Hoàng đế Đại Sở băng hà, tuy rằng Dương Ninh cảm thấy bất ngờ, nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu cảm xúc. Thấy vẻ mặt sầu muộn của Mao Văn Thọ, hắn nhịn không được nói:
- Thánh thượng băng hà tự có Thái tử kế vị, ta thấy triều đình cũng đã chuẩn bị rồi, chờ tân quân kế vị, hết thảy hẳn là nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Mao Văn Thọ khẽ gật đầu nói:
- Chỉ hy vọng như thế.
Tề Phong ở bên nói:
- Hiện giờ lo lắng nhất là Thái tử có kịp trở về hay không, không chừng sẽ xảy ra biến cố.
- Thái tử không trở về?
Dương Ninh ngạc nhiên nói:
- Lời này là sao? Chẳng lẽ Thái tử không ở kinh thành?
Tề Phong thấp giọng nói:
- Quốc chủ Đông Tề sắc lập Thái tử, cử hành đại điển sắc lập. Thái tử dẫn sứ đoàn tiến tới tham gia, cũng chưa nghe nói đã trở về kinh.
- Đông Tề quốc?
Dương Ninh hơi choáng váng:
- Sao lại nhiều hơn một Đông Tề quốc? Không phải chỉ có Bắc Hán sao?
Tề Phong và Mao Văn Thọ liếc nhau. Mao Văn Thọ vẻ mặt bình tĩnh. Tề Phong thì xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Thế tử nói cũng không sai, lẽ ra Đông Tề cũng không thể coi là một quốc gia, đất chật người hiếm, chẳng qua… ha ha…
Y không nói tiếp, y biết rõ vị Thế tử nhà mình không lâu trước vẫn ngây ngốc, chỉ là gần đây suy nghĩ mới thông suốt, rất nhiều chuyện không biết cũng không hề kinh ngạc.
Mao Văn Thọ thấy vẻ mặt Dương Ninh ngây ra, giải thích:
- Thế tử, Đông Tề ở bán đảo Sơn Đông, diện tích lãnh thổ nhỏ hẹp, chiếm mảnh đất Thanh Châu, bên dưới chẳng qua chỉ có chín quận mà thôi, thậm chí không rộng bằng Kinh Nam của chúng ta. Dù là Đại Sở ta hay là Bắc Hán, cũng chưa từng thực sự coi Đông Tề là một quốc gia, chẳng qua trong tay họ có thủy sư Đông Hải, giỏi về thủy chiến, cho nên tuy rằng quốc lực yếu ớt, vẫn có thể an phận ở một góc.
- Thì ra là thế.
Dương Ninh giờ mới biết, giữa hai quốc gia cường đại, vẫn còn Đông Tề quốc nho nhỏ. Lời Mao Văn Thọ nói, hắn nghe rất rõ ràng, biết được Đông Tề quốc chiếm cứ bán đảo Giao Đông, bởi vì bán đảo Giao Đông ba mặt giáp biển, có được lực lượng một thủy sư cũng là chuyện hợp lý.
Nước nhỏ như vậy, cắt cứ một góc, có thể còn sống sót giữa hai quốc gia cường đại quả thực không dễ dàng.
Chỉ là hai quốc gia cường đại cũng không coi Đông Tề quốc ra gì, tại sao Đại Sở lại phái Thái tử nước mình tới tham gia đại điển sắc lập của Đông Tề?
Nhưng vừa suy nghĩ liền hiểu được mấu chốt trong đó.
Nam Sở và Bắc Hán hai nước giằng co, hai bên có thể nói là thế lực ngang nhau, dưới tình huống này, ai có thể lôi kéo được Đông Tề, đương nhiên sẽ có thêm một phần lực lượng. Mặc dù Đông Tề quốc yếu, nhưng cũng không phải cái gì cũng yếu, ít nhất trong tay họ có một thủy sư rất mạnh, có sự tồn tại của một lực lượng thủy sư như vậy, đủ khiến Bắc Hán và Nam Sở thèm thuồng.
Quả nhiên, Mao Văn Thọ nói:
- Thái tử tới tham gia đại điển sắc lập của Đông Tề, đó là cho người Đông Tề thể diện. Nếu thủy sư Đông Tề có thể làm việc cho Đại Sở ta, người Bắc Hán sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Nói như vậy, hiện giờ Thái tử vẫn còn ở Đông Tề?
Dương Ninh nói:
- Thánh thượng băng hà, Thái tử đương nhiên nhận được tin tức, đương nhiên sẽ lập tức chạy về.
Mao Văn Thọ lại lộ vẻ lo lắng, cũng không nói lời nào.
Dương Ninh nhịn không được hỏi:
- Các ngươi nói trong kinh sẽ có người nhân cơ hội làm loạn, ai có lá gan lớn như vậy?
Mao Văn Thọ nói:
- Có Trung Nghĩa Hầu tọa trấn, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Gã khoát tay nói:
- Triều đình tự có bố trí. Thánh thượng minh quân một đời, chắc chắn đều đã an bài thỏa đáng. Chúng ta chỉ tùy tiện nói một chút, quốc gia đại sự, còn chưa tới phiên hạ quan bàn luận.
- Chỉ là sợ… !
Tề Phong lại nói một nửa, không nói tiếp, thần sắc trở nên nghiêm trọng.
Dương Ninh thấy hai người nói chuyện đều muốn nói lại thôi, không nhịn được nói:
- Các ngươi nói chuyện có thể lưu loát một chút hay không, ta nghe cả buổi lại không biết các ngươi rốt cuộc nói gì.
Hắn chỉ Tề Phong nói:
- Ngươi sợ cái gì?
Tề Phong do dự một chút, mới thấp giọng nói:
- Thế tử, có chỗ ngài không biết, có một số người… có một số người không cảm thấy Thái tử có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.
- Cái gì?
Dương Ninh khẽ giật mình:
- Không phải Thái tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, vậy vì sao lại lập Thái tử? Thái tử không phải là Thái tử sao?
Mao Văn Thọ khẽ vuốt cằm nói:
- Thế tử nói đúng, Thái tử là Thái tử, kế thừa nghiệp cha là việc thiên kinh địa nghĩa. Theo đạo lý, Thái tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước đương nhiên không có gì đáng trách, chỉ là… chẳng qua chuyện khi đó vẫn luôn khiến một số người không cam lòng, hạ quan lo lắng, chính là đám người này sẽ nhân cơ hội gây biến cố.
- Nhóm người nào?
Dương Ninh nghe vẫn không rõ.
- Hoài Nam Vương!
Tề Phong cuối cùng nói:
- Chúng ta chỉ sợ Hoài Nam Vương sẽ thừa cơ gây sự.
- Hoài Nam Vương?
Dương Ninh lập tức nghĩ đến ngày đưa tang Cẩm Y Hầu Tề Cảnh, trước khi trong cung phái người truyền chỉ, Hoài Nam Vương tới trước, khóc tế Cẩm Y Hầu ở cửa thành, lúc ấy thậm chí làm cảm động không ít người.
Hắn nhớ rõ Hoài Nam Vương đã hơn bốn mươi tuổi, trông cũng quý khí bức người, chỉ là lúc thái giám trong cung chạy tới, Hoài Nam Vương biểu hiện lạnh nhạt, thậm chí dẫn người rời đi trước khi tuyên đọc thánh chỉ, có vẻ hơi thất lễ. Ấn tượng của Dương Ninh đối với Hoài Nam Vương vẫn còn rất sâu đậm, lúc này nghe Tề Phong nhắc đến Hoài Nam Vương, cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi:
- Các ngươi lo lắng Hoài Nam Vương sẽ gây sự sao?
Hắn cau mày nói:
- Hắn có thể gây ra biến cố gì? Một Vương gia, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản Thái tử kế thừa đại thống sao?
- Vương gia khác có lẽ không có năng lực này, nhưng Hoài Nam Vương thì khác.
Mao Văn Thọ thấp giọng nói:
- Thế tử, theo hạ quan được biết, kỳ thực… kỳ thực Hoài Nam Vương có được tư cách kế thừa đế vị.
Dương Ninh ngạc nhiên nói:
- Hoài Nam Vương có tư cách kế thừa đế vị? Mao đại nhân, lời này của ngài có ý gì?
Mao Văn Thọ giải thích:
- Thái tổ Vũ Đức Hoàng đế Đại Sở ta võ công sáng chói, chinh phạt thiên hạ, lập quốc Đại Sở, chỉ là… chỉ là anh niên tảo thệ, chưa tới bốn mươi tuổi đã băng hà. Trước khi Thái tổ Hoàng đế băng hà, Hoài Nam Vương còn trong tã lót, lúc ấy thiên hạ vẫn rung chuyển, phía nam loạn tặc như mây, Ba Thục chưa bình định, người Bắc Hán vẫn nhìn chằm chằm… !
- Hoài Nam Vương là con trai của Thái tổ Hoàng đế?
Dương Ninh hỏi.
Mao Văn Thọ gật đầu nói:
- Không chỉ là Hoàng tử của Thái tổ Hoàng đế, hơn nữa còn là Hoàng tử duy nhất. Thái tổ thân ở loạn thế, chinh phạt thiên hạ, vốn có một Hoàng tử, lại chết non từ nhỏ, Hoài Nam Vương chính là thứ tử của Thái tổ Hoàng đế, nhưng con trai trưởng chết, trên thực tế Hoài Nam Vương là Hoàng tử duy nhất của Thái tổ Hoàng đế.
Dương Ninh ngạc nhiên nói:
- Nếu Hoài Nam Vương là con nối dõi duy nhất của Thái tổ Hoàng đế, vì sao… vì sao hiện giờ chỉ là Vương tước?
- Điều này có liên quan tới tình thế lúc đó.
Mao Văn Thọ nói:
- Lúc Thái tổ băng hà, tình thế nguy cấp, loạn trong giặc ngoài, lúc ấy vì có thể ổn định cục diện, chỉ có Thái tông Hoàng đế. Thái tông Hoàng đế là huynh đệ ruột của Thái tổ Hoàng đế. Thái tổ Hoàng đế chinh phạt thiên hạ, từ đầu đến cuối Thái tông Hoàng đế đều đi bên cạnh, vô số chiến công, chính là cánh tay của Thái tổ Hoàng đế… !
Dương Ninh lập tức hiểu được, nói:
- Đó là huynh mất đệ thay rồi.
Hắn biết được kế thừa ngôi vị Hoàng đế, phần lớn là hai loại tình thế, hoặc là con nối nghiệp cha, hoặc là huynh mất đệ thay, còn những loại khác thì vô cùng hiếm hoi.
Chỉ là huynh mất đệ thay, trong lịch sử cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trừ khi tình thế bức bách, bình thường mà nói, con trai kế thừa giang sơn của cha mình, đó là chuyện thuận lý thành chương.
Mao Văn Thọ nói một phen, Dương Ninh đã hiểu được duyên cớ trong đó.
Không thể nghi ngờ, Sở Thái tổ đương nhiên là một đời kiêu hùng, gây dựng nửa giang sơn, nhưng anh niên tảo thệ, lúc ấy Hoài Nam Vương còn trong tã lót.
Hoài Nam Vương kế thừa đế vị, vốn là chuyện hợp lý, nhưng dưới tình huống loạn trong giặc ngoài này, nước Sở vừa mới gây dựng cần một nhân vật cường thế có uy vọng tọa trấn, ngưng tụ nước Sở từ trên xuống dưới trở thành một nắm đấm, nếu không chắc chắn sẽ chia rẽ. Mà một đứa trẻ còn trong tã lót, đương nhiên không có khả năng có năng lực ngưng tụ lòng người.
Thái tông Hoàng đế đi theo Thái tổ chinh chiến thiên hạ, chiến công hiển hách, uy vọng của ông ta nhìn qua đủ để ổn định lòng người. Dưới tình huống đó, Thái tông kế thừa đại thống, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
- Nói như vậy, Thái tông kế thừa đại thống, đó là huynh mất đệ thay. Thái tổ Hoàng đế nghĩ tới thiên hạ, truyền ngôi vị Hoàng đế cho Thái tông Hoàng đế… !
Mao Văn Thọ do dự một chút, mới thấp giọng nói:
- Chỉ là sau đó có lời đồn, trước khi Thái tổ Hoàng đế băng hà truyền ngôi vị Hoàng đế cho Thái tông. Thái tông cự tuyệt không nhận, là Thái tổ Hoàng đế kiên trì, thuyết phục Thái tông Hoàng đế lấy nghiệp lớn làm trọng. Lúc này Thái tông Hoàng đế mới tiếp nhận ngọc tỷ, hơn nữa hứa hẹn với Thái tổ Hoàng đế, chờ đến lúc Hoài Nam Vương trưởng thành, sẽ truyền ngôi vị Hoàng đế cho Hoài Nam Vương.
Dương Ninh nghĩ thầm, không nói tới đây là thật hay giả, cho dù lúc ấy Thái tông Hoàng đế thực sự nói điều này, vậy cũng không thể coi là thật, một khi quyền thế nắm trong tay, chỉ sợ không mấy người chịu buông.
- Hiện giờ Hoài Nam Vương vẫn là Vương tước, Thái tông Hoàng đế đương nhiên không truyền ngôi vị Hoàng đế cho hắn.
Dương Ninh nói.
Mao Văn Thọ nói:
- Sau khi Thái tông Hoàng đế kế thừa đại vị, gánh vác sự nghiệp dang dở của Thái tổ Hoàng đế, tiếp tục chinh phạt các lộ loạn tặc. Ngoại trừ đất Ba Thục, phía nam sông Hoài Thủy đều nằm hết trong túi Đại Sở ta. Mấy năm chinh chiến liên tục, Thái tông Hoàng đế cũng bị bệnh, kỳ thực bắt đầu từ khi Thái tông Hoàng đế kế vị, đã có không ít người can gián Thái tông Hoàng đế lập Thái tử. Thái tông Hoàng đế vẫn không để ý tới, mãi đến khi bị bệnh, cuối cùng sắc lập đương kim Thánh thượng là Thái tử, phong Vương tước cho Hoài Nam Vương.
- Thì ra là thế, khó trách các ngươi nói có người không cam lòng.
Lúc này Dương Ninh đã hiểu được tiền căn hậu quả. Hắn có thể hiểu được Hoài Nam Vương không cam lòng, nhưng mà có thể thông cảm với Thái tông Hoàng đế. Lại nói tuy rằng Thái tổ Hoàng đế lập quốc, nhưng cũng chưa chính thức xác lập bản đồ Đại Sở. Bản đồ Đại Sở được xác định trong tay Thái tông Hoàng đế. Trước khi lâm chung, ông ta đương nhiên muốn giao giang sơn do mình đánh hạ vào tay con cháu của mình, đương nhiên không có khả năng để ngôi vị Hoàng đế rơi vào tay Hoài Nam Vương.
Hoài Nam Vương với tư cách Hoàng tử duy nhất của Thái tổ Hoàng đế, trong mắt ông ta, Đại Sở là do Thái tổ lập nên, do ông ta kế thừa Thái tổ khai sáng đế quốc Đại Sở, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Phe Thái tông trong mắt Hoài Nam Vương, đương nhiên trở thành cường đạo vi phạm ước định cướp đi ngôi vị Hoàng đế của ông ta.
- Đương kinh Thánh thượng văn thao vũ lược, luôn dùng kẻ tài đức sáng suốt, hơn nữa đất Ba Thục cũng đã nhét vào lãnh thổ Đại Sở ta.
Mao Văn Thọ nói:
- Thánh thượng vẫn luôn lễ kính với Hoài Nam Vương, thời thế hiện giờ, Hoài Nam Vương lấy được vinh hạnh đặc biệt, không có người ngoài có thể vượt qua tùy tùng, chỉ tiếc… !
Y lắc đầu, cũng không nói tiếp.
Tề Phong ở bên vẫn không nói chuyện, lúc này rốt cuộc không nhịn được nói:
- Thế tử, dù thế nào cũng không thể để Hoài Nam Vương thực hiện được, nếu Hoài Nam Vương làm Hoàng đế, Tề gia chúng ta sẽ… !
Y nắm chặt hai tay, vẻ mặt trở nên lạnh lùng khác thường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo