Nhưng đồng thời nếu sau khi Quận Tông đã có kết luận, dù có cưỡng ép bản thân vội vàng tu luyện Bảo Thân đến mức nào thì cũng vô dụng thôi, còn không bằng trau dồi nền tảng cho vững...
Đến thời điểm này rồi, các loại thủ đoạn thuật pháp càng quan trọng hơn.
-Ngươi chờ một lát, ta sẽ mượn giúp ngươi...
Mạnh Tri Tuyết nhìn Phương Thốn một lúc thì đồng ý.
Sự thật chứng minh, những học sinh này rất hào phóng, sau khi đến Quận Tông và Thần Cung, họ không còn xem trọng công pháp pháp môn của mình hơn cả mạng giống như ban đầu nữa. Nếu Phương Thốn nói muốn mượn bút ký tu hành, Mạnh Tri Tuyết lập tức mang bút ký thuật kinh tốt nhất mà mình từng tu luyện đưa cho Phương Thốn, không chỉ thế, nàng ta còn đi ra ngoài một chuyến, sau đó nhanh chóng mượn giúp Phương Thốn khoảng mười mấy quyển bút ký tu hành.
Trong đó, có bút ký tu hành Võ Kinh của Nhiếp Toàn, có bút ký tu hành Hồn Kinh của Mộng Tinh Nhi, có Bảo Thân đã được lĩnh hội của Vũ Thanh Ly, ngoài ra, còn có một vài cuốn đã được lĩnh hội về mọi mặt như Toán kinh, Thảo kinh, Linh kinh các thứ của các học sinh khác.
Có thể nói, hơn phân nửa bút ký của các nhân tài xuất sắc nhất trong hơn ba trăm học sinh của thư viện Bạch Sương này đều ở đây...
Ngay cả Hạc Chân Chương cũng lắp ba lắp bắp lấy bút ký của mình ra rồi nói với Phương Thốn:
-Phương nhị công tử à, bút ký phù pháp ta tu tập đều ở đây, nhưng mà à ừm... Ngươi chắc chắn vẫn muốn xem một đạo phù pháp ‘Thư kinh’ của chúng ta sao?
-Muốn!
Phương Thốn thuận tay nhận lấy, bỏ vào hộp sách rồi cười nói thêm:
-Tiểu Thanh Linh nhà ta đang luyện chữ!
Hạc Chân Chương thấy Phương Thốn không có ý tìm hiểu thì gương mặt lộ ra vẻ tiếc hận.
Muốn đánh nhau thật!
Mượn bút ký xong, Phương Thốn thấy không cần ở lại thư viện nữa nên cười từ biệt hai người Mạnh Hạc rồi toan trở về.
Đúng vào lúc này, nương theo chuyện mượn bút ký, trong thư viện Bạch Sương cũng đã lặng lẽ lan truyền một tin tức kinh người rằng đường đường là Phương nhị công tử Phương Thốn của Phương gia ở Liễu Hồ nhưng lại không được Quận Tông chọn trúng, hơn nữa còn định sẽ đến thủ dạ cung vật lộn thử sức?
Chỉ có học sinh sắp đến thủ dạ cung mới nóng lòng tăng thực lực lên nhằm để bảo vệ tính mạng chứ sao...
Trong vô số ánh mắt nhìn trộm, Phương Thốn ngồi lên xe ngựa trở về phủ chỉ để lại nơi đây đầy suy đoán và tiếc hận.
Phương Thốn đi đến cửa thư viện thì gặp được giáo viên Trương Thế Hiền của thư viện đang ưỡn ngực khoe bụng cưỡi ngựa trở về từ bên ngoài, hắn lập tức cười vén rèm xe lên chào hỏi ông ta. Trương Thế Hiền nhìn sang hai bên để xem có ai không, sau đó lủi nhanh như mèo vào trong buồng xe, đoạn thở dài nhìn Phương Thốn rồi chắp tay nói:
-Ta đang định tìm cơ hội nào đó để đến chỗ Phương nhị công tử tỏ lời cảm tạ, không ngờ lại gặp ở đây...
Phương Thốn cười hỏi:
-Cám ơn ta chuyện gì?
Trương Thế Hiền thấp giọng đáp:
-Thập Nhị Liên Hoàn Ổ đã được lấy về rồi, viện chủ lại chẳng nói gì, thậm chí dường như đang chờ ngươi tới lấy đi. Những giáo viên khác có người bùi ngùi, có người tức giận nhưng cũng không thể làm gì, ta không ngờ Phương nhị công tử săn sóc giữ lại cho ta hai cái để dưỡng lão, tiền lời quả thật còn nhiều hơn trước kia, đây thật là... Cảm tạ!
Phương Thốn nghe vậy cũng không nói nhiều, chỉ cười đáp:
-Là ta nên tạ ơn Trương sư mới đúng!
-Đừng gọi Trương sư Trương sư mãi vậy, nghe xấu hổ lắm...
Trương Thế Hiền khoát tay áo, thấp giọng hỏi Phương Thốn:
-Về chuyện Quận Tông, Phương nhị công tử không nghĩ ra cách gì sao?
Phương Thốn cười hỏi lại:
-Cách gì?
-Ở trước mặt ta mà ngươi còn giả vờ hồ đồ à?
Trương Thế Hiền nhăn mặt thắc mắc:
-Không ai trong sáu đại Quận Tông dám chọn ngươi, vậy chẳng lẽ Phương nhị công tử thật sự không vào Quận Tông nữa?
-Đừng nói không có cơ hội, ban đầu lúc ngươi tới thư viện, thư viện cũng đâu dám nhận ngươi nhưng kết quả thế nào?
-Ta không nhiều lời, chỉ muốn cho ngươi biết rằng trưởng lão sáu đại Quận Tông đều đến thư viện sớm hơn một ngày và chỉ ở lại một ngày, hôm sau sẽ rời đi, lúc này họ ở lại một ngày để làm gì? Không phải để dễ dàng cho một số người đút lót sao?
-Phương nhị công tử không phải là người hẹp hòi, sao không tranh thủ cơ hội hôm nay đi làm thân thử xem?
-Không nhất định phải vào đại tông phái tông môn lớn như Cửu Tiên Tông để ngày ngày sĩ diện như thể nhà mình là tông phái Thượng Cổ làm người ta ái ngại... Tuy nhiên ngươi có thể xem xét mấy tông phái khác mà, không bàn đến những nơi khác, hiện nay Thủ Sơn Tông khá nhỏ nhưng vẫn được xem như Quận Tông chân chính, gần như dùng tiền là có thể vào được, bây giờ quá thích hợp cho Phương nhị công tử rồi...
-... À, tiên miêu!
-Dù sao chỉ một câu thôi, vào Quận Tông trước rồi hẵng nói, con đường tu hành sau này có thể sẽ gặt hái được nhiều...
-À...
Nhìn gương mặt thành khẩn và trung hậu của Trương Thế Hiền, Phương Thốn cũng hơi sửng sốt rồi thở dài nói:
-Vẫn là Trương sư lão luyện...
-So sánh với nghĩa cử cao cả của công tử, chuyện này không coi vào đâu...
Trương Thế Hiền khoát tay áo, vén rèm nhìn ra bên ngoài thấy không có ai mới quay lại nói với Phương Thốn:
-Ta chỉ nói đến đây thôi, Phương nhị công tử phải nắm chắc đấy, trưa mai sẽ công bố kết quả, sau đó nếu muốn đổi nữa thì sẽ không dễ dàng đâu...
Dứt lời, ông ta chắp tay với Phương Thốn, lẩn như mèo ra khỏi xe rồi chuồn mất.
-Ha ha, nếu có cơ hội mời vị lão huynh này vào giang hồ làm mưu sĩ cũng không tồi đâu...
Phương Thốn ngồi trong buồng xe, khẽ cười vài tiếng, sau đó hắn hơi trầm ngâm rồi chợt gõ vào buồng xe một cái:
-Không về phủ nữa!
Tiểu Thanh Liễu điều khiển xe đằng trước vội nói:
-Công tử muốn đi đâu?
Phương Thốn cười đáp:
-Đi đến dịch quán nơi các trưởng lão Quận Tông kia trú ngụ, đi làm thân xem nào!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo