Khâu tổng quản rùng mình, xấu hổ cười cười:

- Thế tử nói đùa, ngaỳ đêm tiểu nhân mong đợi Thế tử và Tam phu nhân sớm ngày hồi phủ.

Lão lắc đầu thở dài:

- Nói thật lời không nên nói, nếu nhỡ Thế tử và Tam phu nhân không về nữa, cả Hầu phủ sẽ bị Quỳnh di nương phá đến gà bay chó chạy.

Dương Ninh hỏi:

- Khâu tổng quản, nghe nói ngươi kế nghiệp cha, năm xưa phụ thân ngươi cũng là tổng quản Hầu phủ.

- Đúng vậy. Tiểu nhân và gia phụ hai đời vẫn luôn cống hiến ở Hầu phủ.

Lão cảm khái:

- Lão Hầu gia và Đại Tướng quân có ân trọng như núi, cả đời này tiểu nhân cũng khó mà báo được.

Dương Ninh lại cười:

- Khâu tổng quản, ngươi cảm thấy ta và Tề Ngọc ai thích hợp kế thừa tước vị hơn?

Lão hơi giật mình, lập tức đáp:

- Tề Ngọc sao có thể so với Thế tử? Thế tử là người thừa kế Đại Tướng quân đã chọn, về tình về lý đều nên do Thế tử kế thừa tước vị.

- Khâu tổng quản, lời này là nghĩ một đằng nói một nẻo phải không? Ta hỏi ngươi, ngươi biết Triệu Uyên chứ?

Khâu tổng quản giật mình:

- Triệu Uyên? Thế tử, tiểu nhân….tiểu nhân chưa từng nghe nói đến người này.

- Triệu Uyên ở phòng thu chi khu nhà cũ. Bên đó vẫn là ngươi liên lạc, ngay cả phòng thu chi bên đó ngươi cũng không biết sao?

Cố Thanh Hạm hỏi, lạnh như băng.

Lão nghe vậy vỗ đầu một cái:

- Đúng rồi, Tam phu nhân nhắc tiểu nhân đã nhớ ra rồi. Hình như có người như vậy. Là tiểu nhân sơ sẩy, chỉ biết có một Triệu tiên sinh, thật sự là không biết tên gọi là gì.

- Đã biết Triệu Uyên, đương nhiên là biết Tề Trừng.

Dương Ninh hỏi tiếp:

- Khâu tổng quản, nghe nói ba năm trước lão tổng quản Tề Hoằng đã bị trúng gió, được đưa đến Kinh Châu điều dưỡng, hiện giờ khu nhà cũ là do con trai của Tề Hoằng, tên Tề Trừng trông coi. Cái này không phải ngươi không biết chứ?

Lão cau mày:

- Lại có việc này sao? Thế tử, Tam phu nhân, bên khu nhà cũ hàng năm đều phái người đưa bạc tới, tiểu nhân sẽ đích thân kiểm kê thực hư. Nhưng chưa từng nghe nói chuyện lão tổng quản trúng gió.

- Ngươi không biết Tề Trừng, sao lại biết Triệu Uyên? Hẳn là ngươi không biết Triệu Uyên là do Tề Trừng thuê?

- Cái này quả thực tiểu nhân không biết. Chỉ là bọn họ đưa bạc thuế đến, tiểu nhân sẽ kiểm tra sổ sách với họ. Bọn họ có nhắc tới ở khu nhà cũ có một người tên Triệu tiên sinh quản lý phòng thu chi.

Lão không biến sắc giải thích lần lượt:

- Tam phu nhân, Hầu phủ rất nhiều công việc, bên khu nhà cũ tiểu nhân có hơi sơ sót, đó là lỗi của tiểu nhân. Tam phu nhân và Thế tử cứ trách phạt.

Dương Ninh cười lạnh, chợt rống to:

- Khâu tổng quản, ngươi còn chưa chịu nhận?

Câu hỏi này hắn dồn mười phần khí, thạch phá thiên kinh, Khâu tổng quản sợ hãi kêu lên một tiếng, quỳ rạp dưới đất:

- Thế tử, tiểu nhân đã làm trong phủ nhiều năm, trung thành và tận tâm, tuyệt đối không dám lừa gạt Thế tử nửa câu.

Lão quay sang Cố Thanh Hạm:

- Tam phu nhân, bà cũng biết lâu này tiểu nhân luôn trung thành với Hầu phủ, nếu có gì không đúng, xin cứ trách phạt. Nhưng….

Đúng lúc này, Tề Phong bước vào:

- Thế tử, Tam phu nhân, Quỳnh di nương và tiểu công tử đi ra ngoài cửa.

Dương Ninh hỏi lại:

- Bọn họ sao? Không đi tìm Thái phu nhân sao?

- Không có. Bọn họ cũng không mang theo thứ gì, thuộc hạ đi theo một đoạn thấy hình như là về phía Tam lão thái gia.

- Thì ra là tìm trợ thủ. Vậy cũng tốt, ta cũng đang muốn đi tìm lão, nếu lão đã tự mình tới thì ta cũng bớt phải đi một chuyến. Người đưa đến kia, nhất định phải chăm sóc cho cẩn thận.

Tề Phong sững sờ, vội đáp:

- Thế tử yên tâm, thuộc hạ đã…

Dương Ninh phất tay ngắt lời ý bảo Tề Phong lui ra. Sau đó, hắn quay sang hỏi Khâu tổng quản:

- Khâu tổng quản, ngươi có biết ta bảo Tề Phong chăm sóc ai không?

- Không….không biết!

Hắn cười khẽ, chậm rãi đáp:

- Không phải ngươi chưa từng gặp Triệu Uyên sao? Lần này ta đưa y tới rồi đấy, các ngươi có thể làm quen một chút.

Cố Thanh Hạm bên cạnh hơi giật mình, nhưng nàng cực kỳ thông minh, lập tức hiểu ý hắn.

Hắn để cho Tề Phong chăm sóc nam nhân xấu xí mặc áo khoác đen, nhưng lại nói với Khâu tổng quản là đưa Triệu Uyên đến, rõ ràng hắn đang dò xét lão.

Quả nhiên lão hơi biến sắc, nhưng vẫn gượng cười:

- Thế tử đưa theo Triệu…Triệu tiên sinh về sao?

- Nhưng Triệu Uyên khai, y biết ngươi! Đúng rồi, quên nói với ngươi, ở Giang Lăng chúng ta đã gặp chút chuyện, suýt chút nữa bản Thế tử đã chết tại đó. May mắn ông trời chiếu cố, cho ta chuyển nguy thành an. Ngươi có biết rốt cuộc là ai muốn hại ta không?

Khóe mắt Khâu tổng quản giật giật:

- Không..không biết. Thế tử cát nhân thiên tướng, sẽ không….không có việc gì.

Dương Ninh cười cười:

- Ngươi cũng không biết chuyện lạ xảy ra bên khu nhà cũ, đứa con trai kia của lão tổng quản, đúng rồi, chính là Tề Trừng ấy, là giả mạo. Còn vị Triệu tiên sinh kia là Triệu Uyên, thì ra vẫn là y làm chủ sau lưng. Ta thoát được một kiếp, triệu tập đội ngũ từ chỗ Thái thú Giang Lăng, hốt gọn đám phản tặc này.

Hắn hơi nghiêng người, ngoài cười trong không cười:

- Sau khi nghiêm hình khảo vấn, Triệu Uyên đã thành thật khai ra không ít. Ngươi cũng đã biết, bọn chúng lừa Hầu phủ, thu đến bốn phần thuế ở phong ấp. Nhưng để tránh Hầu phủ sinh nghi, thuế bạc mấy năm nay bọn chúng giao cho Hầu phủ không thiếu một xu.

Khóe mắt Khâu tổng quản giật giật đáp:

- Đám người kia….đám người kia thật là đáng hận. Nên….nên giết hết.

- Vậy cũng không được. Nếu giết hết, sẽ có rất nhiều chân tướng không được vén lên.

Dương Ninh lại cười cười:

- Bọn họ nói cho ta biết, thật ra thuế bạc năm nay đã đưa tới Kinh thành, hơn nữa còn giao cho Tề gia rồi. Chỉ là không giao cho Hầu phủ mà thôi.

- Chẳng lẽ…chẳng lẽ….

- Chẳng lẽ cái gì?

Dương Ninh nhìn lão gần hơn.

Lão vội lấp liếm:

- Không có gì. Thế tử, vậy bạc kia hiện đang ở đâu?

- Ngươi yên tâm, ta sẽ thu lại thuế bạc, một đồng cũng không thiếu. Chỉ là hiện giờ nó đang tạm ở chỗ khác. Đúng rồi, Triệu Uyên còn nhắc tới ngươi….

Bỗng nhiên Khâu tổng quản biến sắc, thất thanh chối:

- Thế tử, người không nên tin lời y nói. Y vu hãm người tốt, tiểu nhân không có…tiểu nhân tuyệt đối không có liên hệ với y. Thế tử, loại người này nên một đao giết chết đi, tuyệt đối không thể giữ lại.

- Vu hãm người tốt?

Cố Thanh Hạm bên cạnh cười lạnh một tiếng:

- Khâu tổng quản, ngươi cũng không biết y nói gì, sao biết là y sẽ vu hãm ngươi? Ngươi cảm thấy y sẽ nói gì?

Lão ngẩn ra, há hốc miệng, không nói được gì.

Cố Thanh Hạm khẽ thở dài:

- Thì ra thật sự là ngươi. Thì ra đôi mắt của Triệu Uyên ở Hầu phủ thật sự là ngươi?

Nàng đứng phắt dậy, tức giận mắng:

- Khâu Nghị, Hầu phủ có lỗi với ngươi chỗ nào? Ngoại trừ ta, toàn Hầu phủ đều là do ngươi quản lý, cha con các ngươi hai đời cống hiến ở Hầu phủ, cho dù là lão Hầu gia hay Đại Tướng quân vẫn chưa có nửa điểm có lỗi với ngươi. Vì sao ngươi lại ăn cây táo rào cây sung, cấu kết cùng đám người kia?

Dương Ninh thăm dò một hồi, tuy Khâu tổng quản chưa nhận nhưng Cố Thanh Hạm đã xác định được lão đã âm thầm cấu kết với Triệu Uyên.

Lần này đến Giang Lăng gặp nạn là có bóng dáng Khâu tổng quản đằng sau, điều này khiến cho nàng tức giận vô cùng.

Lão vội vàng chối:

- Tam phu nhân, tiểu nhân…. Thật sự tiểu nhân không có lén liên lạc với Triệu Uyên. Tiểu nhân chỉ nghĩ, đám người kia táng tận lương tâm, chắc chắn….chắc chắn có ác ý muốn hãm hại tiểu nhân.

Dương Ninh thở dài:

- Khâu tổng quản, chẳng lẽ phải đưa Triệu Uyên tới trước mặt ngươi, ngươi mới nhận tội? Bất kể nói thế nào, ngươi đã ở Hầu phủ nhiều năm, không nghĩ đến cống hiến của ngươi cũng phải nể mặt mũi phụ thân ngươi, việc này nên xử lý càng gọn gàng càng tốt. Nếu bây giờ ngươi nhận tội, ta cam đoan sẽ không làm gì ngươi, nhưng nếu phải chờ Triệu Uyên tới đối chất, ta chỉ có thể giao các ngươi cho quan phủ.

Khâu tổng quản cúi đầu, im lặng. Dương Ninh lắc đầu, lớn tiếng nói:

- Người đâu, gọi Tề Phong mang người tới…!

- Thế tử, Thế tử, chậm đã!

Khâu tổng quản bỗng ngẩng đầu lên đầy sợ hãi, run giọng xin:

- Tiểu nhân…tiểu nhân không dám giấu diếm. Thật ra…thật ra đây đều là Tam lão thái gia ở sau lưng ra lệnh. Tiểu nhân….tiểu nhân cũng chỉ hoàn toàn bất đắc dĩ, cầu xin người tha cho tiểu nhân một lần.

- Tam lão thái gia?

Mắt phượng Cố Thanh Hạm dựng thẳng:

- Khâu Nghị, ngươi đừng có ở đây cắn ngươi linh tinh.

- Tam phu nhân, thật sự là Tam lão thái gia ra lệnh!

Lão la lên:

- Tam lão thái gia một lòng muốn để cho Tề Ngọc kế thừa tước vị, cho nên….cho nên vẫn luôn nhắm vào Thế tử. Quả thật tiểu nhân biết Triệu Uyên, cũng biết Tề Trừng kia quản lý khu nhà cũ từ lâu. Nhưng tiểu nhân không biết bon họ tự tăng thuế.

- Vì sao Tam lão thái gia muốn để Tề Ngọc thay thế ta?

Dương Ninh cất đi nụ cười, lạnh lùng hỏi:

- Rốt cuộc sau lưng có giao dịch gì?

- Có. Tề Ngọc…Tề Ngọc và Quỳnh di nương đã hứa với Tam lão thái gia, chỉ cần y kế thừa được tước vị, sẽ giao một nủaa thuế bạc của phong ấp cho Tam lão thái gia. Hiện bên kia Tam lão thái gia có năm trăm hộ thu thuế, nếu Tề Ngọc kế thừa tước vị sẽ tăng lên một ngàn năm trăm hộ. Ngoài ra, mấy trăm khoảng tư điền của Hầu phủ cũng sẽ chia một nửa cho Tam lão thái gia.

Lúc này Cố Thanh Hạm đã giận đến mức thở hào hển, ngực phập phồng:

- Ngươi không nói sai chứ?

- Tuyệt đối không dám lừa gạt.

Khâu Ninh đau khổ đáp:

- Quỳnh di nương còn hứa hẹn sẽ cho tiểu nhân hai trăm hộ, lại cho thêm tám trăm mẫu ruộng. Tiểu nhân…tiểu nhân nhất thời bị mỡ heo làm cho mê muội, mới bị họ dụ dỗ.

- Những điều này đều được bàn sau khi Đại Tướng quân qua đời sao?

Cố Thanh Hạm cau mày:

- Nếu còn Đại Tướng quân, các ngươi có giở đủ trò bịp bợm Tề Ngọc cũng không kế thừa được tướcv ị. Nhưng bên khu nhà cũ các ngươi đã lén liên hệ ba năm, không thể nào là gần đây mới thương lượng xong.

- Tam phu nhân minh giám, là Tam lão thái gia, ba năm trước người Bắc Hán đánh tới, Đại Tướng quân xuất chinh đi ngăn địch. Khi đó Tam lão thái gia nói, Đại Tướng quân chằng chịt vết thương, nếu nghỉ ngơi thêm vài năm có lẽ còn có thể tiếp tục sống, nhưng cứ như vậy xuất chinh, cho dù khong chết trận chiến trường, ngày đêm vất vả cũng khó mà sống lâu.

Lão ngập ngừng muốn nói lại thôi.

- Còn cái gì, không mau nói ra?

- Tam lão thái gia còn nói, mặc dù Tướng quân làm chủ soái quân đoàn Tần Hoài của nước Sở nhưng cũng không phải bền chắc như thép, tuy phần lớn các tướng sĩ đều vô cùng kính sợ Đại Tướng quân, nhưng….nhưng khó mà đảm bảo trong số đó không có kẻ nao mang lòng bất mãn. Tướng quân xuất chinh, có đi không về, cho nên từ ngày Tướng quân bắt đầu xuất chinh, ông ấy đã chuẩn bị để cho Tề Ngọc thay thế làm Thế tử.

 

2.24313 sec| 2436.539 kb