Mặc dù Cố Thanh Hạm đã xuất giá vào Tề gia, nhưng Cố gia vẫn giữ tiểu viện của nàng lại, ngày thường đều quét tước sạch sẽ/ Sau khi Dương Ninh vào nhà, Cố Thanh Hạm vẫn đang đợi trong phòng. Thấy Dương Ninh bước vào, Cố Thanh Hạm đưng bật dậy, bước nhanh về trước.

Dương Ninh chuẩn bị nói vài lời an ủi, Cố Thanh Hạm đã giơ tay lên bắt đầu giáng vào gò má hắn. Dương Ninh vốn có thể tránh né dễ dàng, nhưng giờ khắc này hắn không làm như vậy. Cố Thanh Hạm đánh lên mặt Dương Ninh, hiển nhiên đã giảm lực lại, nên hắn không đau chút nào. Dương Ninh cười khổ. Cố Thanh Hạm không che giấu vẻ tức giận trên gương mặt, nói:

- Có biết sao ta đánh con không?

- Tam nương đang trách con ngày đó rời đi một mình. – Dương Ninh khẽ thở dài.

Vành mắt Cố Thanh Hạm đỏ lên, nói:

- Lòng con còn biết à? Con có biết nếu con có chuyện gì bất trắc, ta làm sao sống nổi?

- Tam nương…

Trong lòng Dương Ninh rất cảm động, hắn dịu dàng đáp:

- Người cũng biết là ngày đó tình thế bức bách mà, nếu không sao con có thể để người đi một mình?

Cố Thanh Hạm nói, châu lệ tuôn rơi:

- Dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng không được tự mình mạo hiểm. Con phải biết thân con liên quan tới vận mệnh của cả tộc, há có thể mạo hiểm vì ta? May mà con bình yên vô sự, nếu không…

Nàng đưa tay che kín cặp môi đỏ mọng, thân hình mềm mại run rẩy. Dương Ninh trả lời bằng giọng hòa nhã:

- Tam nương, giờ không phải chúng ta đều bình yên vô sự đấy ư, đừng nhắc chuyện cũ nữa.

- Vậy con phải hứa với ta sau này không được làm việc hồ đồ như thế nữa đi. – Đôi mắt dễ thương cua Cố Thanh Hạm như được phủ thêm một lớp sương mù.

Dương Ninh cười đáp:

- Con sẽ không dễ dàng mạo hiểm đâu. Chẳng qua nếu lại xảy ra tình huống như vậy thì con vẫn chọn cách làm cũ.

-Con…

Cố Thanh Hạm khó thở, đưa tay lên muốn đánh xuống, nhưng Dương Ninh đã duỗi tay nắm lấy cổ tay như phấn như ngọc, nói:

- Tam nương, người nói con đã trưởng thành. Nếu đã trưởng thành, vậy có những việc lòng con biết rõ. Lẽ nào người muốn con trở thành một nam nhân không có cốt khí?

- Con… Con buông tay ra!

Cố Thanh Hạm bị Dương Ninh nắm lấy tay, đôi má ửng hồng, quay người thở hổn hển, ngồi xuống nói:

- Được thôi, dù sao con cũng trưởng thành rồi, về sau chuyện của con, ta sẽ không quản nữa, con muốn thế nào thì như thế ấy, ta cũng không bận tâm.

Dương Ninh vòng ra sau lưng Cố Thanh Hạm, thấy lưng nàng vẫn còn run run, dịu dàng nói:

- Tam nương mặc kệ chuyện của con, thì còn ai quản được? Tam nương, người không thể buông bỏ tráhc nhiệm. Nếu người không quản con… con sợ sau này sẽ biến thành người xấu.

Cố Thanh Hạm quay đầu lại, tròn mắt liếc Dương Ninh, phong tình vô hạn:

- Giờ con không phải một kẻ xấu vô pháp vô thiên sao?

- Con bây giờ là người xấu sao? – Dương Ninh sờ mũi:

- Tam nương, người nói lại chút đi, rốt cục con xấu ở chỗ nào?

Hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng rơi vào tai Cố Thanh Hạm lại mang ý ngả ngớn. Bên tai nóng lên, nhưng nàng cố giữ vẻ mặt lạnh như băng, chuyển chủ đề:

- Khu nhà cũ bên đó sao rồi? Đám người đó cuối cùng là ai phái tới?

Dương Ninh thò tay kéo một cái ghế qua, muốn ngồi gần Cố Thanh Hạm thì nhận được một ánh mắt nghiêm khắc:

-Ngồi bên kia đi.

Dương Ninh sững sờ, không thể làm gì khác ngoài việc ngồi ở chiếc ghế đối diện Cố Thanh Hạm, hắn nói:

- Triệu Uyên phòng thu chi chết rồi, Tề Trừng là giả, cũng chết rồi ạ.

- A! – Cố Thanh Hạm giật mình nói:

- Bọn họ…

- Mấy năm nay họ vẫn khống chế khu nhà cũ, thuế má vẫn luôn thu theo bốn phần, trong đó hai phần đưa vào kinh để làm bình phong, , phần còn lại thì được đưa đến Ba Thục.

Dương Ninh nói:

- Cụ thể là đưa đến đâu, đến nay vẫn chưa rõ.

- Ba Thục? – Cố Thanh Hạm cau mày:

- Mục đích họ khống chế khu nhà cũ chính là vì hai phần bạc dư ra?

Dương Ninh lắc đầu đáp:

- Chắc không đơn giản gian như vậy. Trước khi chết Tề Trừng giả cung khai trong Hầu phủ của chúng ta có tai mắt của chúng, mỗi cử động của Hầu phủ chúng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Con tin rằng đây không phải là lời nói dối, lần này chúng ta trở về Giang Lăng, đi cả ngày lẫn đêm, hơn nữa không mấy người biết, vậy mà khu nhà cũ lại biết rõ mồn một, thậm chí còn chế tạo bẫy rập. Nếu không có người mật báo trước, chúng tuyệt đối không có đủ thời gian để chuẩn bị.

- Ý con là phía Hầu phủ có nội gián?

Cố Thanh Hạm giật mình hỏi.

- Không sai. – Dương Ninh đáp. – Nhóm bạc thuế lần này, thật ra họ cũng có đưa lên Kinh Thành, chỉ là không hề giao cho Hầu phủ, dù vẫn là giao cho Tề gia.

- Sao có chuyện này được?

Cố Thanh Hạm cau mày, nói:

- Rõ ràng là chúng ta không hề nhìn thấy một phân bạc thuế.

- Đều ở chỗ Tam lão thái gia đấy.

Dương Ninh nơở nụ cười lạnh như băng:

- Bạc thuế đã bị Tam lão thái gia bỏ túi riêng từ lâu rồi. Lão biết rõ Hầu phủ đang phải giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, nhưng vẫn âm thầm chặn tiền thuế.

Đôi mi thanh tú của Cố Thanh Hạm càng khép chặt hơn, hơi trầm ngâm, rồi hỏi:

- Chẳng lẽ Tam lão thái gia giở trò sau lưng? Lão là nội gián?

Dương Ninh lắc đầu, đáp:

- Tam lão thái gia thật sự bị cuốn vào chuyện này, nhưng lão không phải nội gián mà Tề Trừng giả khai ra.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

-Tam nương, trước khi chúng ta đến Giang Lăng, trừ những người đi cùng chúng ta ra, phía Hầu phủ người biết rõ việc này không vượt quá bốn, mà Tam lão thái gia hoàn toàn không biết.Xét theo cách bên này chuẩn bị, là chúng ta vừa ra khỏi kinh, thì đã có người báo tin cho phía Giang Lăng, tuyệt đối không thể là người của Tam lão thái gia.

Cố Thanh Hạm nghe hắn nói nãy giờ cũng hơi hồ đồ rồi, hỏi:

- Ninh Nhi, chuyện này rốt cuộc là sao? Sao ta càng nghe càng hồ đồ vậy?

- Tam nương, Triệu Uyên chắc chắn đã từng tiếp xúc với Tam lão thái gia, thậm chí còn từng tiếp xúc với Tề Ngọc.

Dương Ninh nghiêm nghị nói:

- Theo lý bọn họ đã đạt thành một mục đích nào đó, mà tai mắt trong phủ là một người khác hoàn toàn.

Hắn hơi ngả người về phía trước, nói:

- Triệu Uyên ít nhất là có liên lạc ngầm với hai tuyến người của Tề gia, một đường là Tam lão thái gia và Tề Ngọc, đường còn lại chính là nội gián.

Cố Thanh Hạm nói:

- Tam lão thái gia vẫn muốn để cho Tề Ngọc kế thừa tước vị. Họ âm thầm cấu kết với bên này là muốn khống chế tiền thu của Hầu phủ. Suy cho cùng, mục đích của họ là làm chúng ta khó xử.

Dương Ninh do dự một chốc, mới nói:

- Theo lời khai của Tề Trừng giả, bố trí bẫy rập là khiến hai chúng ta…cái đó, họ coi đây là áp chế, khống chế chúng ta trong bàn tay!

Nói đến đây lại nghĩ tới tiếng rên kiều mị mất hồn của Cố Thanh Hạm, tiếng thở gấp khiến lòng người rung động tựa như vẫn còn văng vẳng bên tai, tim không chịu nghe lời đập nhanh hơn. Cố Thanh Hạm vốn đang nhìn Dương Ninh rất chăm chú, nghiêm túc, nghe đến đấy nghiêng đầu đi, đôi má đào ửng đỏ, bộ ngực sữa phập phồng, cũng rất mất tự nhiên.

Căn phòng chìm vào im lặng. Dương Ninh hơi xấu hổ, phá vỡ sự im lặng, nói:

- Con cảm thấy lão muốn mượn việc này khống chế con, thậm chí là khống chế người, tuyệt không chỉ đơn giản là để Tề Ngọc kế thừa tước vị. Triệu Uyên cũng không để Tề Ngọc vào mắt, Tề Ngọc chẳng qua chỉ là quân cờ mà hắn muốn lợi dụng thôi, đại động can qua như vậy, chỉ để giúp Tề Ngọc đoạt tước vị, sợ là Triệu Uyên không có tốt bụng như vậy.

Cố Thanh Hạm lo nghĩ rồi nói:

- Ninh Nhi, có khi nào ban đầu, đám người này không tính tới chuyện trực tiếp khống chế con, lý ra cấu kết với Tề Ngọc rồi sau khi Tề Ngọc kế thừa tước vị thì lợi dụng nó làm chuyện khác. Chỉ là lần này chúng ta tới Giang Lăng, bọn họ mới nghĩ tới việc trực tiếp khống chế con?

Dương Ninh khẽ gật đầu nói:

- Tất nhiên cũng có khả năng này, nhưng cho dù chúng khống chế Tề Ngọc hay con, cũng chỉ muốn chúng con trở thành con cờ trong tay chúng, phía sau tất nhiên còn có âm mưu kinh người hơn. Bọn chúng rốt cục muốn tính toán điều gì?

Hắn như nghĩ đến gì đó, hỏi:

- Tam nương, bản thân Triệu Uyên không có thực lực đó, chỉ dựa vào mấy người này, đương nhiên không đủ sức ra tay với phủ Cẩm Y Hầu. Con được biết chủ nhân sau lưng đám người này là người của Cửu U Địa Tạng. Người này dường như có chút thù hận với Tề gia chúng ta, người có nghe qua người này không?

- Cửu U Địa Tạng?

Cố Thanh Hạm hơi giật mình, nghĩ ngợi rồi lắc đầu:

- Chưa từng nghe nói về người này, người này có thù gì với chúng ta vậy?

-Con cũng không biết.

Dương Ninh cười khổ, đáp:

- Địch ở ngoài sáng, chúng ta trong tối, tuy đã giải quyết chuyện khu nhà cũ, nhưng con sợ Cửu U Địa Tàng sẽ không từ bỏ ý đồ. Giờ hắn mới phái lâu la như Triệu Uyên ra giở trò, chưa tự mình ra mặt, hẳn là trong thời gian ngắn không thể đặt toàn bộ tinh lực lên chúng ta, con lo là quay về, hắn tự mình tìm đến thì chuyện sẽ trở nên phiền phức.

Trong đôi mắt đẹp của Cố Thanh Hạm cũng vương một tia lo lắng, lập tức cười lạnh nói:

- Ta vẫn nhường nhịn mẹ con Tề Ngọc, biết là mẹ con họ không có lòng tốt nhưng dù sao vẫn là dòng máu Tề gia, nên việc gì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng lần này họ ăn cây táo rào cây sung như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua được.

- Còn một chuyện, có lẽ Tam nương không biết.

Dương Ninh nghiêm mặt nói:

- Hoàng đế băng hà rồi!

- A? – Cố Thanh Hạm chấn động. – Con biết tin này từ đâu?

- Thiên chân vạn xác, tuyệt đối không giả.

Dương Ninh nói:

- Vì thế chúng ta phải nhanh chóng trở lại Kinh Thành, hiện giờ chắc kinh Thành đã loạn thành một đống rồi. Chúng ta không ở Kinh Thành, con chỉ lo những thế hệ có rắp tâm khác với Tề gia sẽ dụ dỗ Tề gia. Nếu chúng ta không ở trong kinh khống chế cục diện Hầu phủ, tất sẽ có người thừa cơ quấy phá.

Sắc mặt Cố Thanh Hạm càng thêm nghiêm túc, gật đầu nói:

- Ninh Nhi nói đúng, những lúc thế này quan trọng nhất, đi nhầm một bước, tan xương nát thịt.

Nàng đứng lên, nói:

- Chúng ta sửa soạn một chút, mau chóng hồi kinh. – Rồi như do dự điều gì, cuối cùng nói:

- Ninh Nhi, trong kinh hỗn loạn, nếu không… Nếu không con ở lại Giang Lăng đi, ta trở về một mình…

Dương Ninh biết nàng lo lắng lúc này mà mình trở về sẽ bị cuốn vào tranh đấu, muốn để mình ở lại Giang Lăng tránh loạn cục.

Nói thật lòng, cho đến tận lúc này, Dương Ninh vẫn không có chút hảo cảm nào với Tề gia, càng chưa nói đến ý thức trách nhiệm với nó, chỉ là đến khi Tề gia trượt chân, Cố gia với tư cách là thông gia của Tề gia tất nhiên cũng bị dính vào. Cố Thanh Hạm tất nhiên khó tránh khỏi chịu khổ. Có thể giúp được một lần thì cứ giúp, huống chi hắn là người ân oán rõ ràng, có ân với hắn, hắn sẽ báo ân, nhưng nếu có thù, hắn sẽ không mở một mặt lưới nào cả.

Lần này suýt chết ở Giang Lăng, không liên quan đến Tề Ngọc và Tam lão thái gia, quan trọng hơn là tai mắt trong Hầu phủ, dù thế nào cũng phải bắt được.

 

0.07119 sec| 2438.773 kb