn cố sức đánh cược một lần, thì cũng chẳng có vốn để mà cược!

Trong số năm trăm người ở Đại Quang Minh tự, số người luyện kiếm không quá hai mươi người, mà những người này đều là đệ tử của Tịnh Thông. Ccho dù lúc này Tịnh Thông bước lên thi đấu cũng chưa chắc sẽ giành phần thắng thì càng chẳng cần nói đến đám đệ tử này của lão làm gì!

Bạch Vũ Hạc lặp lại một lần nữa:

-Xin chỉ giáo!

Tuy vẫn chưa khai chiến, nhưng khí thế của Bạch Vũ Hạc lúc này đã dẫn trước Đại Quang Minh tự rồi.

Chúng tăng trong chùa đều đưa mắt nhìn nhau, hiện tại Bạch Vũ Hạc khí thế bức người, mà đường đường một Đại Quang Minh tự to lớn là thế, lúc này lại chẳng ai có thể đứng ra gánh vác, chúng tăng ai nấy đều cực kì nản lòng.

Có người cảm thấy tức giận, rất muốn xông lên trước mà liều mạng một phen, nhưng khi nhìn thấy dưới vẻ mặt bình tĩnh như nước của Bạch Vũ Hạc là hàn khí bức người, loại khí thế ấy toát lên sự uy nghiêm không thể mạo phạm, cho nên quả thật chẳng ai dám đứng ra giao đấu với y.

Tịnh Không thở dài, nhìn Tịnh Năng. Hai người biết rõ mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, như đã nói từ trước, đệ tử của Bạch Vân Đảo có thể phái một người tiến vào Tịnh Tâm các trong vòng ba ngày, đường đường là Đại Quang Minh tự, đương nhiên không thể nuốt lời! Nhưng đối với Đại Quang Minh tự mà nói thì Tịnh Tâm Các chính là trái tim của cả ngôi chùa. Nếu để đệ tử của Bạch Vân Đảo tiến vào thì chẳng khác gì việc để trái tim bị đâm một đao! Đối với Đại Quang Minh tự mà nói thì đây quả thực là một đao trí mạng!

Trong Tịnh Tâm Các có cất giấu toàn bộ Võ Kinh của Đại Quang Minh tự, trong vòng ba ngày đương nhiên không thể xem hết toàn bộ Võ Kinh, cho dù ba ngày ba đêm không ngừng đọc thì nhiều nhất cũng chỉ xem được một phần vô cùng nhỏ mà thôi!

Thế nhưng đệ tử của Bạch Vân Đảo đã chuẩn bị kĩ càng rồi mới tới đây, hơn nữa còn trực tiếp nói rõ muốn tiến vào Tịnh Tâm Các; từ chuyện này có thể thấy rõ ràng mục đích của bọn họ là gì! Hơn nữa danh tiếng Đại Quang Minh tự vang xa, đương nhiên Bạch Vân Đảo biết rõ Đại Quang Minh tự có những loại võ học nào là mạnh nhất.

Đệ tử của Bạch Vân Đảo chỉ cần xem một phần nhỏ chứa những bộ võ học cao thâm trong Tịnh Tâm các, rồi học thuộc lòng rồi mang chúng ra khỏi núi Tử Kim thì coi như mạch sống của Đại Quang Minh tự sẽ nằm gọn trong tay đối phương.

Hôm nay Đại Quang Minh tự đồng ý luận võ, ban đầu vốn bởi không muốn trở mặt với Bạch Vân Đảo, dẫn đến việc ngày sau Đại Quang Minh tự và Bạch Vân Đảo trở thành kẻ thù, sẽ để lại tai họa về sau cho Đại Quang Minh tự, hơn nữa nếu hai phái kết thù oán, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước Đông Tề và Nam Sở, chuyện này cực kì bất lợi với đại cục. Thêm nữa, cũng bởi vì mọi người cực kì có lòng tin rằng Tịnh Không sẽ đẩy lui sự gây hấn của Bạch Vân Đảo.

Nếu có thể dành phần thắng thì chẳng những có thể khiến Bạch Vân Đảo không tìm được thêm cái cớ nào khác nữa, mà còn có thể giải quyết sự uy hiếp về sau của Bạch Vân Đảo đối với Đại Quang Minh tự, ngoài ra còn có thể không để ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nước.

Chỉ tiếc là, người tính không bằng trời tính.

Tịnh Không cũng không ngờ mình sẽ bị cô nàng Xích Đan Mị giảo hoạt kia đánh bại.

Lúc này có nói thêm gì cũng vô ích, Tịnh Không im lặng một lát, cuối cùng cũng cất lời:

-Tuy rằng lão tăng quanh năm chỉ ở trong chùa, nhưng cũng đã nghe đại danh của Bạch thí chủ. Nghe nói thí chủ hiện nay là nhân tài kiếm thuật mới, nhìn khắp thiên hạ, kiếm thuật của Bạch thí chủ thuộc hàng ba người đứng đầu..!

Bạch Vũ Hạc nghe đến đây, khóe mắt hơi nhướn lên, còn khóe miệng thì khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười lạnh lùng, nhưng y cũng không đáp lại.

Dương Ninh thầm nghĩ thảo nào mà lại thế, hóa ra kiếm thuật của anh trai này lợi hại đến thế, lúc trước hắn còn tưởng Bạch Vũ Hạc chỉ ra vẻ uyên thâm, thì ra là bởi Tịnh Không đã sớm biết rõ người này, thậm chí còn biết cả chuyện hắn nằm trong top ba nhân tài dùng kiếm giỏi nhất thiên hạ hiện nay.

-Trên phương diện kiếm thuật thì Tịnh Thông sư đệ của bổn tự cũng có biết chút chút... nhưng mà hôm nay Tịnh Thông sư đệ lại không ở trong chùa, cho nên trận cuối cùng này không cần phải...!

Tịnh Không chẳng còn cách nào khác, đang muốn nhận thua, thì lại nghe thấy một tiếng vang từ trong đám đông, lão ngẩng đầu nhìn qua, thì bỗng thấy một người lảo đảo xông ra từ trong đám người ấy.

Ánh mắt của tất cả mọi người lập đổ dồn vào người kia, còn có người kích động la lên:

-Hóa ra trong chùa chúng ta vẫn còn có người dũng cảm đến thế, nhưng không biết là vị sư huynh nào anh hùng như vậy?

Sau đó mọi người liền nhìn thấy, tuy rằng cái người vừa xông ra kia mặc một thân áo tăng, nhưng lại nuôi tóc dài, ai nấy đều nhíu mày, lát sau cũng có người nhận ra, người vừa liều lĩnh xông ra này chính là cái tên lúc trước gây sự ở Ngũ Cốc Đường.

Tịnh Năng nhìn Dương Ninh một cái, cũng nhận ra hắn, lão liền cau mày hỏi:

-Tề Ninh, ngươi muốn làm gì?

Cái tên xông ra từ trong đám người ấy, chính là Tề Ninh!

Thế nhưng Tề Ninh lập tức đanh mặt lại, quay đầu, hướng về phía đám người sau lưng mà mắng:

-Bà nội nó chứ, là kẻ nào từ phía sau đạp lão tử ra ngoài thế hả? Có giỏi thì cút ra đây cho lão tử xem nào!

 

0.13978 sec| 2450.063 kb