Trong ánh mắt của nữ tử lại có chút sợ hãi, giọng nói hơi run rẩy:
-Ta sẽ nói thật, đừng… đừng đoán nữa!
Phương Thốn gật đầu, cười nói:
-Được, ta không đoán nữa!
Cũng đúng vào lúc này, khoang cửa bị mở ra, tiểu hồ nữ bưng hai chung trà bước vào.
Phương Thốn lấy một chung trong đó đặt ở trước mặt của nữ tử, nói:
-Cô tới từ phía Nam, trà Vân Vũ sẽ thích hợp với cô!
-Ngươi...
Bấy giờ nữ tử mới biết Phương Thốn sai người pha trà Vân Vũ, cũng đã sớm đoán ra được lai lịch của mình, trong lòng chỉ còn lại một mảng im ắng.
Nàng ta không uống trà, qua một hồi lâu mới nói:
-Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông ta cho ta?
Phương Thốn nhẹ nhàng bỏ chung trà xuống, lạnh nhạt nói:
-Ta kêu mọi người đi lập công đức, cô không hề làm chút nào đúng không?
-Ngươi...
Trong lòng nữ tử hơi quýnh lên, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Trong ba tháng này nàng ta chỉ lo chạy đôn chạy đáo đi tìm cách giải cổ, còn hơi sức đâu nghĩ tới những thứ này?
Phương Thốn thấy thế bèn nở nụ cười, thật ra xem như nàng ta thuận miệng nói mình đã làm mười cái hay trăm cái thì hắn cũng không thể nào đích thân đi kiểm chứng, chỉ là bây giờ lòng của nữ nhân này rối loạn, trái lại việc nhỏ nhặt cỡ này cũng không nghĩ ra được, vừa khéo đúng là thời cơ tốt nhất để bắt chẹt...
-Bỏ đi!
Thấy nàng ta như vậy, Phương Thốn nở nụ cười, nói:
-Cô thật sự không giống với những người giang hồ bình thường khác, ta có thể giải cổ cho cô!
-Thật sao? - Nữ tử nghe thấy thế, chợt thấy hưng phấn khó hiểu, vội vàng hỏi.
-Tất nhiên!
Phương Thốn gật gật đầu nói:
-Chỉ có điều, cô đã rơi vào trong tay ta, vậy theo quy tắc giang hồ, cũng không thể không trả giá một chút gì đó, vì thế nên...
Hắn hơi trầm ngâm, nói tiếp:
-Ta có thể giải cổ giúp cô, nhưng cô cũng phải đánh đổi chút gì đó mới được!
Nữ tử nghe thấy vậy thì liên tục gật đầu, nói:
-Ngươi nói đi, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi làm được!
Phương Thốn khẽ im lặng một chút, nói:
-Đầu tiên, lời bản công tử nói, thì phải giữ lời, cô muốn giải cổ thì phải theo quy tắc trước đây ta đã lập ra, đi làm mười chuyện có công đức lớn về đây, nếu không, những người khác thấy cô được đặc cách ưu tiên như vậy, sợ là cũng đều tìm đến trước mặt ta để cầu xin, truyền ra ngoài rồi thì ta đây làm sao quản lý người ở bên dưới nữa?
“Quái vật đáng sợ như ngươi vậy, ai dám chạy đến trước mặt ngươi cầu xin?” Trong lòng nữ tử oán thầm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý đáp:
-Ta đồng ý với ngươi, chắc chắn sẽ làm được!
-Ngoài ra...
Phương Thốn nhìn về phía nàng ta, cười nói:
-Cô phải thay ta hoàn thành ba chuyện!
Nữ tử cả kinh:
-Cái gì?
Phương Thốn nói:
-Bây giờ ta không có chuyện gì muốn cô làm, đợi lúc nghĩ ra rồi thì sẽ nói cho cô biết...
-Ngươi...
Nữ tử tức giận cắn răng, mạnh mẽ đứng phắt dậy.
-Ngồi xuống, ngồi xuống!
Phương Thốn cười nói:
-Ta sẽ không lấy ba chuyện này ra uy hiếp cô, trước tiên ta sẽ giải cổ giúp cô, sau đó sẽ kêu cô làm ba chuyện này!
Nữ tử vừa nghe thấy thế, trái lại lập tức yên tâm, nói:
-Vậy cũng còn được!
Vừa nói vừa căng thẳng nhìn về phía Phương Thốn, nói:
-Vậy bây giờ ngươi giúp ta giải cổ?
-Cô nghĩ hay thế...
Phương Thốn nhìn nàng ta một cái, nói:
-Bây giờ giải cổ cho cô, cô chạy thì phải làm sao đây?
-Ta...
Môi nữ tử đều sắp bị cắn đến chảy ra máu, nhưng vẫn không biết nên nói thế nào.
Phương Thốn cười cười, kêu tiểu hồ nữ ở bên cạnh cầm một túi gấm qua, lấy từ trong đó ra ba viên đan dược, đặt ở trước mặt nữ tử, nói:
-Ba viên đan dược này, mỗi một viên đan dược có thể bảo đảm cho cô ba tháng bình yên, ba viên này ở cùng một chỗ, vậy có thể đảm bảo cho cô trong chín tháng, trong khoảng thời gian chín tháng này, cô trước tiên làm mười chuyện công đức đi, khi nào lập công đức xong thì lúc đó tới tìm ta giải cổ!
Rõ ràng nữ tử đắn đo, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phương Thốn lại nói:
-Ta ở ngoài sáng, cô ở trong tối, cô sẽ không sợ ta bỏ chạy nhỉ?
Một câu nói này nhất thời làm nữ tử thoáng yên tâm, sau một hồi lâu im lặng, cầm ba viên đan dược lên, trước tiên bỏ một viên vào trong miệng, sau đó mới cẩn thận cất hai viên khác vào trong, sau đó bèn im lặng nhìn Phương Thốn, dường như không biết nên nói cái gì.
Phương Thốn nói:
-Còn chần chừ gì nữa, pháp chu này là của cô cướp được, ta không lấy nữa, vì thế người phải đi chính là cô!
-Ngươi...
Nữ tử cắn cắn môi, oán hận trừng Phương Thốn một cái rồi muốn đứng dậy rời đi.
-Này...
Phương Thốn bỗng nhiên gọi nàng ta trở lại:
-Cô tên là gì?
Nữ tử kia hơi run lên, gương mặt lập tức lộ ra nụ cười lạnh, chẳng thèm quan tâm dứt khoát xoay người rời đi.
Phương Thốn nói:
-Trả lời tên, đây xem như một trong ba chuyện ta kêu cô làm...
Nữ tử ngẩn ra, trong đôi mắt toát lên chút kinh hỉ, hơi khựng lại sau đó mới lạnh lùng nói:
-Ta tên Hàn Trang, họ gì thì... Tự ngươi đoán đi!
Vừa nói nàng đã phi thân lướt ra khỏi pháp chu, lập tức biến mất giữa tầng mây.
-Hàn Trang...
Phương Thốn từ từ nhớ kỹ hai chữ này, sau đó kéo một chiếc khăn tay từ dưới bàn án ra, chất tơ tằm của khăn tay rất hiếm thấy, nhìn có vẻ vô cùng đắt tiền, ở bên trên thêu một cụm khói mây, bên trong loáng thoáng có thể thấy được một vầng trăng sáng, có thể ngửi được mùi thơm lành lạnh trên chiếc khăn tay.
Thật ra vừa nãy mình có thể thông qua hỏi đáp để đoán được lai lịch và thân phận của nữ tử này, đều có liên quan đến kinh nghiệm, sức quan sát và phản ứng của mình, tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì nhân lúc nàng ta ngất xỉu lấy được chiếc khăn tay có thêu hoa văn của Vu Tộc Nguyệt Bộ từ trên người của nàng ta...
Khà khà, chỉ dọa nàng ta thế thôi!
...
...
-Vu Tộc Nguyệt Bộ hình như đều họ Nguyệt, vì thế họ của nàng ta là...
-Nguyệt Hàn Trang?
-Cung nghênh Phương Thốn Phương trưởng lão về núi.
Sau khi có pháp chu, tất nhiên tốc độ không phải là thứ mà xe ngựa dựa vào mấy cái bánh xe có thể so sánh được.
Có điều trong hai ngày này, Phương Thốn đã đi qua hơn nửa quận Thanh Giang, đi tới Thủ Sơn Tông ở Đông Nam Thanh Giang.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo