Năm đó Phương Xích tiên sư chính là vào Cửu Tiên Tông tu hành, xem như là có rất nhiều nhân quả với Cửu Tiên Tông, cho đến bây giờ, người đời nhắc về Cửu Tiên Tông còn thường xuyên nói đến Cửu Tiên Tông này, thật ra có thể đổi thành Thập Tiên Tông, dù sao Phương Xích cũng xem như một...
Nguyên nhân chính là như vậy, tuy rằng thư viện hay truyền nhau rằng Phương nhị công tử không chuẩn bị vào Quận Tông, nhưng vẫn còn một tia khả năng.
Dựa vào một đường thiện quả mà tiên sư Phương Xích để lại, Cửu Tiên Tông thật sự sẽ không thu nhận Phương nhị công tử sao?
Đến lúc này, Cửu Tiên Tông đã gọi bốn vị đệ tử mình tuyển chọn lên trên đài thì mọi người mới xác định việc này.
Phương nhị công tử, quả nhiên không ở trong lựa chọn của Cửu Tiên Tông...
...
...
-Thật sự không biết lúc này trong lòng Phương nhị công tử cảm thấy thế nào...
Không biết có bao nhiêu đệ tử xuất hiện ý nghĩ này trong lòng, ngay lúc bọn họ đang cảm khái, chợt nghe thấy phía sau vang lên một trận hỗn loạn.
Có người thấp giọng kinh ngạc thốt lên:
-Phương nhị công tử đã đến rồi...
-Hửm?
Bên trên tiên đài, phía sau Cửu Tiên Tông, trưởng lão Vân Hoan Tông đang chuẩn bị mở miệng tiếp tục gọi đệ tử của mình lên không khỏi hơi run rẩy, không gọi ra nữa, mà ở trên đài, những trưởng lão khác và các đệ tử cùng mọi người cũng thi nhau lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy ở đằng sau, các đệ tử nhao nhao tránh sang hai bên, ở giữa có một người đi đến, một bộ áo bào trắng toát không dính chút bụi bặm, mái tóc xám trắng buộc thành búi tóc chỉnh tề, dáng vẻ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tuấn mỹ, vẻ mặt ôn hòa, hai tay luồn trong tay áo, bên người thì có một con tiểu hồ nữ tai nhọn đi theo sau, trên tay cầm một chiếc ô cũ, chầm chậm băng qua đám người đi về phía trước.
Các đệ tử vốn dĩ đứng ngay hàng thăng lối, nhưng vừa thấy hắn đi tới thì cũng không khỏi hoảng sợ, vội vàng tránh sang một bên, có người né quá vội nên không khỏi có chút rối loạn, bị chen chúc bị đạp cũng không kịp quở mắng, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Phương Thốn.
Sao Phương nhị công tử lại đến thư viện?
Không phải ai cũng nói hắn vô duyên với Quận Tông, cho nên cố ý tránh đi hay sao?
Ôi má, đừng nói là đến đây đại khai sát giới đấy nhé?
-Ngươi...
Mà vừa thấy Phương Thốn xuất hiện, ngay cả viện chủ và thành thủ ngồi bên trên tiên đài cũng không khỏi cả kinh, theo bản năng đứng dậy, các vị trưởng lão Quận Tông ở bên cạnh thì sắc mặt khó coi, hai mặt nhìn nhau, cũng có chút không rõ...
-Phương Thốn Liễu Hồ, ra mắt chư vị tiền bối...
Phương Thốn thì lại rất bình tĩnh, đi tới đằng trước tiên đài, tiểu hồ nữ cầm ô cũ, bản thân thì khom người hành lễ.
Các vị trưởng lão Quận Tông cũng vội vàng đứng dậy, đáp lễ nói:
-Phương nhị công tử không cần giữ lễ tiết như vậy, chưa kịp tiếp kiến, thất lễ thất lễ!
Nếu theo thân phận đệ tử của Phương Thốn, bọn họ ai cũng không cần để ý lễ tiết như vậy, nhưng theo thân phận của Phương Thốn thân là huynh đệ ruột của tiên sư Phương Xích, như vậy mặc dù bọn họ là trưởng lão Quận Tông, lúc này cũng không thể thiếu mất nửa điểm lễ nghi, không những phải đứng dậy đáp lễ, còn phải bồi lễ vì chuyện mình đi đến thành Liễu Hồ nhưng không đến Phương gia tiếp kiến, để miễn khỏi bị bắt bẻ...
Trong đám người, trái lại chỉ có Cát trưởng lão là không đứng dậy, chỉ ôm quyền vái chào.
Ông ta là trưởng lão Cửu Tiên Tông, mà tiên sư Phương Xích xuất thân từ Cửu Tiên Tông, vì thế tính ra ông ta xem như là sư trưởng của Phương Thốn, bối phận càng cao hơn...
-Phải là Phương nhị bái kiến mới phải!
Phương Thốn cười, hàn huyên với các vị trưởng lão Quận Tông, sau đó chầm chậm bước lên tiên đài.
Chư vị trưởng lão Quận Tông đều sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ rằng hắn sẽ làm như vậy, nhất thời không có ai nói chuyện.
Ngay cả Mạnh Tri Tuyết đã lên đài, nhìn thấy dáng vẻ đó của Phương Thốn cũng không khỏi hơi khó hiểu một chút.
-Sao Phương nhị công tử lại chạy lên trên đài?
-Hắn… vừa nãy rõ ràng hắn không có được trưởng lão Cửu Tiên Tông gọi tên đúng không?
Đám đệ tử dưới đài thì vẻ mặt quái dị, nhất thời không hiểu hành động của Phương Thốn là sao. Có người kinh ngạc trong lòng, có người cảm thấy quái dị trong lòng, trái lại cũng không có ai dám lên tiếng nói chuyện, chỉ trợn tròn đôi mắt nhìn bóng lưng Phương Thốn đi lên tiên đài.
-Phương Thốn tiểu hữu, ngươi lên đài là để...
Trong một mảnh kinh ngạc, vẫn là là vị Cát trưởng lão Cửu Tiên Tông chỉnh đốn đại cục kia lên tiếng trước, nghi hoặc hỏi dò.
-Vãn bối lên đài, tất nhiên là vì không phải vãn bối không thể lên đài rồi.
Phương Thốn cười, trả lời Cát trưởng lão một câu, nhưng lại giống như cái gì cũng chưa trả lời.
-Không tốt...
Cát trưởng lão nghe thấy câu trả lời của Phương Thốn, trái tim không nhịn được nhảy lên một cái, sắc mặt cũng khá là khó coi.
"Lẽ nào hắn thật sự muốn như những gì người khác nói, mạnh mẽ gia nhập Cửu Tiên Tông của ta?"
...
...
Trước khi đến Liễu Hồ, Cát trưởng lão đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Nhị công tử của Phương gia Liễu Hồ chính là một cục khoai lang nóng bỏng tay, sáu đại Quận Tông, ai cũng không muốn nhận.
Nhưng nếu không nhận thì cũng phải đề phòng Phương gia đến đây cầu xin...
Nếu như Phương gia yêu cầu, bọn họ không đồng ý thì là sẽ làm mất mặt của vị tiên sư đã từ trần kia, sợ là sẽ đắc tội một vài người, nhưng cũng giống như vậy, nếu như đồng ý, trong tình huống vị lão tiên sinh kia đã bày tỏ thái độ thì e rằng càng khó thân thiện rồi...
Đang ôm cái suy nghĩ này trong lòng, mấy hôm nay Cát trưởng lão vẫn luôn lo lắng đề phòng người của Phương gia đến đây thăm hỏi, thậm chí đã chuẩn bị xong một đống lời giải thích, cũng không ngờ rằng, mấy hôm nay người của Phương gia vẫn luôn không đến, mới vừa thở phào một hơi thì nhìn thấy Phương Thốn lại xuất hiện trước sự chú ý của muôn ngàn người, vậy nhỡ đâu hắn ở trước mặt nhiều người vậy, quỳ xuống trước mặt mình cầu xin mình thu nhận môn hạ, mình có nên đồng ý hay không?
Khó xử, thật sự khó xử mà...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo