Nhưng nếu nhắc tới rồi thì hắn chỉ buồn cười nhìn Mạnh Tri Tuyết và hỏi:

-Quyển tông của ta chưa được nộp lên sao?

-Nộp lên rồi!

Mạnh Tri Tuyết đáp:

-Là ta đưa qua giúp với tư cách là đệ tử của sư tôn... đệ tử thân truyền của viện chủ. Lấy thiên tư, gia thế, tu vi, học thức, đức hạnh thì ngũ đạo của Phương nhị công tử đều được phê là sự lựa chọn tốt nhất, đứng đầu tất cả học sinh trong thư viện Bạch Sương chúng ta và đã được nộp cho các trưởng lão đang có mặt ở đây. Hơn nữa trên yến tiệc tiếp đãi chư vị trưởng lão Quận Tông ở thành thủ, có đặc biệt đề cập đến vài vị học tử xuất sắc của thành Liễu Hồ và trong đó ngươi được khen ngợi hết lời, chư vị trưởng lão Quận Tông cũng khen con cháu của Phương thị ở Liễu Hồ có thiên tư hơn người, nhưng mà...

Nàng nghiêm túc thuật lại, bỗng chốc tiếng nói càng ngày càng nhỏ dần.

Tuy vậy Phương Thốn đã sớm biết chuyện này nên tuyệt nhiên không cảm thấy bất ngờ, hắn cười đáp:

-Nhưng không ai trong số họ chọn ta, phải không?

Nếu quyển tông của mình được đặt ở vị trí đầu tiên, được chư vị trưởng lão Quận Tông thấy ngay từ đầu thì đương nhiên họ sẽ chọn quyển tông của hắn và nếu cả thành thủ cũng hết lời khen ngợi Phương nhị công tử, vậy chư vị trưởng lão Quận Tông không thể không để ý đến vị Phương gia nhị công tử này, nói đúng hơn dù không có vài câu ca ngợi nọ của thành thủ thì cũng sẽ không có người coi thường Phương gia của Liễu Hồ.

Song nếu mỗi vị Quận Tông trưởng lão đều thấy được quyển tông của Phương Thốn, hơn nữa lời phê trong quyển tông của Phương Thốn đều là tuyển chọn tốt nhất, vậy thì đến hôm nay, Phương Thốn chưa nhận được thông báo của Quận Tông của, điều này tự nó đã là đáp án rồi...

Ngày thứ ba công khai, chẳng qua để cho người khác thấy mà thôi.

Mỗi vị học sinh có đủ điều kiện vào Quận Tông đều được biết kết quả vào hôm sau, đây cũng là lệ thường...

Bởi vì vào ngày thứ ba, các trưởng lão Quận Tông sẽ rời đi nên phải ở lại một đêm để người ta dễ dàng đút lót.

Mạnh Tri Tuyết cắn môi, thấp giọng nói:

-Vào hôm thành thủ mở tiệc chiêu đãi các trưởng lão Quận Tông, ta dùng thân phận vãn bối theo cùng, cũng đã nói...

Phương Thốn khẽ lắc đầu:

-Vô dụng thôi!

Một tháng trước, Phương Thốn phơi bày nội tình Phương gia đã dọa rất nhiều người hoảng sợ.

Vì thế, viện chủ thư viện mới cam chịu phê vào quyển tông cho hắn. Lúc nộp quyển tông của đám học sinh thư viện lên, hắn ta đã cố ý để quyển tông của Phương Thốn ở vị trí đầu tiên. Vì nguyên do này, thành thủ mới càng phải ca tụng về Phương Thốn với các chư vị trưởng lão ở yến tiệc, tuy Phương Thốn không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng biết khi đó vẻ mặt thành thủ chắc chắn rất chân thành...

Nhưng vậy cũng vô dụng thôi!

Nội tình của Phương gia quả thật có thể hù dọa được một số người.

Song tương tự, người ta cũng biết được, hôm nay Phương gia càng phiền phức hơn...

Dù sao, trước mặt mọi người, Phương Thốn dám chém giết tất cả mật sử ngoài phố, ai biết bọn họ đến từ đâu chứ?

Hiện tại, e là lục đại Quận Tông hay thậm chí là lão gia quận thủ cũng không dám trêu chọc vào Phương gia này, đồng nghĩa là nếu bọn họ có thể không rước họa thì sẽ tuyệt nhiên sẽ không rước về nên một khi họ thấy quyển tông của ngươi thì sẽ nhẹ nhàng đặt nó qua một bên mà thôi...

Chuyện này vốn nằm trong dự liệu của hắn!

...

...

-Quận Tông này là tàn dư của tông môn luyện khí trước đây được chư vị Thần Vương thu hẹp, dù cũng phải chịu sự ràng buộc của chư địa Thần Vương nhưng vẫn còn tính tự chủ cực lớn. Nói trắng ra những Quận Tông này thuộc về riêng bản thân họ, nếu người ta đã là của riêng mình rồi thì đương nhiên người ta có quyền lựa chọn, một khi ta không quan tâm đến đệ tử này thì ta cần gì phải rối rắm mấy chuyện vô vị đó chứ?

Phương Thốn thấy Mạnh Tri Tuyết tỏ vẻ chán nản, còn sắc mặt Hạc Chân Chương lúng túng, mới cười nói:

-Huống hồ, ai nói ta nhất định phải thành đệ tử Quận Tông?

-Cái gì?

Mạnh Tri Tuyết và Hạc Chân Chương nghe vậy, đều tỏ ra kinh hãi.

Ngay cả đệ tử ở Lam Sương Đình thật ra đang nghe lén nhưng giả vờ như mình đang vùi đầu khổ học cũng kinh hãi không kém.

Phương nhị công tử không vào Quận Tông?

Mạnh Tri Tuyết hoảng hồn, vội nói:

-Phương nhị công tử, dựa vào thiên tư của ngươi, nếu không vào Quận Tông thì quá đáng tiếc...

Hạc Chân Chương vội kéo ống tay áo của Phương Thốn rồi nói:

-Nghĩ kỹ đi, không vào Quận Tông thì ngươi có thể đi đâu, vào triều đình muốn tu hành sẽ khó khăn, huống hồ tình huống bây giờ của ngươi mà tu hành trong triều đình... Hầy, không những vậy, ngươi càng không thể đến thủ dạ cung, chẳng lẽ ngươi không biết mỗi một nhóm học sinh vào thủ dạ cung chỉ có vài người sống quá ba năm thôi à...

Phương Thốn nghe vậy, chưa kịp phản ứng, trái lại có vài học tử trong học trong đình đã tỏ ra chán nản rồi.

Vì bọn họ phải đến thủ dạ cung...

Họ bị ngộ thương đến mức chỉ đành lặng lẽ đặt sách xuống, ra khỏi học đình rồi ngơ ngẩn nhìn trời...

Hay là... trốn vào giang hồ đi?

...

...

-Ha ha, đây chỉ là chuyện nhỏ, các ngươi nhắc đến làm gì?

Phương Thốn thấy họ đều khẩn trương thì bất đắc dĩ cười nói:

-Lần này ta tới học đình vì có chuyện cần tìm các ngươi giúp đỡ, hôm nay tu vi ta đã đạt tới Luyện Tức Cảnh viên mãn nhưng bây giờ ta đang vô cùng thiếu sót tại một đạo thuật pháp nên muốn vào thư viện tìm vài bút ký tu hành, các ngươi là tiên miêu thư viện, chắc không đến nỗi quá quý chúng, không nỡ cho ta mượn xem chứ?

-Ngươi… nếu tu luyện đến Luyện Tức Cảnh viên mãn thì nên nghiên cứu Bảo Thân mới phải chứ...

Mạnh Tri Tuyết nhìn Phương Thốn, vẻ mặt nóng nảy, trái lại làm phai đi nét ngờ nghệch ở nàng ta.

Phương Thốn quay đầu nhìn nàng ta:

-Ngươi không nỡ?

Mạnh Tri Tuyết cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trên thực tế sau khi khuyên, nàng ta biết học sinh thư viện đang vội vã tu luyện Bảo Thân vì có một lệ thường không biết từ đâu tới rằng chỉ cần có thể tu luyện thành Bảo Thân ở thư viện, vậy chắc chắn sẽ có cơ hội được Quận Tông chọn trúng.

 

0.10666 sec| 2445.68 kb