-Các vị trưởng lão, xin mời...
-Công Dương viện chủ, Bạch thành thủ, xin mời...
Sáng sớm ngày hôm sau, giữa thư viện Bạch Sương, bên dưới Thanh Sơn.
Trên quảng trường được lát đá bạch ngọc đã xây lên một tiên đài thật cao, trang trí bằng một ít ngọc sức lụa đỏ.
Tuy rằng tu sĩ luyện khí không đến nỗi gặp chút lễ khánh gì đó là phải gióng trống khua chiêng, treo đèn kết hoa, lại kéo một đám người đến gõ chiêng trống vang trời giống như người phàm, nhưng mỗi khi đến những dịp lễ gì đó quan trọng, cũng sẽ tổ chức một chút để tô vẽ thêm, thứ nhất là để biểu hiện sự chú trọng của thư viện đối với lần này, thứ hai cũng là dành một ít tôn trọng cho những trưởng lão Quận Tông lặn lội đường xá xa xôi quá bộ đến thư viện Bạch Sương chọn đệ tử...
Hôm nay chính là thời gian các đệ tử của thư viện Bạch Sương được Quận Tông tuyển chọn!
Cũng chính là thời hạn tròn ba năm của đệ tử trong thư viện, một ngày vô cùng đáng để chúc mừng...
Dù sao sau khi trưởng lão Quận Tông tuyển người, chính là thành thủ một phương chọn người, cùng với người của Thủ Dạ cung đến thu nhận những người còn lại.
Thành thủ một phương chọn người, bình thường sẽ không gióng trống khua chiêng, lặng lẽ tuyển chọn, mà lúc Thủ Dạ cung đến đón người, thường thường đều là tiếng khóc vang trời, vô cùng thê thảm, vì lẽ đó thư viện muốn chúc mừng các đệ tử thư viện tròn thời hạn ba năm, cũng chỉ có một ngày hôm nay có vẻ khá là thích hợp...
Trời vừa sáng tiên đài đã được dựng lên, các đệ tử trong thư viện ai nấy cũng đều thay trang phục mới, cố gắng ăn mặc cho oai hùng hoặc là nho nhã, rất sớm đã đến chờ đợi, mà một đám trưởng lão Quận Tông thì tận mãi đến sau giờ Ngọ mới lững thững đi tới cùng với một đám người của viện chủ thư viện Công Dương Yển Thanh và thành thủ Bạch Hóa Lý, cùng với tọa sư thư viện, thành thủ công thư, đi tới bên trên tiên đài, đám đệ tử nhìn thấy thế, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi.
Các trưởng lão và tọa sư cười ha hả, chia ra trưởng ấu tôn ti, người nào người nấy đều ngồi xuống.
Viện chủ thư viện Công Dương Yển Thanh và thành thủ Bạch Hóa Lý chính là chủ nhà, hiển nhiên là ngồi ở hai bên trái phải.
Mà các vị trưởng lão khác lại khách sáo một phen, đến cuối cùng, lại là Cát trưởng lão của Cửu Tiên Tông ngồi vào vị trí cao nhất ở chính giữa, mà Mẫn trưởng lão của Nhạc Thủy Tông thì ngồi ở ghế phụ bên trái, Việt trưởng lão của Vân Hoan Tông ngồi ở ghế phụ bên phải, lần lượt ngồi xuống theo thứ bậc, ngay ngắn có thứ tự, đến lúc cuối cùng, lại là một người trẻ tuổi đến Thủ Sơn Tông, dáng vẻ chất phác thật thà, ngại ngùng cười cười.
Mẫn trưởng lão của Nhạc Thủy Tông nhìn thấy hắn ta còn đứng, vội vàng vỗ trán một cái, cười nói:
-Là lão phu vượt quyền rồi, chiếc ghế này vốn là của Thủ Sơn Tông ngồi, huống chi hôm nay là Tiểu Từ tông chủ tự mình đến đây, nào nào nào, kính xin ngồi ở bên cạnh Cát trưởng lão...
Mọi người nghe thấy thế đều quay đầu nhìn sang.
Vị Tiểu Từ tông chủ kia nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, trời sinh dáng vẻ trầm mặc kiệm lời, vô cùng thật thà, nghe thấy lời này thì đỏ mặt lên, vội vàng xua tay nói:
-Mẫn tiền bối chê cười ta rồi, ở trước mặt của các vị, ta chính là vãn bối mà thôi, ngồi ở chỗ đó mới gọi là thất lễ, xin ngài an tọa, ta ngồi ở đây là được rồi, ngồi ở đây là được rồi... Nói xong vội vàng ngồi xuống, ai kéo cũng không đứng dậy.
Các trưởng lão thấy thế thì đều nở nụ cười, khuyên Mẫn trưởng lão ngồi xuống, lại khen ngợi Tiểu Từ tông chủ khiêm tốn.
...
...
Bây giờ sắp xếp những vị trí ngồi này, thật sự có rất nhiều môn đạo, Cửu Tiên Tông gia đại nghiệp đại tiếng tăm lừng lẫy, tất nhiên nên ngồi ở ghế đầu, mà vốn dĩ bữa tiệc lần này, từ xưa đến nay đều do Thủ Sơn Tông tới làm, huống chi những Quận Tông khác tới là trưởng lão, Thủ Sơn Tông tới lại là một vị tông chủ, về mặt thân phận lại không giống nhau, vì thế Mẫn trưởng lão đứng dậy nhường chỗ thật ra cũng là quy tắc lễ nghi.
Nhưng Tiểu Từ tông chủ không chịu sang đó ngồi, tất nhiên cũng hiểu được cử chỉ minh lễ.
Dù là ai cũng đều biết, Thủ Sơn Tông bây giờ đã kém xa trước đây rồi.
Thủ Sơn Tông ngày xưa cùng với Cửu Tiên Tông là hai đại tông môn được gọi là song bích của quận Thanh Hà, một cái, được mệnh danh là từ lúc lập đạo tới nay, trước sau từng bồi dưỡng ra được chín vị cao nhân Tiên Cảnh, cho nên được gọi là nền móng số một của quận Thanh Hà, mà Thủ Sơn Tông, lại vào lúc Nam Cương đại yêu tôn tấn công tới, mượn thế núi bày ra đại trận, chống đối với đám yêu ma ròng rã suốt ba ngày, vì Đại Hạ Nguyên Thần Vương chống đỡ được một khoảng thời gian khá lâu, có thể nói là công lao số một.
Thủ Sơn Tông khi đó, đừng nói là ngồi ở ghế phụ, cho dù là ghế cao nhất cũng có thể tranh với Cửu Tiên Tông.
Thế nhưng mấy năm gần đây, Thủ Sơn Tông có xu hướng suy tàn. Chỉ là mọi người đều biết, từ lúc bị mất pháp môn Bảo Thân của mình, lực lượng của toàn bộ tông môn đã suy yếu rất nhiều, chư vị trưởng lão có người rời đi, có người chết, có người thì nổi điên, chỉ còn lại mấy người suy sụp, bảo vệ một ngọn núi trống rỗng.
Nếu như muốn nói đúng với sự thật thì sợ là Thủ Sơn Tông đều sắp không thể gọi là Quận Tông nữa rồi.
Chỉ nhờ có công đức mà Thần Vương Niệm Kỳ đã từng lập ra mới để cho bọn họ vẫn mang cái tên tuổi là Quận Tông này mà thôi.
Giống như những Quận Tông khác đều là trưởng lão tới trước, Thủ Sơn Tông thì lại là vị tông chủ trẻ tuổi này tự mình ra mặt, nguyên nhân là vì sao?
Trong tay không kiếm được người à...
Trưởng lão của Thủ Sơn Tông cũng không phải là không có, chỉ là ai cũng không muốn xuất hiện để bị mất mặt như thế này...
...
...
-Bái kiến các vị tiên tông trưởng lão...
Đợi đến khi các trưởng lão Quận Tông ngồi xuống, các đệ tử của thư viện Bạch Sương ở bên dưới cũng lập tức cùng nhau bước đến trước đài, cung kính hành lễ.
Tiếng quát như nước thủy triều, hùng hồn khuấy động, đinh tai nhức óc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo