Dương Ninh nói:
- Hình như ngươi rất kiêng kỵ Hoài Nam Vương thì phải. Sao, ông ta có định kiến với Tề gia ta à?
Mao Văn Thọ nói:
- Có nhiều điều Thế tử chưa biết. Năm đó khi Thánh thượng lập Thái tử, trong triều đã có một trận tranh cãi. Có người còn trực tiếp dâng tấu, xin Thánh thượng nhường ngôi cho Hoài Nam Vương. Đó tất nhiên là phe của Hoài Nam Vương. Có điều, việc sắc phong Thái tử, cũng xác định một trận bão táp phong ba, thậm chí là xử lý một số quan viên.
- Hả?
Dương Ninh nói:
- Hoài Nam Vương vẫn chưa quên chuyện cũ à?
- Nếu chỉ có Hoài Nam Vương có suy nghĩ này thì điều đó không đáng sợ.
Mao Văn Thọ nói:
- Nhưng theo hạ quan biết thì trong triều còn rất nhiều quan viên đứng về phía Hoài Nam Vương. Kim Đao Hầu trong tứ đại hầu tước có quan hệ rất tốt với Hoài Nam Vương.
- Kim Đao Hầu ư?
Mao Văn Tọ tuy chỉ là thái thú một vùng nhưng rõ ràng cũng hiểu biết về cục diện trong triều. Y giải thích:
- Thế tử, năm đó thái tổ chinh phạt thiên hạ, dưới trướng hội tụ được cả một đám lương thần mãnh tướng. Kim Đao Hầu chính do một tay Thái tổ đề bạt mà lên. Trừ Kim Đao Hầu, trong triều hiện giờ có rất nhiều người là dòng chính của Thái tổ hoàng đế. Sau khi Thái tông hoàng đế kế vị cũng đã đề bạt rất nhiều nhân tài. Cẩm Y hầu Tề gia cũng là được Thái tông hoàng đế dẫn dắt.
Dương Ninh lập tức hiểu ngay ra vấn đề. Nói như lời của Mao Văn Thọ thì nước Sở hiện giờ vẫn chia hai phái của Thái Tổ và Thái tông.
Kim Đao Hầu là kẻ cầm đầu rất nhiều quan viên trước kia được Thái Tổ đề bạt lên. Những người này vẫn còn cảm động và nhớ tới tấm ân tình của Thái tổ thoàng đế. Còn Cẩm Y phủ Tề gia tuy hai đời công hầu nhưng lại là người được Thái công cất nhắc. Những người theo Thái tổ tất nhiên vẫn muốn con cháu chính dòng của Thái tổ là Hoài Nam Vương kế tục giang sơn. Còn những nhân tài mới nổi dạng như Cẩm Y hầu tất nhiên lại là phe ra sức bảo vệ Thái Tông hoàng đế. Và họ cũng chính là người ủng hộ thái tử hiện giờ.
- Thái tông hoàng đế nếu đã được kế thừa hoàng vị thì chẳng nhẽ ... chẳng lẽ không nghĩ tới việc sau này sao?
Dương Ninh không nhịn được buột miệng khẽ hỏi lại:
- Các quan ở phe Thái tổ vẫn giữ ý tưởng kỳ lạ này mà Thái tông hoàng đế không nhận ra điều gì à?
- Thực ra cũng không cần phải nhìn ra. Từ trước tới nay vẫn luôn có gió bão với việc kế vị của thái tử.
Mao Văn Thọ thở dài rồi tiếp:
- Việc Thái tông hoàng đế truyền ngôi cho đương kim Thánh thượng đã có không ít người điều ra tiếng vào, rồi xin Thánh thượng cho lập Hoài Nam Vương làm thái tử. Hơn thế, số lượng cũng không hề nhỏ. Thực ra, ngay từ đầu cũng không có nhiều người nói việc Thái tông hứa truyền ngôi cho Hoài Nam Vương. Nhưng cũng chính lúc đó, đồn đại ầm ĩ cả lên. Họ nói Thái tông hoàng đế năm đó khi tiếp nhận ngọc ấn đã nhận lời truyền ngôi khi Hoài Nam Vương đủ lớn. Còn việc là thực hay giả thì hiện giờ làm sao xác định được. Nhưng có nhiều người cứ nói mãi về chuyện này, nói Hoài Nam Vương mới là dòng chính kế tục hoàng vị.
Y cúi người lên phía trước, nói nhỏ:
- Thái tông hoàng đế phong vương hầu cho Hoài Nam Vương thì mọi chuyện mới tạm lắng xuống.
- Cửu ngũ chí tôn của căn cơ của quốc gia. Hoài Nam Vương và những người dưới tay hắn đầy tham vọng. Đây là mối uy hiếp lớn với hoàng vị.
Dương Ninh cũng nói nhỏ:
- Thái tông hoàng đế chưa bao giờ nghĩ tới dọn sạch vụ này à?
Mao Văn Thọ nói:
- Thực ra Thái tông hoàn đế vẫn luôn sẵn sàng chuẩn bị. Kim Đao Hầu vốn là danh tướng của Đại Sở ta, gia tộc của Kim Đao Hầu có rất nhiều người thiện chiến. Năm đó uy phong của Kim Đao Hầu có thể nói là không ai có thể vượt trội được. Thái tông hoàng đế đã trọng dụng lão Hầu gia để giảm bớt ảnh hưởng quân sự của Kim Đao Hầu. Lão Hầu gia đã không phụ kỳ vọng của Thánh thượng, lập chiến công hiển hách, uy phong ngang ngửa với Kim Đao Hầu. Có điều, lúc ấy tình hình nước nhà chưa ổn định. Bên ngoài địch mạnh, Thái tông hoàng đế nếu ra tay mạnh quá e rằng Đại Sở bị loạn.
Dương Ninh khẽ gật đầu. Hắn cũng đã hiểu tâm tư của hoàng đế.
Những người Thái tổ hoàng đế đều là những công thần từ thời dựng nước. Thái tông hoàng đế dù có đề phòng họ nhưng theo những lời của Mao Văn Thọ thì chỉ cần thanh trừng toàn bộ, thiệt hại đầu tiên sẽ là Đại Sở. Trong tình hình như vậy, đoàn kết vượt qua tất cả. Chỉ cần nội loạn xảy ra là tự đưa mình vào chỗ chết.
- Sau khi Thái Tông hoàng đế qua đời, Thánh thượng tiếp tục kế thừa sự nghiệp. Thánh thượng cũng vẫn luôn an ủi Hoài Nam Vương, cho hắn nhiều vinh quang. Ngoài ra cũng đề bạt cất nhắc thêm nhiều quan mới. Thế lực của các quan viên phe Thái tổ cũng đã giảm rất nhiều so với năm đó.
Mao Văn Thọ nói:
- Đại tướng quân trấn thủ cả dọc sông Hoài, công lao đầy mình, Thánh thượng cũng yên tâm. Những năm gần đây, Hoài Nam Vương nghe nói cũng đã chân thật hơn rất nhiều, không gây chuyện nhiều như trước nữa. Có điều khi Thánh thượng sắc phong hoàng thái tử, có người dâng tấu thư, bị Thánh thượng bãi chức quan mà thôi.
Dương Ninh nói:
- Thế nên các ngươi cảm thấy Thánh thượng băng hà lần này, Thái tử vẫn ở Đông Tề, đám Hoài Nam Vương sẽ nhân cơ hội làm loạn à?
- Cái này cũng không phải là không thể xảy ra.
Mao Văn Thọ nói:
- Nếu đại tướng quân vẫn còn sống, tay nắm chắc binh quyền, Hoài Nam Vương không dám khinh suất. Nhưng Thánh thượng băng hà, đại tướng quân lại qua đời đúng lúc này, bọn họ chưa chắc đã bỏ qua dã tâm đó.
Tề Phong cuối cùng cũng cất lời:
- Nếu thực sự Hoài Nam Vương làm được thì kẻ hắn phải đối phó đầu tiên chính là Cẩm Y hầu phủ chúng ta.
Dương Ninh giờ cũng đã hiểu ít nhiều về tình hình trong triều. Theo cách nói của Mao Văn Thọ, Kim Đao Hầu hẳn là người phe Hoài Nam Vương. Mà Cẩm Y Hầu lại là người của phe Thái tông hoàng đế. Nếu Hoài Nam Vương mà lên ngôi hoàng đế thật thì tất nhiên sẽ không để yên cho Cẩm Y Hầu.
Khi hắn rời kinh lại không biết rằng nội tình như vậy. Lúc này hắn mới hiểu, giai đoạn vừa rồi thực tế kinh thành đã ở trong một tình huống vô cùng căng thẳng. Chẳng trách rất nhiều quan viên không đến viếng khi Tề Cảnh mất. Thậm chí trong ngày đưa tang cũng không có mấy người đến tiễn. E rằng những vị quan này đều đã nhìn thấy tình hình bất thường trong cung. Hơn thế, họ đều biết Cẩm Y hầu phủ là mục tiêu Hoài Nam Vương sẽ sờ đến. Hiện giờ Tề Cảnh đã qua đời. Trong mắt Hoài Nam Vương, Cẩm Y Hầu phủ giống như một lũ kiến sau mùa thu, bất lực không tìm được chỗ trú đông. Thế nên mọi người đều giữ khoảng cách, tránh bị liên lụy.
Chẳng trách gì Tề Cảnh vừa chết, Vũ Hương Hầu còn chẳng buồn đưa tang mà đến nhà để từ hôn. Sau lưng việc này lại cũng có một uẩn khúc lớn.
Đầu hắn không ngừng suy tính, trong lòng nghĩ ngợi. Tề gia gần đây liên tục xuất hiện những việc kỳ lạ. Không phải là đám người bên phe Hoài Nam Vương giở trò ma quỷ gì đó chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng nói ngoài cửa:
- Bẩm Thế tử , có một đội nhân mã đột nhiên chém giết xông về hướng này. Chúng nhiều lắm, không biết từ đâu tới.
Dương Ninh hơi ngạc nhiên, đột nhiên vỗ vỗ đầu mình rồi nói:
- Đó là người của ta. Đừng hiểu nhầm.
Hắn biết đó chắc là Cố Văn Chương sốt ruột nên dẫn người tới.
Hắn đi vào căn nhà cũ, nhất thời quên mất rằng đám người Cố Văn Chương còn đang đợi hiệu lệnh của mình, nói:
- Đó là người của Cố gia. Ta không biết các ngươi dã khống chế được nhà cũ nên đã chuẩn bị cả từ bên Cố gia nữa. Ta muốn nhân đêm tối qua đây bắt đám người đó.
Mao Văn Thọ cười nói:
- Thế tử. Người cứ nghỉ ngơi đi. Ta biết họ. Ta sẽ đi giải thích.
Nói rồi y chắp tay, sau đó ra phía cửa.
Dương Ninh chờ y ra ngoài rồi mới quay sang Tề Phong, nói:
- Tề Trừng giả bị nhốt ở đâu?
Tề Phong nói:
- Bị nhốt trong kho củi. Thế tử muốn đi thẩm vân à?
Dương Ninh gật đầu. Tề Phong nói:
- Ở đó có cử người trông coi. Chúng ta đã thẩm vấn qua rồi, cũng chẳng lấy được thông tin gì có ích. Ta sẽ đưa hắn qua đây ngay.
Dương Ninh đứng lên, nói:
- Để ta qua kho củi.
Hai người tự đến kho củi. Bên ngoài có người canh giữ. Tề Phong mở cửa, Dương Ninh đi vào trong phòng liền thấy Tề Trừng giả bị trói rúm vào như cái bánh chưng vứt ở góc phòng. Nghe thấy tiếng động, Tề Trừng giả ngẩng đầu nhìn lên. Thấy Dương Ninh, y kinh ngạc, thất thanh:
- Ngươi, ngươi vẫn sống à?
Dương Ninh đi tới, cười:
- Đại tổng quản nghĩ ta chết rồi à?
Tề Trừng giả há mồm, còn chưa kịp nói gì, trong mắt lại lộ ra vẻ hoảng hốt.
- Triệu Uyên đã chết rồi. À, không đúng. Là Phán quan.
Dương Ninh quỳ xuống, nói:
- Cửu U Địa Tạng ấy ta cũng biết rồi. Thực ra ta đến gặp ngươi chẳng qua muốn hỏi vài câu quan trọng thôi. Nếu ngươi trả lời thật, coi như ngươi biết điều. Như vậy, ta có thể nghĩ đến việc cho ngươi con đường sống. Còn nếu không...
Tay hắn chỉ hơi động, một con dao sắc lạnh đã xuất hiện.
- Nếu ngươi đã biết rồi thì còn gì để hỏi nữa?
Tề Trừng giả nói:
- Điều cần nói ta đã nói hết với chúng rồi. Những thứ khác ta không biết.
- Xem ra ngươi còn chuẩn bị tinh thần tiếp tục trung thành với Cửu U Địa Tàng. Nhưng chín vị Cửu U Địa Tàng ấy liệu có quan tâm tới việc ngươi sống chết thế nào không? Chết rồi là vào địa ngục. Nếu như vậy, một đao của ta đứt yết hầu của ngươi, ngươi thử nghĩ xem có vào địa ngục không?
Nói xong, lưỡi dao sắc nhọn đã kề vào cổ của Tề Trừng giả.
Khóe mắt Tề Trừng giả run rẩy, nói:
- Ngươi ... ngươi muốn hỏi gì?
- Tiền thuế đi đâu?
Dương Ninh lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi đã lấy hai phần tiền thuế gửi tới kinh thành, rốt cục là mang cho kẻ nào?
Tề Trừng giả nói:
- Ngươi phải hỏi người họ Tề các ngươi ấy chứ. Tiền thuế đưa tới kinh thành đều giao cho họ Tề các ngươi còn gì.
- Đừng có thừa nước đục thả câu với ta.
Con dao trong tay Dương Ninh kề sâu hơn chút, cắt vào thịt, máu chạy xuống. Tề Trừng giả kêu lên:
- Là... là Tam lão thái gia của Tề gia các ngươi.
Dương Ninh hơi ngạc nhiên, cau mày nói:
- Tam lão thái gia à?
- Đúng vậy. Thuế đến từ lâu rồi. Tam lão thái gia của Tề gia đã cho người nhận.
Tề Trừng giả nói:
- Phán quan đã dặn rằng lần thu thuế này không được đưa tới Cẩm Y Hầu phủ như những lần trước. Chỉ cần đưa tới ngoài thành khắc có người tới nhận.
Vẻ mặt Dương Nnh vẫn lạnh tanh, hỏi:
- Tại sao lại đưa tiền thuê cho Tam lão thái gia?
- Việc ta tới nhà của Tề gia là do Phán quan dặn dò cả. Chúng ta bắt Tề Trừng thật trước, sau đó uy hiếp lão tổng quản Tề Hoằng. Rồi sau đó tìm cơ hội hạ thuốc khống chế Tề Hoằng. Sau đó, chúng ta khống chế cả khu nhà.
Lúc cận kề với cái chết, Tề Trừng giả cũng không còn quan tâm tới thanh danh gì nữa. Y khai tuốt tuột:
- Sau khi nắm được khu nhà của Tề gia, ta liền tìm cơ hội để đưa Phán quan vào. Từ đầu tới cuối, ta đều nghe ngài ấy cả.
- Các ngươi có liên hệ với Tam lão thái gia từ trước tới giờ hả?
Dương Ninh hỏi rồi tiếp:
- Hay là gần đây ngươi mới liên hệ? Chắc ngươi biết Tề Ngọc chứ?
- Rốt cục là chuyện gì thì ta cũng không rõ. Có điều Phán quan đã nói rồi. Tề gia các ngươi có tai mắt của chúng ta. Việc gì trong phủ các ngươi mà Phán quan không biết.
Tề Trừng giả nói:
- Ta không rõ trước kia Phán quan và Tam lão thái gia có liên hệ không. Trước kia ta cũng chưa từng nghe ông ấy nhắc tới Tam lão thái gia. Việc khai thu chi ở bên này đều do một tay Phán quan xử lý. Ta chỉ nghe ông ấy sai bảo làm gì thì làm đấy thôi.
- Hầu phủ có nội tuyến của các ngươi à?
Trong mắt Dương Ninh thoáng một tia sắc lạnh.
- Ai là nội tuyến?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo