- Câm mồm.

Tề Ngọc quát:

- Phủ Cẩm Y hầu cũng không phải chỉ có mình ngươi. Ngươi không có tư cách nói với mẹ ta như vậy.

- Hắn không có tư cách thì còn ai có tư cách?

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới. Cố Thanh Hạm chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, khuôn mặt xinh xắn lạnh như sương:

- Tề Ninh là Cẩm Y thế tử. Tướng quân qua đời, tất cả mọi chuyện trong hầu phủ hiển nhiên do thế tử làm chủ, chuyện này chẳng lẽ còn có gì nghi vấn?

Đôi mắt đẹp mang theo vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quỳnh di nương, cười lạnh nói:

- Quỳnh di nương, chẳng lẽ ngươi có thể ngồi vị trí kia sao?

Khâu tổng quản thấy Cố Thanh Hạm cũng xuất hiện, vội vàng cười nói:

- Tam phu nhân đi đường cực khổ rồi. Người đã trở về. Thật ra cũng không có chuyện gì lớn. Những ngày vừa rồi người và thế tử không ở trong phủ, đám hạ nhân cũng hơi lơi lỏng. Tiểu công tử và Quỳnh Di nương cũng là ra mặt hỗ trợ một chút thôi.

- Ồ?

Dương Ninh quay đầu lại nói:

- Vừa rồi không phải Khâu tổng quản nói trong phủ này không có tiểu công tử và Quỳnh Di nương, chỉ có chủ tử và phu nhân sao?

Thần sắc Khâu tổng quản xấu hổ nhưng vẫn gượng cười nói:

- Đó chỉ là... Đó chỉ là kế nhất thời. Nói tới gốc gác thì vẫn phải để ý tới hầu phủ.

- Khâu Tổng quản, hạ nhân trong phủ không tuân theo quy định đúng ra phải do ngươi quản giáo, hình như cũng không cần nhờ tới người ngoài.

Cố Thanh Hạm thản nhiên nói:

- Hơn nữa nha hoàn gia phó trong phủ đều đã làm việc nhiều năm, hiểu các được quy định. Ta ở trong phủ mấy năm nay cũng không thấy bọn họ có gì sơ sót, chẳng lẽ chỉ vài ngày ngắn ngủi, bọn họ đã thay đổi rồi sao?

Chợt có một người tiến lên nói:

- Tam phu nhân, chúng tôi cũng không có sơ sót gì, tận tâm hết sức như lúc người ở nhà. Sau khi người đi, Quỳnh Di nương liền nói trong phủ do người đến trông nom. Nhưng phàm có người nào không nghe lời sẽ bị nàng trục xuất khỏi hầu phủ.

Người đó chỉ vào người đang bị đánh bên ngoài:

- Gã chỉ vì hô một tiếng Quỳnh Di nương liền bị đánh thành ra thế kia.

- Đúng vậy, tam phu nhân, chúng ta không làm sai chuyện gì cả. Ngay cả Đoạn nhị ca cũng bị bọn họ đuổi khỏi phủ rồi.

Có một người dám mở miệng nói chuyện, nhưng người khác đồng loạt kêu khổ với Cố Thanh Hạm. Mặc dù Cố Thanh Hạm quản lý người hầu hơi nghiêm khắc nhưng cũng rất nhân hậu với hạ nhân. Mọi người đều vừa sợ vừa kính trọng Cố Thanh Hạm. Mà mấy ngày nay mẫu tử Quỳnh Di nương ở trong hầu phủ vô pháp vô thiên, tất cả mọi người đều phẫn nộ và uất ức. Giờ phút này tam phu nhân và thế tử trở về, mọi người liền không sợ Quỳnh Di nương nữa.

Trong phủ Quỳnh Di nương vốn cũng không có uy vọng gì, địa vị và uy tín so với Cố Thanh Hạm như một trời một vực. Mấy ngày nay thừa dịp Cố Thanh Hạm và Dương Ninh rời kinh, ả ở trong phủ ra uy ra thế, lúc này nghe mọi người ào ào kêu ca với Cố Thanh Hạm, lập tức tâm trạng càng sợ nhưng vẫn gắng giữ mặt mũi, nghiêm mặt lạnh lùng, ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Chợt nghe Dương Ninh hỏi:

- Ngươi còn không đứng dậy đi?

Lúc này Quỳnh Di nương đã chột dạ, còn mạnh miệng nói:

- Ta không đứng dậy, ngươi... Ngươi có thể làm gì ta?

Ả đối với Dương Ninh cũng còn hơi kiêng dè, nên bỏ thêm một câu:

- Ta là thứ mẫu của ngươi... Ngươi không thể bất kính với ta.

Nói xong lời cuối cùng cũng thấy không còn gì lo lắng nữa.

Khâu tổng quản bên kia vội vàng đưa mắt nhìn Quỳnh Di nương nhưng Quỳnh Di nương lại vờ như không phát hiện ra.

Dương Ninh mỉm cười, sắc mặt đột nhiên trầm xuống nói:

- Người đâu!

Đã có vài tên nam đinh khôi ngô tiến tới, đồng thanh nói:

- Thế tử có gì cần ra lệnh?

- Lôi bà ta xuống.

Dương Ninh thản nhiên nói.

Những người này đã sớm hận Quỳnh Di nương tới thấu xương, thế tử cũng lên tiếng, làm gì còn để ý nữa. Sáu bảy người thậm chí tranh nhau tiến lên. Tề Ngọc thấy thế liền đứng trước mặt Quỳnh Di nương, quát lạnh nói:

- Ai dám động?

Một tiếng hét này của gã lại khiến toàn bộ nội đường yên tĩnh hẳn.

Mặc dù người này là con thứ nhưng dù sao cũng có huyết mạch của Cẩm Y hầu, hoàn toàn bất đồng với Quỳnh Di nương. Mặc dù không ai coi trong kẻ chua ngoa cay độc như Quỳnh Di nương nhưng lại cũng hơi kiêng dè Tề Ngọc. Mấy tên nam đinh kia nhất thời cũng không dám tiến lên nữa.

Tề Ngọc thấy thế cười lạnh một tiếng, đang tự đắc ý vài phần, cũng không ngờ Dương Ninh tung chân đá tới. Gã căn bản không đề phòng, không ngờ Dương Ninh nói đá liền đá, hơn nữa lực đạo một cước này của Dương Ninh chẳng những mạnh mười phần, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh, đá ngay vào thắt lưng Tề Ngọc. Gã kêu thảm một tiếng, bị Dương Ninh đá lăn xuống đất.

Một cước này của Dương Ninh thoạt nhìn như đột ngột nhưng đã sớm chuẩn bị trước, ra chân rất chuẩn, dù không muốn lấy mạng Tề Ngọc nhưng cũng khiến gã rất lâu không đứng dậy nổi.

Thấy Tề Ngọc ngã xuống đất, lúc này không cần người tới lôi, Quỳnh Di nương tự đứng dậy, vội vàng đi qua đỡ, lo lắng nói:

- Ngọc nhi, con sao rồi?

Lúc này đầu Tề Ngọc đã đầy mồ hôi lạnh, mặt lộ vẻ đau đớn.

Dương Ninh cũng không khách sáo, lúc này đặt mông ngồi xuống, nhìn về phía Tề Ngọc nói:

- Tề Ngọc, ta nhớ rõ đã cảnh cáo ngươi, đừng ra vẻ thông minh sau lưng ta, lại càng không nên giở trò quỷ sau lưng ta. Nếu không thì cuộc sống của ngươi sẽ khổ sở phi thường. Nhưng hiện giờ ta phát hiện ra trí nhớ của ngươi thật không tốt. Ta cấm ngươi làm gì thì hết lần này tới lần khác ngươi cứ làm, muốn thể hiện cốt khí sao?

Tề Ngọc chịu đau đớn, oán hận nhìn Dương Ninh.

- Hôm nay mọi người đều ở đây, là Cẩm Y thế tử, ta sẽ có một quyết định thận trọng.

Dương Ninh chậm rãi nói:

- Mọi người nghe đây, những người bị mẫu tử bọn họ trục xuất khỏi phủ lập tức trở lại phủ, trước kia làm gì thì giờ lại làm việc đó.

Hắn lại nói:

- Các ngươi có thể tìm được bọn họ không?

Có người lập tức nói:

- Thế tử, mọi người đều biết người và tam phu nhân sẽ trở về chủ trì công bằng cho nên vẫn đang ở lại trong kinh thành, tìm tới rất dễ thôi.

- Vậy là tốt rồi.

Dương Ninh cười nói:

- Mọi người có phải biết bổn thế tử vốn tâm địa thiện lương, nhất định sẽ chủ trì công bằng cho các ngươi không?

Mọi người đồng loạt cười rộ lên. Không lâu trước đó, không khí trong phòng rất áp lực, giờ phút này trở nên thoải mái hơn nhiều. Không ít người trong lòng đang thầm nghĩ, lần trước thế tử bị bắt cóc còn vô tri vô giác, không khác gì kẻ ngu, giờ trải qua một kiếp nạn, chẳng những khôn khéo tinh tế, thậm chỉ đối xử với người dưới cũng rất nhân hậu. Đối với hầu phủ này nói, đây đương nhiên là một chuyện cực kỳ may mắn.

Tiếng cười của mọi người càng khiến hình ảnh của mẫu tử Quỳnh Di nương đơn độc.

Dương Ninh nhìn về phía Tề Ngọc hỏi:

- Các ngươi làm xằng làm bậy tại hầu phủ, đương nhiên sẽ không phải là không nghĩ tới chuyện một khi chúng ta trở về sẽ khiến tâm tư các ngươi như nước chảy biển đông. Nhưng đã biết rõ là như thế vì sao các ngươi còn muốn làm vậy?

Hắn cười lạnh một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước:

- Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ta và tam phu nhân sẽ không thể trở về được?

Quỳnh Di nương và Tề Ngọc hơi biến sắc.

Dương Ninh nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, thản nhiên nói:

- Vì sao ta nói như vậy, trong lòng các ngươi đều hiểu rõ. Hôm nay ta không nói quá trình, chỉ nói kết quả...

Hắn giơ ngón tay chỉ về phía cửa lớn.

- Từ nay trở đi, bổn thế tử trục xuất mẫu tử các ngươi khỏi hầu phủ. Từ nay về sau các ngươi không còn quan hệ gì với hầu phủ cả.

Quỳnh Di nương và Tề Ngọc đều biến sắc. Quỳnh Di nương thất thanh nói:

- Ngươi... Ngươi muốn trục xuất chúng ta khỏi hầu phủ?

Chẳng những mẫu tử Quỳnh Di nương mà cả Cố Thanh Hạm và những người khác đều lấy làm kinh hãi.

- Ngươi nghe được là tốt rồi.

Dương Ninh nói.

- Có vật gì muốn thu thập thì hiện giờ có thể thu thập đi. Ta sẽ cho người theo các ngươi. Là của các ngươi thì các ngươi cứ mang đi. Nhưng nếu muốn mang đi một thứ gì của hầu phủ thì tuyệt đối không thể.

- Ngươi dựa vào đâu mà đuổi chúng ta?

Tề Ngọc nén đau đớn bên hông, kêu lên:

- Cho dù ngươi là thế tử, ngươi... Ngươi cũng không có tư cách đuổi chúng ta đi?

Dương Ninh nhún nhún vai, cười nói:

- Ta đã nói từ lâu rồi. Chuyện khác có lẽ ta không làm được nhưng quyền đuổi các ngươi khỏi phủ vẫn phải có. Lần trước ta đã cảnh cáo các ngươi nhưng trí nhớ các ngươi quá tồi. Ta cho các ngươi cơ hội các ngươi lại không biết quý trọnh. Thế thì cũng không thể trách chúng ta được.

Quỳnh Di nương dứng dậy, cười lạnh nói:

- Thái phu nhân còn sống, cũng không phải do ngươi và Cố Thanh Hạm có thể gây sóng gió tại hầu phủ. Ta sẽ đi tìm Thái phu nhân.

Bà ta nói xong nâng bước liền đi nhưng chỉ đi hai bước Dương Ninh đã nói chậm như rùa:

- Tiện nói với Thái phu nhân một tiếng chuyện các ngươi đã làm ở đây. Cả chuyện bên Giang Lăng cũng đừng nói là không liên quan tới các ngươi. Ngay cả người ta cũng mang tới kinh thành rồi, sẽ ra đối chất. Hiện giờ ta sẽ phái người mang bọn họ tới.

Cố Thanh Hạm sửng sốt, nhìn Dương Ninh nhưng chỉ thấy hắn liếc mình một cái, nhất thời trong lòng hiểu rõ.

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

Quỳnh Di nương do dự một chút mới hung ác nói:

- Nhưng ngươi muốn trục xuất chúng ta ra khỏi phủ sẽ không dễ như vậy đâu.

Ả đi tới nâng Tề Ngọc dậy, nói:

- Chúng ta đi!

Tề Ngọc cũng không nói nhiều, đi theo Quỳnh Di nương ra khỏi cửa. Tới trước cửa, Dương Ninh lại nói:

- Ta nhắc nhở các ngươi một câu. Trời sắp tối tới nơi rồi. Tối nay trước giờ tí, nếu các ngươi còn chưa thu thập tốt thì cũng không cần thu thập gì nữa.

Hắn giơ ngón tay chỉ vào mấy người.

- Hiện giờ các ngươi đi tới khu nhà của bọn họ, cẩn thận xem xét. Nếu bọn họ tự tiện mang một món đồ của hầu phủ thì ta sẽ hỏi tới các ngươi.

Mọi người thấy không ngờ Dương Ninh muốn đuổi mẫu tử Quỳnh Di nương ra khỏi phủ cũng đều hơi giật mình nhưng trong lòng lại vui mừng. Hai mẫu tử này trong hầu phủ âm dương quái khí, đám người dưới đã sớm nhìn khó chịu, lúc này đều phấn chấn. Mấy người nọ cũng kêu lên:

- Thế tử yên tâm, chúng ta sẽ đi theo ngay.

Dương Ninh giờ tay nói:

- Trước tiên mọi người giải tán đi. Được rồi, phái người đi tìm lại những người bị đuổi khỏi phủ trở về.

Vừa nói hắn lại vừa chỉ vào cửa.

- Tìm đại phu khám cho người bị đánh. Còn Điền Vinh kia, lập tức đuổi khỏi phủ đi.

Hắn cười lạnh một tiếng.

- Cáo mượn oai hùm, ông đây ghét nhất loại này.

Lúc này mọi người đều ra khỏi cửa, Khâu tổng quản vốn định đi ra, Dương Ninh đã gọi lại:

- Khâu tổng quản, ngươi chờ một chút. Có chuyện còn cần thương lượng với ngươi.

Khâu tổng quản xoay người trở lại, cúi người cười nói:

- Thế tử còn gì sai khiến?

Lão lại tự trách với Cố Thanh Hạm:

- Tam phu nhân, người giao hầu phủ cho ta để ý, ta ... Ta lại không trông nom tốt, xin tam phu nhân trừng phạt. Còn cả Đoạn Thương Hải, tiểu công tử...

- Cũng đừng gọi là Tiểu công tử nữa.

Dương Ninh thản nhiên nói.

- Vừa rồi ngươi không nghe thấy ta đã đuổi mẫu tử bọn họ ra ngoài sao? Từ nay hầu phủ không còn có tiểu công tử gì nữa.

- Vâng, vâng, vâng...

Khâu tổng quản vội nói:

- Là ta sơ sót. Trước kia Tề Ngọc đã đối xử không đúng với Đoạn Thương Hải, giờ lại tìm lý do trục xuất gã khỏi hầu phủ. Ta vẫn khổ sở khuyên nhủ nhưng... Nhưng dù sao Tề Ngọc cũng có huyết mạch của Hầu gia. Hắn vẫn kiên trì ý mình, ta thật sự không có cách nào. Thế tử và tam phu nhân về là tốt rồi. Tự ta sẽ đi tìm Đoạn Thương Hải đưa gã trở về!

Cố Thanh Hạm cũng không để ý tới, chỉ ngồi xuống một bên, không nói một lời.

Dương Ninh nhìn chằm chằm vào Khâu tổng quản, chờ lão nói xong mới nói:

- Khâu tổng quản, ngươi cũng cảm thấy ta và tam phu nhân không thể trở về được đúng không?

 

0.12869 sec| 2445.883 kb