Mà sau khi năng của pháp chu biến mất, lúc chầm chậm đáp xuống ở vùng đỉnh núi chập trùng nối tiếp nhau thì nhìn thấy Tiểu Từ tông chủ đã từng gặp mặt nhau ở thành Liễu Hồ, hai vị trưởng lão mặc đạo bào màu đen trên người, cùng với mấy vị chấp sự của Thủ Sơn Tông, đều kiên trì đứng trong tầng mây ở trước sơn môn chờ đợi mình.

Phương Thốn trong pháp chu hiện ra, liếc nhìn xung quanh, lập tức thấy được đỉnh núi liên miên của Thủ Sơn Tông, thung lũng sâu thăm thẳm, cùng với cổ điện sơn đình, thang mây thạch kính đặt giữa quần núi, mấy người lưa thưa lớt thớt tới đón, trong lòng chỉ sinh ra một suy nghĩ...

...Ừm, thật bủn xỉn!

Lúc ở thành Liễu Hồ đã nghe nói Thủ Sơn Tông bây giờ gần như chỉ còn lại có cái xác không mà thôi, bây giờ xem ra, cũng đúng là thế thật.

Thoáng nhìn qua là có thể đoán ra được phần lớn lãnh địa của Thủ Sơn Tông.

Phương pháp phán đoán này cũng khá là đơn giản, phàm là xung quanh có kiến trúc thì đại khái cũng có thể xem là lãnh địa của Thủ Sơn Tông, trái lại cũng có trong trăm dặm, chỉ là nhìn theo lối đi của ngọn núi này, lại chỉ nhìn thấy cổng chùa cũ kỹ, kiến trúc lưa thưa, đừng nói là cảnh tượng những tòa đại điện bay lơ lửng trên đỉnh núi, mây khói tụ tán dưới chân tiên gia như trong tưởng tượng của Phương nhị công tử, căn bản đến cả đại trận hộ sơn này của ngươi dường như cũng hơi bị tàn tạ đấy...

Thế này sao lại là đại tông sơn môn có gốc gác ngàn năm cơ chứ, ngươi chắc chắn không phải khu biệt thự rách nát đúng không?

-Ha ha, Tiểu Từ tông chủ hữu lễ rồi...

Mặt Phương Thốn đầy ý cười, hạ xuống khỏi pháp chu, gặp lại Tiểu Từ tông chủ, tán thưởng nói:

-Nhìn tông môn này, cổ xưa lâu đời...

Ý là lâu lắm rồi các người chưa tu sửa đúng không?

Tiểu Từ tông chủ như nghe ra được nghĩa bóng trong lời Phương Thốn, vẻ mặt hơi lúng túng, cười nói:

-Thủ Sơn Tông vốn là do tổ tiên Từ Thị của ta lập đạo, đã từng danh chấn một phương, chỉ tiếc Văn Tâm bất tài, lại để tổ nghiệp suy tàn trong tay ta, cũng không có sức vực dậy, bây giờ được Phương nhị công tử không chê, pháp quá bộ đến tế tông, có thể quét đi đồi khí, phục lại vinh quang ngày xưa của Thủ Sơn Tông ta...

Phương Thốn cười nói:

-Tất nhiên!

Hàn huyên mấy câu, sau đó Tiểu Từ tông chủ giới thiệu với Phương Thốn hai vị trưởng lão theo hắn ta tới đây.

Trong đó có một vị, là trưởng lão gầy đét cao lớn, mặc một bộ áo bào đen lỏng lẻo, chính là giới luật trưởng lão của Thủ Sơn Tông, tên hiệu Thanh Tùng, họ tên tục gia gọi là Phú Quý còn một ông lão khác đeo vàng đeo bạc, ưỡn ngực khoe bụng, nhìn như một phú ông nhà giàu, nếu Phương lão gia tử mà đến đây thì đúng là có thể xưng song bích với người này, đó chính là truyền công trưởng lão của Thủ Sơn Tông, tên hiệu Hàn Thạch, tên tục Triệu Kim Ngân.

Ngoài hai người này ra, nghe đồn còn có một vị trưởng lão, bây giờ suốt ngày ở phía sau núi, cũng không ra mặt đón tiếp.

Đằng sau hai vị trưởng lão chính là mấy vị lão chấp sự quản lý tạp vụ của tông môn, sau đó nữa, hết rồi...

-Hết rồi...

Nhìn hai ba còn mèo này, đừng nói là Phương Thốn, đến cả Vũ Thanh Ly vác đệm chăn đứng đằng sau, cũng hơi ngơ ngác.

Mẹ nó đây là tông môn à?

Sao cứ cảm thấy còn không tiêu chuẩn bằng cả thư viện Bạch Sương nữa vậy?

...

...

-Ha ha, xin mời Phương trưởng lão vào, đã chuẩn bị một ít rượu và đồ nhắm để đón gió tẩy trần cho Phương trưởng lão...

Trái lại Tiểu Từ tông chủ lại rất khách sáo mời Phương Thốn vào núi rồi tổ chức một bữa tiệc cũng khá là đơn giản. Hai vị trưởng lão Hàn Thạch và Thanh Tùng vẻ mặt tươi rói, vừa mời rượu vừa nhìn kỹ tất cả những thứ trên người Phương Thốn nhị công tử kể cả quần áo trang phục, nhìn thấy Phương Thốn công tử mặc trên người áo tuyết tằm tơ, mí mắt giật giật, nhìn thấy ngọc bội bên eo của Phương nhị công tử, mí mắt lại giật giật, nhìn thấy kim hoàn của Phương nhị công tử vấn tóc, mí mắt giật điên cuồng, nhìn thấy hạt châu tiểu hồ ly mang bên người, mắt cũng tỏa sáng lên cả rồi.

Mặt khác ở bên ngoài, lại là đầu trâu mặt ngựa, ánh mắt liếc tới liếc lui, nhìn như lơ đãng, nhưng cứ luôn tìm cớ bắt chuyện, vừa cảm khái Phương gia Liễu Hồ một nhà song bích, vừa hỏi dò các chuyện bí ẩn, ví dụ như Phương nhị công tử đã có hôn phối hay chưa, thích kiểu cô nương nào...

Ngồi chung với mấy cái thứ này, sao có thể uống rượu được chứ?

Thế là, cũng chỉ qua một tuần rượu, hàn huyên vài câu, Phương Thốn bèn mượn cớ nói mệt rồi, chuẩn bị nghỉ ngơi.

-Đã chuẩn bị phòng khách xong rồi, Phương trưởng lão hãy đi theo ta!

Tiểu Từ tông chủ vô cùng khách khí, lập tức muốn dẫn Phương Thốn đi tới ngọn núi cao nhất.

-Phòng khách?

Phương Thốn nghe thấy thế, lại chỉ thoáng ngạc nhiên một chút rồi cười nói:

-Ta vừa đến Thủ Sơn Tông, cho dù làm trưởng lão thì sau này tất nhiên cũng phải ở lại chỗ này, không biết có điện rỗng động phủ nào hay không, sắp xếp một chỗ là được, cần gì phải chạy đi ở trong phòng khách, dọn qua phiền phức?

-Chuyện này...

Tiểu Từ tông chủ nghe vậy thì có hơi lúng túng, không thể làm gì khác hơn là dẫn Phương Thốn đi ra ngoài, giơ tay lên chỉ về tất cả các ngọn núi, cười khổ nói:

-Thủ Sơn Tông của bọn ta, bây giờ lãnh địa tông môn cũng không nhỏ, những ngọn núi là linh mạch dưới lòng đất này, đều thuộc về sở hữu của Thủ Sơn Tông ta, nếu Phương trưởng lão yêu thích thì tùy ý chọn một ngọn núi là được rồi, chỉ có điều, rất nhiều điện ở trên núi, đã nhiều năm rồi không tu sửa, chuyện đó… chuyện đó...

Phương Thốn nhìn thấy sắc mặt của hắn ta thì nhất thời hiểu rõ, không nhịn được cười một tiếng.

Nhìn thấy rõ khó khăn của Tiểu Từ tông chủ, Thủ Sơn Tông thật sự lãnh địa không nhỏ, địa phương có thể cung cấp lựa chọn cũng nhiều, chỉ có điều, bây giờ mấy ngọn núi có đại điện hoàn chỉnh đều có các vị trưởng lão ở hết rồi, những chỗ khác không có người ở đều rách nát chẳng ra sao cả...

Rõ ràng hắn ta muốn sắp xếp Phương Thốn ở trong phòng khách trước, sau đó chờ hắn chọn.

Nếu Phương Thốn chọn trúng đỉnh núi nào thì giúp hắn tu sửa dọn dẹp, nếu như Phương nhị công tử thật sự không lọt mắt, chạy mất...

... Vậy không phải số tiền kia sẽ bớt đi sao?

 

0.13282 sec| 2401.297 kb