Lúc đoàn người Dương Ninh trở lại Kinh thành, thời tiết đã hơi rét, mà không khí trong Kinh thành cũng là vô cùng hoang tàn.

Các cửa thành đã đóng, thủ binh đầu thành cũng đổi thành giáp bạc nón trụ bạc. Chưa vào thành mà Dương Ninh đã cảm nhận được không khí nghiêm trọng trong kinh.

Kinh thành cấm ra vào, chỉ mở một cửa giữa. Dương Ninh báo thân phận rồi nhưng cũng phải trải qua một phen kiểm tra, mọi người mới được vào thành.

Trong thành phố lớn ngõ nhỏ thuần một màu trắng. Trước kia lúc Cẩm Y Hầu Tề Cảnh mất, mấy con phố được phủ màu trắng. Nay hoàng đế băng hà, toàn thành đều phủ một màu trắng, trước cửa mỗi nhà đều treo cờ trắng, trên đường càng vắng bóng người qua lại. Một bầu không khí lạnh lẽo phủ khắp Kinh thành.

Dương Ninh chỉ cảm thấy hơi xui. Đây là lần thứ hai hắn vào kinh, lần thứ nhất vào Kinh thành đụng phải tang sự của Cẩm Y Hầu, lần thứ hai này lại đụng phải quốc tang của hoàng đế Đại Sở.

Lần này hồi kinh, đi cả ngày lẫn đêm, không hề dừng bước.

Ở khu nhà cũ, Cố Thanh Hạm đã sắp xếp lại ổn thỏa, tìm người khám chữa bệnh cho Tề Hoằng. Khu nhà cũ tạm thời do Mao Văn Thọ phái người trông lo, đợi đến lúc Hầu phủ cử người khác về quản lý.

Đại hán áo khoác đen không rõ lai lịch, tuy nói Cố gia dễ dàng nuôi thêm một miệng ăn, nhưng Dương Ninh nghĩ đến người này cuối cũng đã cứu mạng Cố Thanh Hạm, nên cũng mang về Kinh thành luôn. Phủ Cẩm Y Hầu khẩu phần đông, nhiều thêm một miệng cơm không thành vấn đề gì.

Một đoàn người đến trước cửa phủ Cẩm Y Hầu, chỉ thấy cửa phủ đóng kín, trước cửa cũng treo cờ trắng. Hoàng đế băng hà, cả nước chịu tang.

Tề Phong xuống ngựa, tiến lên gõ cửa, gần nửa ngày mới có người mở cửa. Người nọ nhìn thấy Tề Phong, hơi ngớ ra, nhìn thấy Dương Ninh đang tung người xuống ngựa, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng, giọng nói cũng run lên vì kích động:

- Thế tử, mọi người… mọi người đều trở về rồi?

Tề Phong thấy vẻ mặt gã không đúng, cau mày nói:

- Sao thế? Ngươi bị làm sao vậy? Sao cả buổi mới mở cửa vậy?

Người đó cúi đầu, đáp:

- Mọi người… Mọi người vào xem thì biết.

Dương Ninh lúc này đã mở cửa xe ngựa, đỡ Cố Thanh Hạm xuống, đi tới trước cửa, thấy vẻ mặt người kia là lạ thì biết rõ đã có chuyện gì đấy xảy ra. Hắnbước nhanh vào cửa.

Còn chưa tới chính sảnh, chợt nghe phía trước vọng đến tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Dương Ninh nhíu mày, bước nhanh hơn. Từ đằng xa hắn thấy một người bị ấn té trên mặt đất, phía trên một người cầm cây gậy to như cánh tay, đánh bùm bụp vào mông người nọ, luôn miệng nói:

- Cho ngươi mọc ra lưỡi chỉ biết ăn cơm khô, má nó ngay cả người cũng sẽ không kêu.

Dương Ninh cực kỳ kỳ quái, thấy trong sân trừ những người kia ra, xung quanh không còn dấu tích của người khác, khung cảnh có vẻ hơi vắng.

Hắn chậm rãi bước qua, còn chưa tới gần, những người kia đã phát hiện ra. Thấy Dương Ninh bất ngờ xuất hiện, lập tức đều trợn mắt há hốc mồm. Cây gậy trong tay người đang giơ dừng sững trong không trung, hệt như bị ai điểm huyệt.

Mấy người nhìn lẫn nhau, người cầm gậy vứt gậy muốn đi, Dương Ninh lạnh lùng nói:

- Đứng lại!

Người nọ không dám cãi lời, dừng bước, xoay người lại, cười xấu hổ:

- Thế tử, người… Người về rồi?

- Vì sao thấy ta muốn chạy? – Giọng nói lạnh lẽo của Dương Ninh vang lên.

- Không có…

Người nọ cố nặn ra khuôn mặt cười:

- Là mắt ta không dùng được, không thấy được Thế tử, Thế tử người…

- Mắt ngươi mù?

Dương Ninh cười lạnh bước tới trước nhìn, phát hiện cửa lớn chánh đường không xa phía trước khép hờ, qua khe của có thể thấy bóng người lắc lư bên trong, thấp giọng hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Thế tử, tiểu nhân là là Điền Vinh. – Người kia bẩm. – Tiểu nhân đi bẩ báo, nói cho mọi người biết Thế tử đã trở về.

Gã vừa quay người muốn đi, Dương Ninh đã duỗi tay khoác lên vai gã, nói thản nhiên:

- Ta hỏi ngươi, vì sao đánh hắn?

Vẻ mặt Điền Vinh xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Cái này… Là… Là phụng lệnh làm việc.

- Phụng lệnh làm việc?

Một giọng nói vang lên phía sau Dương Ninh:

- Phụng leênh người nào? Là ai bảo ngươi đánh người ở đây?

Đúng là Cố Thanh Hạm đã tới nơi.

Người bị đánh đã ngẩng đầu lên, thấy Dương Ninh và Cố Thanh Hạm, vui mừng, nói bằng giọng run rẩy:

- Thế tử, Tam… Tam phu nhân, mọi người… mọi người về rồi. Mọi người mà không về thì tiểu nhân bị đánh chết rồi!

Nói đến đây, nước mắt gã chảy ròng ròng.

Dương Ninh biết trong phủ có biến, ra hiệu mọi người không cần nói nhiều. Hắnbước nhẹ chân tới gần phía ngoài cửa phòng, xuyên qua khe cửa, thấy trong phòng còn một tốp người đang quỳ. Quỳnh Di nương vậy mà ngồi cao ghế giữa, bên trái Tề Ngọc chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng và kiêu ngạo, bên phải là Khâu Tổng quản.

Dương Ninh không vào ngay, chắp tay sau lưng, nghe giọng Quỳnh Di nương rõ ràng truyền tới:

- Chính là muốn các ngươi ghi nhớ thật lâu, về sau ai kêu một tiếng “tiểu công tử”, cảnh bên ngoài chính là kết quả. Trong số các ngươi đa số đều được phủ mua lại, chẳng khác gì trâu ngựa cả, tuân theo lời chủ tử, không thiếu miếng ăn của các ngươi, nếu không, đừng trách ta không khách khí!

Khâu Tổng quản đứng cạnh nói:

-Nghe rõ cả chưa? Tam phu nhân ở ngoài, chuyện trong phủ tạm thời đều do Quỳnh phu nhân quản lý. Ta nói thêm câu nữa, về sau trong phủ không có “tiểu công tử” gì cả, cũng không có “Quỳnh di nương”, chỉ có “chủ tử” và “phu nhân”. Ai còn nói sai, nhẹ thì đánh một trận, đến lúc đó cắt lưỡi thì không còn nói sai nữa rồi.

Một đám nha hoàn tôi tớ quỳ rạp trên đất, không dám hé răng nửa lời.

- Còn nữa, lúc có Cố Thanh Hạm, cả đám các ngươi không biết trời cao đất rộng. Có người ỷ có Cố Thanh Hạm làm chỗ dựa, xa lánh bản phu nhân. – Quỳnh Di nương cất giọng the thé. – Hầu phủ này không phải họ Cố, Tề Ngọc là chủ tử của các ngươi, lời hắn nói, chính là vương pháp của Hầu phủ, các ngươi nghe rõ chưa?

Mọi người đáp lại bằng những tiếng “ừ!”, giọng the thé của Quỳnh Di nương lại vang lên:

- Câm cả rồi? Cuối cùng có nghe hay không?

Bấy giờ mọi người mới nói:

- Nghe rồi ạ!

- Thì ra vẫn còn sức.

Quỳnh Di nương cười lạnh nói:

- Vậy sao lúc nãy không có sức trả lời? Tốt lắm, Khâu Tổng quản, tối nay cả đám này không được ăn cơm.

Khâu Tổng quản hắng giọng, nói lớn:

- Nghe hết rồi chứ? Phu nhân hỏi, sau này phải trả lời to hơn, nếu ai có khí mà không lực, thì đừng ăn cơm.

Dừng một chút, lão mới nói tiếp:

- Còn nữa, tiền lệ tháng này, khấu trừ một nửa hết, coi như là hình phạt cho các ngươi.

Chưa dứt lời, một người nói:

- Khâu Tổng quản, chuyện này… Chuyện này không hợp lý đâu? Cả nhà già trẻ bé lớn nhà ta chỉ nhờ chút tiền này mà ăn cơm, nếu khấu trừ thêm một nửa…

- Sao hả, không hài lòng?

Tề Ngọc từ nãy giờ chưa lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng:

- Cóc sáu chân khó tìm chứ nô tài hai chân thì đầy ra đó, nếu giờ ngươi thấy không thỏa mãn, thì cút ngay!

Gã cười lạnh nói:

- Đoạn Thương Hải vênh váo hơn các ngươi hả? Hắn ở Hầu phủ ăn cơm đã nhiều năm, còn không phải chỉ một câu nói, đã khiến hắn phải xéo đi như một con chó? Các ngươi lợi hại hơn hắn không? Không muốn làm, thì đứng ra, lăn càng xa càng tốt.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng lúc này không ai dám phản kháng nữa.

- Đúng vậy. Có vài người phải cút càng xa càng tốt.

Đúng lúc này, mọi người trong phòng nghe một tiếng “két!” vang lên, cửa lớn bị mở ra, một người chắp tay sau lưng đứng trước cửa, trên môi nở nụ cười lạnh lẽo, tuy dáng người không khôi ngô nhưng lại có khí thế lẫm liệt.

Bọn Quỳnh Di nương gần như đồng thời nhìn sang. Thấy Dương Ninh chắp tay đứng ở cửa, đều đổi sắc mặt. Nha hoàn và người làm quỳ trên đất quay đầu lại, thấy Dương Ninh, trong mắt nhiều người hiện rõ vẻ vui mừng, có người kêu thành tiếng:

- Là… Là Thế tử, Thế tử đã về!

Khâu Tổng quản cũng giật mình, khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng thay thế bằng gương mặt tươi cười, bước nhanh về phía trước, cung kính:

- Thế tử, người trở lại rồi.

Dương Ninh liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói:

- Hình như có người không hi vọng ta về.

Hắn đi thẳng tới trước, người quỳ trên đường nháo nhào tránh ra một con đường. Dương Ninh đến trước chủ tọa, không thèm nhìn Tề Ngọc, chỉ nhìn chăm chăm Quỳnh Di nương. Quỳnh Di nương cố tự trấn tĩnh, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc, cũng nhìn Dương Ninh.

- Ngươi muốn làm gì?

Dương Ninh cứ nhìn chòng chọc bà ta bằng đôi mắt lạnh rét người, khiến Quỳnh Di nương chột dạ.

Dương Ninh bình thản nói;

- Đều là người lớn rồi, mà chút tầm mắt cũng không có? Còn chưa chịu dậy lăn qua một bên đi, vị trí này, Di nương có thể ngồi sao?

- Ngươi!

Quỳnh Di nương thở gấp:

- Tề Ninh, ngươi dám giở giọng như vậy với ta? Ta… Ta dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi còn có… quy củ không?

- Đây cũng là lời ta muốn nói với ngươi, ngươi có quy củ không?

Dương Ninh lạnh lùng nói:

- Từ lúc nào phủ Cẩm Y Hầu đến phiên ngươi làm chủ hả? Còn chưa cút qua một bên!

- Ta không muốn sống nữa…

Quỳnh Di nương gào lên:

- Chúng ta tìm người phân xử xem, ngươi, đứa con bất hiếu này, lại dám…

- Quỳnh Di nương không muốn sống, không biết muốn chết thế nào?

Dương Ninh không để bà nói hết, ngắt lời:

- Muốn thắt cổ? Hay tự cắt đứt yết hầu của mình? Có phải chuẩn bị nhảy lầu không?

Dương Ninh chậm rãi nói:

- Thắt cổ ta cho ngươi dây thừng, cắt cổ ta cho ngươi dao nhỏ, còn nếu chuẩn bị nhảy lầu, để ta tìm hộ ngươi cái thang, thế nào, ngươi chọn cách gì?

Tề Ngọc vẫn nắm chắt hai đấm, cuối cùng lạnh lùng nói:

- Tề Ninh, ngươi đừng khinh người quá đáng!

- Khinh người quá đáng?

Dương Ninh cười lạnh đáp:

- Mấy ngày nay ta không ở trong kinh, chắc hẳn mẹ con các ngươi còn khinh người quá đáng hơn nhiều.

Hắn đưa tay chỉ về những gia phó vẫn đang quỳ trong phòng, nói tiếp:

- Rốt cục họ phạm phải sai lầm gì? Các ngươi có tư cách gì bảo họ quỳ thì họ phải quỳ ngay? Các ngươi có lý gì muốn trừ tiền công là trừ ngay? Ngươi nói trong số họ có người là trâu ngựa mua được, đó là vì nhà họ bần hàn, phải làm thế để mưu sinh mà thôi. Người chính là người, có liên quan gì đến trâu ngựa đâu?

Hắn quay đầu lại, nói:

- Tất cả đứng lên đi.

Những lời này của Dương Ninh khiến mọi người vui mừng khôn xiết, cảm thấy Thế tử đột nhiên trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết. Dương Ninh ra lệnh một tiếng, mọi người nhao nhao đứng dậy, đồng thanh nói:

- Tạ Thế tử gia!

Quỳnh Di nương thấy cảnh này, vừa gấp vừa giận, nói:

- Bọn chúng chỉ là hạ nhân, đều không hiểu quy củ, chẳng lẽ ngay cả tư cách quản giáo hạ nhân ta cũng không có?

- Không có!

Dương Ninh dứt khoát nói thẳng:

- Trừ con trai ngươi, ngươi không có tư cách dạy dỗ bất cứ người nào trong Hầu phủ, ngay cả một con ngựa cũng không nốt.

Ánh mắt như đao, hắn thản nhiên nói:

- Ngươi đã nghe rõ chưa?

 

1.43191 sec| 2445.219 kb