Trong chính đường phủ Cẩm Y Hầu lúc này đang đông nghịt người, trong nội đường, tám trưởng lão ngồi trên cái ghế dựa khắc hoa lớn chia làm hai bên trái phải, sau lưng có không ít người đang đứng, hoặc già hoặc trẻ, túm tụm.
Tam lão thái gia Tề gia ngồi ghế trên bên trái, đội mũ cẩm y che kín nếp nhăn dày đặc trên mặt, vẻ mặt sắc lạnh.
Ngũ gia của tam phòng không ở đây nhưng Lục gia lại đứng sau lưng Tam lão thái gia, mặt đằng đằng sát khí. Bên cạnh lão, sắc mặt Tề Ngọc cũng lạnh như sương.
Hai bên nội đường treo hai giá đèn, bắc bốn cây đèn dầu, chiếu nội đường sáng choang.
Khi Dương Ninh bước vào chính đường, trong nội đường không thiếu người đang châu đầu ghé tai, khá là hỗn loạn. Khi hắn xuất hiện, mọi âm thanh đều dừng lại, vô số ánh mắt chăm chú nhìn hắn, thái độ khác nhau. Tam lão thái gia liếc mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng, đưa tay vuốt râu đầy lão luyện thành thục.
Dương Ninh nhìn quét một vòng cười nói:
- Các lão gia của Tề gia đều ở đây sao?
Hắn chắp tay:
- Tề Ninh xin ra mắt chư vị trưởng bối.
Tề gia là đại tộc, ngoại trừ mấy người dòng chính còn có rất nhiều chi nhánh, căn nguyên hầu hết đều ở vùng Giang Lăng, nhưng lão Hầu gia vào Kinh thành, hai đời Cẩm Y Hầu Tề gia đều là trụ cột của Đại Sở, tất cả chi nhánh của Tề gia đều tranh thủ ôm đại thụ nhao nhao chuyển tới Kinh thành.
Cẩm Y Hầu chưa chắc đã cho mấy chi thứ vụn vặn này bao nhiêu chỗ tốt, nhưng dù sao cũng là người đồng tộc, hơn nữa, mượn danh người thân Cẩm Y Hầu làm việc ở Kinh thành cũng ít nhiều thuận tiện hơn. Trong đó cũng có không ít người từng đảm nhiện chức vụ nào đó ở nha môn, cũng có không ít người từng kinh thương ở Kinh thành.
Cả nhà Tam lão thái gia dùng kinh thương làm chủ, so với phủ Cẩm Y Hầu chỉ có hai cửa hiệu mặt tiền, cửa tiệm của tam phòng nhiều hơn không ít.
Khi Cẩm Y Hầu còn tại thế, nam nữ lão ấu dòng chính của Tề gia đương nhiên đều do Cẩm Y Hầu làm chủ. Nhưng sau khi lão Hầu gia qua đời, Tam lão thái gia trở thành tộc trưởng Tề tộc. Mọi sự vụ trong tộc Tam lão thái gia cũng sẽ hỏi đến, sẽ nhúng tay.
Dương Ninh lên tiếng chào hỏi, không có ai đáp lại, không ít người quay đầu đi.
Hắn cười nhạt, đi thẳng tới chủ vị, vừa muốn ngồi xuống, Lục gia đã cười lạnh:
- Chậm đã, Tề Ninh, ngươi không trợn mắt nhìn xem, già trẻ trong tộc đều ở nơi này. Hôm nay mở tộc hội, ngươi dám ngồi chủ vị sao?
Hắn chẳng quan tâm, đặt thẳng mông xuống ngồi, trong nội đường ầm ĩ.
- Đừng nói nữa, đây là phủ Cẩm Y Hầu, ta ngồi chỗ của mình, đừng nói là ngồi, cho dù có nằm, các ngươi cũng không có quyền can thiệp.
Hắn ngồi dựa vào ghế, thậm chí còn bắt chéo chân, thản nhiên nói:
- Các vị thúc thúc bá bá làm to chuyện như vậy, đều đã đến cả rồi, không biết có ý muốn thế nào? Bây giờ đã qua giờ cơm Hầu phủ, nếu có vị nào chưa ăn cơm thì đành xin lỗi.
Hắn vừa nói, không ít người nổi giận, lại càng có người lắc đầu liên tục.
Một trưởng lão ho khan hai tiếng:
- Tề Ninh, ngươi là Thế tử, nên có dáng dấp của Thế tử. Như thế này không ra thể thống gì, người ngoài biết, Tề gia chúng ta…
Lão còn chưa nói xong Dương Ninh đã ngắt lời:
- Xin lỗi, ông là ai?
Trưởng lão nọ khẽ giật mình. Tam lão thái gia đành lên tiếng:
- Ngươi không cần biết ông ấy là ai. Tất cả lão thiếu gia Tề gia đều ở đây, ngươi không biết hết được.
- Vậy cũng đúng.
Dương Ninh cười cười:
- Tam lão thái gia là tộc trưởng, sự vụ trong tộc đều là do Tam lão thái gia một tay che trời. Có biết người khác hay không cũng không quan trọng.
Lục gia nghe vậy cả giận mắng:
- Tề Ninh, ngươi nói chuyện khách khí một chút. Có hiểu quy củ này không?
Lần trước lão bị Dương Ninh đánh cho một trận đau, đập vỡ đầu, trong lòng hận Dương Ninh thấu xương.
- Tề Tùng, ngươi không cần nhiều lời.
Sắc mặt Tam lão thái gia âm trầm, nhìn Dương Ninh:
- Ta hỏi ngươi, trục xuất mẫu tử Tề Ngọc khỏi Hầu phủ là ý của ngươi sao?
Dương Ninh liếc Tề Ngọc, thấy gã đang uất hận nhìn mình, cười ha ha một tiếng gật đầu:
- Đúng vậy, là chủ ý của ta.
Trong nội đường lại ồn ào.
- Tề Ninh, tang sự phụ thân ngươi vừa mới xong xuôi, chân trước ông ta vừa đi, chân sau ngươi đã ra tay với huynh đệ cốt nhục của mình, có còn thiên lương hay không?
Tam lão thái gia phẫn nộ mắng:
- Ngươi lòng dạ hẹp hòi, không dung được người khác, thanh danh Cẩm Y Hầu đều mất trong tay ngươi rồi.
Dương Ninh bắt chéo chân hỏi lại:
- Ta muốn mẫu tử họ cút khỏi Hầu phủ trước giờ tý đêm nay, còn không tới một hai canh giờ, Tam lão thái gia, người dẫn một đám người đông đúc thế này đến đây có phải muốn biện hộ cho mẫu tử họ không?
Tam lão thái gia cười lạnh:
- Biện hộ? Lão phu còn cần phải biện hộ với ngươi sao?
- Sao? Tam lão thái gia có ý gì?
- Ngươi phạm phải sai lầm lớn, ta thân là tộc trưởng Tề gia, đương nhiên không thể ngồi yên không kể. Ta cho ngươi một cơ hội, nuốt lời lại, xin lỗi mẫu tử họ đi, niệm tình ngươi tuổi trẻ không hiểu chuyện, việc này sẽ dừng ở đây.
Dương Ninh như cười như không hỏi lại:
- Nếu ta không làm vậy thì sao?
Tam lão thái gia không trả lời, run rẩy đứng dậy chống quải trượng nhìn quanh một vòng:
- Các lão thiếu gia Tề gia, hôm nay mọi người đều ở đây, có một số việc lão phu phải nói thẳng ra.
Lão hắng giọng:
- Năm đó trước khi Cẩm Y Hầu xuất chinh đã tìm lão phu nói chuyện suốt một đêm, dặn dò lão phu mấy chuyện.
Tất cả mọi người đều nhìn Tam lão thái gia, trong nội đường lặng thinh.
- Lúc ấy Cẩm Y Hầu lo lắng nhất là Tề Ninh. Mọi người cũng biết trước kia hắn như thế nào, cho nên, Cẩm Y Hầu cảm thấy để cho Tề Ninh ngây thơ vô tri kế thừa tước vị như vậy chẳng những sẽ để cho mọi người chế nhạo, thanh danh Cẩm Y Hầu cũng sẽ suy tàn triệt để.
Lão thở dài:
- Khi đó Cẩm Y Hầu có ý muốn để cho Tề Ngọc kế thừa tước vị. Mọi người đều thấy đó, so sánh hai huynh đệ này, vô luận là mặt nào Tề Ngọc cũng đều hơn xa Tề Ninh.
Lục gia cao giọng:
- Đúng vậy, Tề Ngọc thông minh hiểu chuyện, tài đức vẹn toàn, trái lại Tề Ninh…
Lão lườm Tề Ninh, cười lạnh:
- Trước đây hắn đã làm không nhiều chuyện bại hoại gia phong sao?
Dương Ninh vẫn thản nhiên vui vẻ, không nói gì.
- Khi đó Cẩm Y Hầu đã phó thác cho lão phu, nếu Tề Ninh hối cải làm người, đương nhiên cao thấp trong tộc đều hết lòng tương trợ. Nhưng nếu Tề Ninh vẫn ngây thơ vô tri thì để cho lão phu chủ trì, giúp Tề Ngọc kế thừa tước vị.
Lão cười khổ:
- Tề Ninh là trưởng tử, ta không đành lòng phá gia phong, cho nên mấy năm nay vẫn luôn chờ hắn lớn lên….
Lão lại lắc đầu:
- Nhưng một phen khổ tâm đều là dã tràng xe cát. Từ khi Cẩm Y Hầu qua đời, Thế tử còn trầm trọng hơn, chẳng những không coi ai ra gì, lại còn bất kính trưởng, không thương ấu, tới hôm nay lại càng làm xằng làm bậy, muốn đuổi mẫu tử Tề Ngọc khỏi phủ. Mọi người ai cũng có trí có lòng, nghĩ kỹ xem, chuyện này là đúng hay sai?
Mọi người bàn bạc một hồi, phần lớn là chỉ trích Tề Ninh, ngoài một số ít người vẫn im lặng suy nghĩ, hầu hết là thiên về ủng hộ Tam lão thái gia.
- Chuyện huynh đệ tương tàn này tuyệt đối không thể xảy ra ở Tề gia chúng ta.
Tuy tuổi đã cao nhưng giọng Tam lão thái gia vẫn sang sảng:
- Hơn nữa, trước khi đi, Cẩm Y Hầu đã dặn lão phu, lo lắng Tề Ngọc là thứ xuất, sẽ có người bất công với họ, nên mong lão phu chiếu cố nó nhiều hơn. Chỉ cần lão phu còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để cho người khác làm xằng làm bậy.
Dương Ninh cười cười:
- Tam lão thái gia, người đều nói là phụ thân dặn dò người, không biết lúc ấy có ai làm chứng được không?
- Cái này không cần ai làm chứng.
Lão ngang ngược:
- Tề Ninh, lão phu đã nói, cho ngươi một cơ hội, bây giờ ngươi phải xin lỗi mẫu tử họ, lão phu có thể tạm thời không truy cứu. Nhưng….
- Vậy thì không cần nói nhiều nữa.
Sắc mặt Dương Ninh lạnh dần:
- Ta đã nói sẽ không rút lời. Bây giờ phủ Cẩm Y Hầu do ta làm chủ, mẫu tử Tề Ngọc là ta đuổi ra ngoài. Qua giờ tý họ còn ở trong phủ, ta sẽ cắt chân Tề Ngọc. Không tin, đại khái có thể thử.
Trong nội đường xôn xao.
- Ngươi….
Tam lão thái gia giận đỏ cả mặt:
- Được, Tề Ninh, ngươi đã như vậy, đừng trách lão phu không khách khí.
Lão lớn tiếng nói:
- Lão phu là tộc trưởng, bây giờ mọi người đều ở đây, lão phu muốn trục xuất Tề Ninh khỏi Tề tộc, từ nay về sau, mạch Tề Ninh không phải người Tề gia.
Lão vừa nói, không ít người biến sắc.
Ai cũng biết đại gia tộc thế này không hề tầm thường, có danh tiếng trong tộc, toàn bộ tộc đàn là căn cơ, cho dù là tốt hay xấu, tóm lại, có căn cơ vẫn là hơn.
Một khi bị trục xuất khỏi tộc sẽ là kẻ cô đơn, từ nay về sau, không được cả gia tộc che chở. Đối với các thế gia đại tộc, bị trục xuất khỏi tộc gần như là đả kích trí mệnh, mất đi sự bảo vệ và tài nguyên của gia tộc, đặc biệt là trong thế đạo này có thể nói là nửa bước khó đi.
Tề gia có hơi khác một chút.
Dù sao Cẩm Y Hầu cũng có tước vị, tuy cả mạch Cẩm Y Hầu cũng cần có Tề tộc làm căn cơ, nhưng cả Tề tộc có thể cực thịnh được như hôm nay cũng là nhờ vào hai đời Cẩm Y Hầu. Nếu là lúc trước, cả Tề tộc đều ỷ lại vào mạch Cẩm Y Hầu cũng than không đủ, chớ nói đến chuyện khu trục mạch Cẩm Y Hầu ra khỏi tộc.
Còn hôm nay, tuy Cẩm Y Thế tử nhìn như ngang ngược, nhưng dù sao cũng là người kế thừa tước vị, nếu trục xuất khỏi tộc, đối với song phương đều không phải chuyện tốt. Mạch Cẩm Y Hầu không có căn cơ, mà Tề tộc cũng như bị chém đi mất gốc đại thụ bấy lâu vẫn dựa vào hóng mát.
Mà Tam lão thái gia với tư cách tộc trưởng Tề tộc, quả thật có tư cách khu trục đệ tử trong tộc.
Trong nội đình yên tĩnh đáng sợ.
Dương Ninh chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng Tam lão thái gia, gằn từng tiếng:
- Ngươi nói muốn trục xuất ta khỏi Tề tộc?
Đôi mắt nhìn như vẩn đục của Tam lão thái gia nhìn chằm chằm vào Dương Ninh, lạnh lùng nói:
- Đây là ngươi gieo gió gặt bão. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gây ra đại họa, Tề tộc không chứa nổi ngươi nữa. Trừ phi ngươi cúi đầu nhận sai với già trẻ trong tộc, nếu không, lão phu quyết không đổi ý.
Dương Ninh lạnh lùng nhìn quét một vòng, hỏi:
- Các người cũng có ý này?
Phần lớn mọi người chỉ cúi đầu, không dám nói gì.
Đột nhiên hắn lấy ra thanh đao lạnh băng, lại gần nhìn Tam lão thái gia hỏi lại:
- Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đã quyết định? Ngươi không sửa đổi?
Thấy hắn lấy đao ra, Tam lão thái gia lùi lại một bước:
- Ngươi….ngươi muốn gì? Ngươi còn dám lấy đao ra dọa lão phu? Ngươi nghe cho kỹ, hôm nay lão phu trục xuất ngươi, từ nay về sau, mạch Tề Ninh ngươi không còn là người Tề gia.
Rắc!
Dương Ninh vung tay lên, ánh đao lướt qua, chặt đôi một cái ghế dựa, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt Dương Ninh như đao đảo qua từng người trong nội đường, gằn giọng:
- Từ nay về sau, giống như một đao kia, phủ Cẩm Y Hầu và Tề tộc nhất đao lưỡng đoạn, không tiếp tục liên quan, giàu nghèo chia hai đường, sinh tử chờ thiên mệnh!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo