Tề Trừng giả nói:
- Ta không biết...
Thấy ánh mắt Dương Ninh mang theo sát khí, y vội la lên:
- Thật sự ta không biết. Ta chỉ nghe theo sai khiến của phán quan thôi. Ta cũng không biết lý do vì sao lại giao bạc thuế cho lão thái gia Tề tam gia các ngươi.
- Nếu các ngươi đã khống chế nhà cũ thì vì sao mấy năm nay còn chuyển bạc thuế đi?
Dương Ninh hỏi:
- Là vì muốn ổn định hầu phủ sao?
Giả Tề Trừng nói:
- Nếu như bạc thuế không chuyển đi theo đúng kỳ hạn thì nhất định các ngươi sẽ tới đây tìm hiểu, tất cả kế hoạch của chúng ta đều uổng phí. Chỉ có ổn định phía bên các ngươi thì chúng ta mới có thể hành động tại Giang Lăng.
Dừng lại một chút, y mới nói:
- Sau khi chúng ta khống chế nhà cũ của Tề gia liền tăng thuế của đất phong lên hai phần. Hai phần nhiều ra này đều vào túi Triệu Uyên.
- Phú thuế ba năm không phải ít, lão đã dùng làm gì?
Tề Trừng đang muốn nói không biết nhưng cảm thấy hàn nhận ghì chặt lên cổ, đành đáp:
- Thật sự ta không biết bạc này dùng vào đâu. Nhưng... Nhưng theo ta biết thì hẳn là đưa tới Ba Thục.
- Vận chuyển tới Ba Thục sao?
Dương Ninh ngẩn ra.
Tề Trừng nói:
- Đúng, ta chỉ phụ trách khống chế nhà cũ của Tề gia, cũng không liên lạc với những người khác. Tất cả thủ tục đều là do phán quan tính toán. Chắc y còn có liên lạc tại Ba Thục. Hằng năm bạc này đều được vận chuyển bí mật về phía Ba Thục nhưng cụ thể tới đâu thì ta... Ta cũng không biết.
- Nói như thế thì mục đích khống chế nhà cũ của Tề gia chỉ là vì hai phần thuế thu thêm sao?
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Nhưng theo ta biết thì chuyện cũng không phải đơn giản như vậy. Các ngươi đã lén liên lạc với Tề Ngọc, thậm chí muốn Tề Ngọc thay thế ta. Thế là thế nào?
Vẻ mặt Tề Trừng đau khổ nói:
- Thật sự ta không biết rốt cục phán quan muốn làm gì. Y chỉ nói là muốn đặt bẫy rập, cho ngươi và... Và tam phu nhân thành lén cấu kết, chúng ta sẽ nhân cơ hội bắt gian, lấy việc đó khống chế được ngươi. Ta thật sự không biết rốt cục tại sao lại làm như vậy. Kể cả Tề Ngọc kia ta cũng chưa từng nghe nói tới.
Dương Ninh nhìn mặt nghe lời nói, trong lòng cũng biết hẳn Tề Trừng giả mạo này không nói sai, hỏi:
- Cửu U Địa Tạng kia rốt cục là người phương nào, ngươi đã gặp chưa?
Tề Trừng lắc đầu nói:
- Chưa từng. Ta chỉ biết là thần thông của Địa Tạng rất lớn nhưng chưa từng gặp mặt.
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi cũng chưa từng gặp mặt Địa Tạng, làm sao biết y thần thông rất lớn? Ta thấy phán quan kia cũng chẳng ra gì, chẳng lẽ y nói hai ba câu ngươi đã khăng khăng một mực nghe theo sao? Nhìn ngươi cũng là nam nhi cao bảy thước, sao lại làm tay sai dễ dàng như vậy?
- Ta đã từng thấy thần thông rồi.
Tề Trừng lập tức nói như chém đinh chặt sắt.
- Trừ phán quan ra, ta đã từng gặp sứ giả của địa tạng. Gã... Gã đao thương bất nhập, hơn nữa liệt hỏa bất xâm. Ta tận mắt thấy tay gã bị lửa thiêu nhưng vẫn bình yên vô sự. Điều này tuyệt đối là thật.
Dương Ninh cau mày nói:
- Ngươi đã từng gặp sứ giả của Địa Tạng sao?
Giả Tề Trừng nói:
- Đúng, Địa Tạng sứ giả còn nói muốn khiến Tề gia các ngươi gà chó không còn...
- Khẩu khí thật lớn. Chẳng lẽ Địa Tạng có cừu oán với Cẩm Y hầu sao?
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Còn muốn gà chó không còn? Nếu có bản lĩnh thật thì còn cần ra vẻ quỷ quỷ quái quái làm gì?
Tề Trừng đáp:
- Những gì ta biết đều đã nói hết, ngươi... Ngươi đã nói là tha mạng cho ta.
Dương Ninh nói:
- Ngươi suy nghĩ lại một chút xem có quên gì không?
- Không có. Những chuyện khác ta cũng không biết.
Tề Trừng nói.
Dương Ninh cười nhạt nói:
- Nếu ngươi không biết gì cả thì ngươi đúng là một phế vật. Một phế vật thì còn lưu lại làm gì?
Tay hắn dùng sức, hàn nhận xẹt qua liền cắt đứt yết hầu của Tề Trừng.
Tề Phong bên cạnh lấy làm kinh hãi. Y thật không ngờ thế tử giết người lại dứt khoát lưu loát như vậy.
Ngay từ đầu Dương Ninh đã không có ý định để cho y sống sót. Đám người này đặt bẫy rập, suýt nữa hại chết mình, thậm chí hại chết Cố Thanh Hạm. Đối với người như vậy, chưa bao giờ Dương Ninh nương tay.
Hắn đứng dậy thu đao, ra lệnh:
- Xử lý thi thể một chút, những người vốn ở nhà cũ cũng chỉ để che đậy, thả đi đi. Được rồi, đám thủ hạ này hẳn cũng không biết được tin tức trong đó, giáo huấn một hồi cũng để bọn chúng cút đi.
Dương Ninh trở lại đại sảnh, Cố Văn Chương đang cầm đại mã kim đao ngồi trong phòng, vẻ mặt thất vọng, nhìn thấy Dương Ninh liền thở dài nói:
- Thế tử, chúng ta vẫn đến chậm.
Dương Ninh biết ý của y, cười nói:
- Cữu phụ, sau này còn có cơ hội. Nhưng mà cữu phụ lĩnh binh có phương pháp, nếu không phải Mao đại nhân dự đoán được, tối nay chúng dự theo sắp xếp của cữu phụ thì nhất định có thể thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát.
Cố Văn Chương giơ tay vuốt râu, mặt mày giãn ra, cười nói:
- Dưỡng binh ngàn ngày dùng binh nhất thời. Những thủ hạ này của ta đều là những người năng chinh thiện chiến. Không phải ta nói mạnh, nếu không phải binh lính của Mao đại nhân tới trước, tối nay nhất định ta sẽ giết đám trộm cắp này không còn một manh giáp. Được rồi, thế tử, đại tướng quân qua đời, tước vị Cẩm Y Hầu tất nhiên do ngươi thừa kế. Ngươi là người Tề gia, ngày sau không thiếu chuyện ra trận giết địch. Nếu muốn cữu phụ ra tay thì phái người truyền lời, thủ hạ tinh nhuệ của ta đều có thể theo ta tới trợ giúp.
- Như vậy xin cám ơn cữu phụ trước.
Dương Ninh chắp tay, nhìn về Mao Văn Thọ bên cạnh nói:
- Mao đại nhân, còn có một chuyện muốn nhờ ngài.
- Xin thế tử cứ sai khiến.
Dương Ninh nói:
- Lần này nhà cũ xảy ra chuyện lớn như vậy, phía bên hầu phủ hoàn toàn không biết gì, tùy ý để kẻ giặc ở đây...
Hắn còn chưa nói hết, Mao Văn Thọ đã tự trách:
- Là hạ quan chiếu cố không chu toàn.
- Không liên quan tới Mao đại nhân.
Dương Ninh khoát tay nói:
- Chẳng qua sau này còn xin Mao đại nhân trông chừng giúp. Ngoài ra phú thuế của phong ấp dựa theo quy định của lão Hầu gia, dù là lúc nào cũng không thể vượt lên hai phần. Vốn hẳn ta phải triệu tập những người đứng đầu phong ấp, nói rõ với mọi người nhưng xem ra thời gian có vẻ khá gấp, chúng ta còn phải nhanh chóng chạy về kinh thành, cho nên việc này còn xin nhờ Mao đại nhân phái người chuyển lời tới những người đứng đầu trang.
- Thế tử muốn trở về kinh sao?
Mao Văn Thọ vội nói:
- Thế tử yên tâm, ta lập tức sắp xếp việc này.
Lúc này đêm đã khuya, mọi người nghỉ ngơi lại tại nhà cũ một đêm. Dương Ninh trở lại gian phòng của mình, lấy mấy chục bức tranh có kiếm chiêu ở dưới giường ra. Hắn dọn dẹp một hồi rồi mang theo kiếm phổ trên người. Hắn biết nhất định Cố Thanh Hạm đang lo lắng, sáng sớm ngày hôm sau cũng không trì hoãn, tờ mờ sáng liền cùng đoàn người Cố Văn Chương chạy về thành Thanh Hà.
Bên phía nhà cũ dù Mao Văn Thọ dẫn binh lính đi rồi nhưng vẫn để lại vài người trông giữ.
Chạy tới Cố phủ tại thành Thanh Hà đã gần tới giữa trưa. Cố Văn Chương náo động một hồi lại không có chỗ thi triển, trong lòng cũng hơi buồn bực.
Vào Cố phủ, Dương Ninh liền thấy đại hán xấu xí đang ngồi dưới tường cạnh cửa, lười biếng phơi nắng, nhìn qua có vẻ nhàn nhã.
Cố Văn Chương lại sợ Dương Ninh hiểu lầm, giải thích:
- Thế tử, người này xem như ân nhân cứu mạng của muội muội, cho nên mấy ngày nay đều chiêu đãi ăn uống ngon lành, cũng chuẩn bị sương phòng cho gã. Nhưng người này hết sức cổ quái, cũng không ngủ trong phòng mà thích ngủ ở chân tường, có đôi khi nửa đêm canh ba còn đi lại trong sân, thật sự khiến người ta phải sợ hãi.
Dương Ninh cười nói:
- Cữu phụ không cần sợ hãi. Người này cũng không có ý gì xấu, chỉ cần cho gã ăn uống no đủ là không có chuyện gì đâu.
- Sức ăn của người này quả thực không nhỏ, cho ăn một nồi cơm với ba con gà cũng vẫn không no.
Cố Văn Chương nói:
- Thế tử, rốt cục người nào có lai lịch gì?
- Tam nương chưa nói cho người sao?
Dương Ninh ngạc nhiên hỏi.
Cố Văn Chương thở dài nói:
- Sau khi nàng trở về chỉ bảo ta phái người hỏi thăm tin tức của thế tử, ngày đêm lo lắng cho ngài. Muội muội không nói tới lai lịch của quái nhân này, ta cũng không tiện hỏi nhiều.
- Cữu phụ, ngươi nhìn áo khoác trên người gã, có phải là da gấu hay không?
Cố Văn Chương vuốt cằm nói:
- Đúng là như vậy rồi. Nhất định do da gấu chế thành. Trong phủ của ta có ba tấm áo da hổ, còn vài món áo da cáo nhưng không có tấm áo da gấu nào. Gấu rất khó thành bộ, hơn nữa dù giết được gấu đen cũng không nhất định đã đủ để làm một bộ áo choàng.
- Sợ là phải lưu lại vết thương sao?
Cố Văn Chương gật đầu nói:
- Đúng vậy. Dù là đao thương hay trúng tên thì trên người cũng có vết thương, rất khó chế thành áo choàng. Dù là sư phụ có kỹ thuật tốt nhất sữa chữa lỗ hổng thì cuối cùng cũng không thể hoàn hảo không tổn hao gì. Có thể đủ lớn để chế áo, hơn nữa không lưu lại vết thương trên người nó, vậy không phải chuyện dễ dàng rồi.
Giơ ngón tay chỉ vào áo da gấu trên người đại hán.
- Áo da gấu của gã dù đã rụng lông nhưng ta nhìn da gấu bên trong lại không hề bị tổn hao gì.
- Cữu phụ, kiến thức của người rộng rãi, cũng là nhân vật số một số hai tại Giang Lăng...
Dương Ninh chậm rãi nói. Cố Văn Chương hơi ưỡn ngực, mặt có một vầng sáng mờ, hiển nhiên là rất hứng thú với những lời nói này của Dương Ninh. Chỉ nghe Dương Ninh nói tiếp:
- Người xem kẻ này có khả năng là người Giang Lăng không? Người nhìn tấm áo da gấu trên người gã, có thể thông qua tấm áo này để tìm đầu mối không?
Cố Văn Chương nói:
- Lúc đầu ta thấy gã đã rất ngạc nhiên. Có thể có tấm áo da gấu thế này, xuất thân không phú tức quý, nhất định không phải là người nhà bình thường. Theo lý mà nói, hào môn đại hộ tại Giang Lăng cũng đều lui tới với Cố gia chúng ta, cho dù không có thâm giao thì cũng quen mặt. Tuổi người này hẳn còn lớn hơn ta vài tuổi, cùng lứa với ta. Nếu là nhân sĩ Giang Lăng thì tuyệt đối ta không thể không nhận ra được.
- Ý cữu phụ nói người này rất có thể không phải người Giang Lăng sao?
Cố Văn Chương nói rất khẳng định:
- Gã có phải người Giang Lăng hay không thì ta không dám chắc. Nhưng gã cũng không phải xuất thân thân sĩ. Nếu gã là người Giang Lăng thì rất có thể là trộm được tấm áo da gấu này. Chẳng qua theo ta biết thì tại Giang Lăng không có quá ba tấm áo choàng thế này. Ta cũng đều biết cả. Bọn họ đều giữ loại áo choàng này như trân bảo, bình thường không dễ dàng mặc ra ngoài, muốn lấy trộm được là chuyện tuyệt không dễ dàng, trừ phi người này biết bay nhảy xuyên tường thôi.
Dương Ninh vốn còn muốn dựa vào kiến thức của Cố Văn Chương để tra ra lại lịch của sửu hán, hiện tại xem ra không thể rồi, càng tràn ngập nghi ngờ với sửu hán mặc áo choàng này.
Sửu hán hiển nhiên rượu đủ cơm no, lười biếng phơi nắng mặt trời, dù thấy Dương Ninh nhưng cũng chỉ cười cười với hắn, không theo hắn tìm đồ ăn nữa.
- Thế tử, Tam phu nhân mời ngài tới.
Dương Ninh đang trầm tư, bên cạnh truyền tới tiếng nói, là một nha hoàn của Cố phủ.
Đoàn người Dương Ninh về Cố phủ, hiển nhiên có người báo với Cố Thanh Hạm. Dương Ninh nghĩ tới mấy ngày đêm nay Cố Thanh Hạm lo lắng cho mình, trong lòng cảm kích nói:
- Mang ta đi gặp Tam phu nhân!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo