Dương Ninh cau mày:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…chuyện phụ thân qua đời còn có bí mật gì sao?
Khâu Nghị vội vàng chối:
- Không phải ý đó, cái này là năm đó khi Tướng quân xuất chinh, Tam lão thái gia đã tìm tiểu nhân nói chuyện riêng một chút. Lần đó Tam lão thái gia tìm tiểu nhân là vì muốn Tề Ngọc có được tước vị. Lúc ấy, Tề Ngọc và Quỳnh di nương đều ở đó, chính bọn họ đã đồng ý sẽ cho tiểu nhân hai trăm hộ phong ấp và tám trăm mẫu tư điền.
- Nói vậy thì, Tề Ngọc công tử của chúng ta thật sự là hào phóng.
Dương Ninh hừ lạnh:
- Nhưng mấy người Triệu Uyên đã lén cấu kết với các ngươi có quan hệ gì?
Khâu Nghị do dự một chút mới đáp:
- Có hôm Tam lão thái gia tìm tiểu nhân thì tiểu nhân có gặp được Triệu Uyên. Khi ấy tiểu nhân còn không biết y đã trở thành trưởng phòng thu chi của khu nhà cũ. Bên nhà cũ xảy ra biến cố, Tam lão thái gia còn biết sớm hơn tiểu nhân.
- Y gặp Tam lão thái gia có việc gì?
- Cụ thể bàn bạc chuyện gì cho tới giờ tiểu nhân cũng không rõ lắm, nhưng Tam lão thái gia đã dặn tiểu nhân, khu nhà cũ đổi Tổng quản, còn bảo tiểu nhân giấu đi, còn nói là không mưa nhiều mây, Tề Trừng và Triệu Uyên ủng hộ Tề Ngọc. Hai người kia ở lại khu nhà cũ cũng giống như khống chế quyền sở hữu tài sản trong tay.
Cố Thanh Hạm cau mày hỏi:
- Cho nên, ba năm nay ngươi vẫn giấu?
Nàng đột nhiên hiểu ra:
- Vậy người của Hầu phủ bên Giang Lăng đến cáo trạng cũng là ngươi đuổi đi sao?
- Vâng…!
Khâu Nghị cúi đầu đáp:
- Đã đến hai ba lần, tiểu nhân đã nói với bọn họ là sẽ giải quyết, sau đó đuổi họ về Giang Lăng. Bên khu nhà cũ cũng biết chuyện này, đang…đang xử lý.
- Khâu Nghị, ngươi đã làm nhiều việc ác, có biết đã hại chết bao nhiêu người không?
Cố Thanh Hạm hít thở không thông:
- Mấy năm qua, phong ấp tăng thuế má, dân chúng phong ấp oán than Hầu phủ chúng ta dậy đất. Thanh danh lão Hầu gia và Đại tướng quân tích cóp bao năm nay bị một tay ngươi hủy hết rồi. Còn có gì nữa, tự mình khai ra!
Khâu Nghị lại càng cúi rũ đầu:
- Những chuyện khác tiểu nhân thật sự không rõ lắm.
- Không rõ ràng lắm? Khâu tổng quản, ta khuyên ngươi vẫn nên thật thà đi. Nếu giao cho quan phủ sẽ không ôn hòa như chúng ta đâu.
Dương Ninh móc móc một ngón tay vào lỗ tai, thản nhiên nói:
- Ngươi đừng nói với ta chuyện bên biệt viện Trung Lăng không có liên quan tới ngươi nhé?
Khâu Nghị giật mình. Dương Ninh nói tiếp:
- Trước kia ta đã nghi ngờ, thích khách quen thuộc với địa hình biệt viện Trung Lăng như vậy, thậm chí ngay cả chính ta ở trong phòng nào cũng biết. Đương nhiên là có nội ứng báo tin. Ta còn nghi ngờ Tề Ngọc giở trò quỷ, nhưng Tề Ngọc lại không tới biệt viện Trung Lăng, y không có tư cách vào để nghiên cứu địa hình trước. Khi đó ta cũng có phần nghi ngờ kẻ nội gián đó là Khâu tổng quản ngươi. Ngươi là tổng quản Hầu phủ, trước khi chúng ta đến biệt viện Trung Lăng, ngươi đã tới biệt viện sắp xếp trước, đương nhiên rât quen thuộc với nơi đó. Chỉ có điều, khi ấy ta còn không nghĩ ra được lý do ngươi làm như vậy, chỉ có thể nghi ngờ .
- Thế tử, là….là Tam lão thái gia hạ lệnh.
Khâu Nghị đẫm mồ hôi. Tham dự ám sát Cẩm Y Thế tử là một tội chết to đùng. Lão giải thích:
- Thích khách là do Tam lão thái gia phái người tìm, ngay từ đầu Tam lão thái gia đã lệnh cho tiểu nhân đến biệt viện vẽ lại kiến trúc rồi giao cho ông ấy. Tiểu nhân…tiểu nhân cũng không biết ông ấy muốn hành thích Thế tử. Nếu không…nếu không, vạn lần tiểu nhân cũng không dám làm theo lệnh ông ấy.
- Khu nhà cũ đưa bạc thuế đến chỗ Tam lão thái gia, để cho chúng ta tưởng là thuế bạc không được đưa tới, tự mình về Giang Lăng. Chuyện này cũng là ngươi an bài luôn chứ? Ngươi đừng nói chuyện này là Tam lão thái gia an bài.
Khâu Nghị nhăn nhó đau khổ đáp:
- Đúng là Tam lão thái gia an bài. Tam lão thái gia nói, chỉ cần Hầu phủ lâm vào khốn cảnh, không có bạc, sẽ trông chờ vào bạc thuế của Giang Lăng. Bạc thuế chậm chạp không đến, nhất định Tam phu nhân sẽ sốt ruột. Tiểu nhân chỉ cần…chỉ cần ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, Tam phu nhân sẽ đích thân về Giang Lăng. Mà…mà Tam phu nhân sẽ không bỏ lại Thế tử, nhất định sẽ đưa theo Thế tử tới.
- Trong ngoài cấu kết, cố ý lừa chúng ta đi, sau đó đặt bẫy ở đó.
Dương Ninh cười nói:
- Các ngươi cảm thấy không có sơ hở chút nào. Nếu chúng ta chết ở đó thì đúng như các ngươi muốn rồi. Cho dù có còn sống trở về, bởi vì đã bị nắm trong tay các ngươi, các ngươi muốn vô pháp vô thiên thế nào ta và Tam phu nhân cũng không dám quản. Có phải vậy không?
Khâu Nghị cúi đầu ngượng ngùng đáp:
- Tam lão thái gia…an bài như vậy.
- Ngươi đẩy hết trách nhiệm lên đầu Tam lão thái gia bên kia, không còn chút nào.
Cố Thanh Hạm lạnh lùng:
- Nhưng kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung như ngươi, chẳng lẽ lương tâm không bất an chút nào sao? Những năm này ta có từng bạc đãi ngươi? Ngươi ở trong phủ ôm một đống lớn, tham ô không ít tiền bạc, thậm chí còn mua mấy tiểu viện bên ngoài, ta đều biết rõ, nhưng cũng không vạch trần, đơn giản là vì nhìn vào công hai cha con ngươi đều cống hiến cho Hầu phủ. Nhưng ngươi được một tấc lại muốn một thước, há miệng càng lúc càng lớn, vì mưu đồ cho bản thân mà dám hãm hại Thế tử, hại Hầu phủ. Cố Thanh Hạm ta quả thật là không nhìn rõ người, tin lầm tiểu nhân như ngươi.
Khâu Nghị run giọng:
- Là tiểu nhân hồ đồ. Thế tử, Tam phu nhân, cầu xin hai người nể tình cha con tiểu nhân cống hiến nhiều năm cho Hầu phủ mà xử nhẹ.
- Xử lý thế nào không cần vội.
Dương Ninh cười mà như không cười:
- Phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã.
Hắn cao giọng hô:
- Có ai không? Dẫn Khâu tổng quản đi, chăm sóc cẩn thận.
Tề Phong từ bên ngoài tiến vào kéo Khâu Nghị xuống.
Thấy Cố Thanh Hạm buồn bã, Dương Ninh khuyên nhủ:
- Tam nương, người cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Chờ sau này sẽ trừng trị.
- Ninh Nhi, ta chỉ không ngờ nổi Khâu Ninh lại làm như vậy.
Nàng cười khổ:
- Tam lão thái gia là trưởng giả trong tộc, nhưng…lại làm những chuyện như vậy, lão Hầu gia và Đại Tướng quân dưới suối vàng có biết làm sao mà nhắm mắt.
- Lòng người khó dò. Tam lão thái gia….
Đang nói chuyện đột nhiên Dương Ninh cảm thấy ngực mình đau thắt, cực kỳ khó chịu, vội vàng ôm lấy. Thấy hắn nhăn nhó đau đớn, Cố Thanh Hạm vội vàng đứng dậy tiến tới đỡ lấy lo lắng hỏi:
- Ninh Nhi, con….con làm sao vậy? Đừng dọa ta?
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy ngực mình dễ chịu hơn một chút, miễn cưỡng gượng cười:
- Không cần….không cần lo lắng. Không có chuyện gì lớn.
Hắn cảm thấy sự đau đớn này bắt đầu từ đan điền, nên hơi sợ, thầm nghĩ, không phải là đến mức kình khí đan điền phát tác chứ?
Trong đầu hắn lại nghĩ tới Mộc Thần Quân, bị lão quái vật như cây khô kia đánh bị thương, trước kia đã phát tác hai lần, nhưng từ sau lần đó tới nay cũng lâu rồi không phát tác, gần như hắn đã quên mất mình trúng độc của lão, lúc này bỗng nhiên ngực đau nhói, hắn không biết là vết thương của lão già phát tác hay kình khí đan điền phát tác.
Hắn không nhịn được nghĩ đến Đường Nặc, nàng đã hẹn sau nửa tháng có thể đuổi tới Kinh thành, tới hôm nay đã chừng mười ngày, chi mong nàng giữ được lời hứa, sớm ngày tới chữa thương giúp mình.
Ngực hắn đau mãi không ngớt, trán toát mồ hôi lạnh. Cố Thanh Hạm rất lo lắng, muốn phái người đi tìm đại phu, hắn lắc đầu:
- Tam nương, không cần mời đại phu. Con nghỉ ngơi một chút là được rồi.
Hắn hiểu rất rõ vết thương của mình ngay cả Đường Nặc cũng không chắc đã có thể trừ, càng không cần phải nói đến các đại phu thông thường.
Cố Thanh Hạm đỡ hắn tới thiên sảnh, bên trong có giường êm. Hắn nằm xuống, một lúc lâu sau cảm giác đau tức mới giảm đi một chút.
- Ninh Nhi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Cố Thanh Hạm thấy hắn nhăn nhó đau khổ, hai mắt đỏ lên:
- Có phải con đang lừa ta cái gì không? Có phải lần trước đám người kia đã làm con bị thương?
Nàng cầm khăn chấm chấm mồ hôi lạnh trên trán hắn. Tấm khăn lụa kia là vật thiếp thân của nàng, có mùi thơm nhàn nhạt của nữ nhân.
Hắn không muốn khiến nàng lo lắng quá, bèn dịu dàng nói:
- Có thể là vì mấy hôm nay quá mệt nhọc, khí tức không thông. Con đỡ hơn nhiều rồi. Tam nương, hôm nay con chưa bàn với người đã đuổi mẫu tử Tề Ngọc khỏi phủ. Người có trách con không?
- Bọn họ chỉ muốn hại chết con, chỉ đuổi họ ra khỏi cửa đã là khách khí với họ rồi.
Vừa nhắc đến mẫu tử Tề Ngọc Cố Thanh Hạm hơi giận:
- Ninh Nhi, hôm nay con làm đúng, quyết đoán giỏi giang, càng lúc càng giống Đại Tướng quân rồi.
Dương Ninh thầm nghĩ trước nay ta vẫn làm việc như vậy thôi, nhưng ngoài mặt vẫn cười:
- Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, đi theo bên cạnh Tam nương, cũng học hỏi được bản lĩnh của Tam nương.
- Còn học cả nói văn vẻ nữa rồi.
Thấy sắc mặt hắn tốt hơn, Cố Thanh Hạm cũng thả lỏng hơn, dịu dàng cười:
- Ninh Nhi, bây giờ con cảm thấy thế nào? Có nặng lắm không?
Nàng sờ trán hắn, cảm thấy không nóng lên lại càng yên tâm hơn.
- Thật sự không sao đâu. Đúng rồi, Tam nương, chúng ta về còn chưa đi gặp Thái phu nhân, có cần đi gặp lão nhân gia trước không? Chuyện hôm nay cũng nên nói với bà một tiếng.
- Con nghỉ ngơi ở đây đi, ta đi gặp Thái phu nhân.
Cố Thanh Hạm đứng lên:
- Chuyện trước mắt nói vài câu không rõ được, để ta tự mình đi. Ninh Nhi, con thật sự không sao chứ?
- Thật sự không sao mà. Đợi người về, nhất định con đã rất khỏe.
Cố Thanh Hạm cười cười, cực kỳ xinh đẹp, đoạn quay người rời yểu điệu rời đi.
Dương Ninh nằm trên giường êm, cảm thấy vẫn hơi lo lắng cho cơ thể mình. Lần này phát bệnh hơi khác lần trước, không chỉ đau hơn, còn kéo dài hơn không ít, đáng sợ hơn nữa là hắn không xác định được cơn đau này là do Khô Mộc Thủ hay kình khí ở đan điền gây nên.
Chạy qua chạy lại mấy ngày quả thực hắn cũng khá mệt, nằm trên giường êm, còn định chợp mắt một chút, cuối cùng ngủ say.
Không biết sau bao lâu, nghe bên tai có tiếng người gọi, hắn mở mắt, thấy Tề Phong đứng bên cạnh, bèn ngồi dậy. Phát hiện trời đã tối, trong sảnh đã đốt đèn, nhìn sắc mặt Tề Phong căng thẳng, hắn hỏi:
- Sao vậy? Trời sập hả?
Tề Phong đau khổ đáp:
- Thế tử, không khác trời sập mấy. Tiểu công tử và Quỳnh di nương đã về, còn dẫn cả Tam lão thái gia về nữa.
Tinh thần Dương Ninh chấn động, ngồi bật dậy:
- Ta cũng đang muốn gặp lão.
- Không chỉ có Tam lão thái gia. Các trưởng môn Tề gia cũng đều tới, có mười mấy người. Gần như các trưởng lão Tề gia ở Kinh thành đều tới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo