Mẹ kiếp...
Mình trừ ác, diệt phỉ trại, chém Nhân Tiêu tổng cộng còn chưa tới 30:000 công đức, tóc cũng bạc gần hết rồi đây.
Nếu muốn gom đủ 108:000 công đức thì không biết tới ngày tháng năm nào nữa?
Cũng may, mình có thể lượm chút công đức từ vài tán tu giang hồ ở đây, có vẻ chuyện này cũng khả quan lắm...
Uống trà, nghe hát, trốn tìm với cả bắt bướm tích công đức, đây mới là chính đạo!
...
...
Chẳng mấy chốc, bước đầu sau khi tỏ tường mọi chuyện, cuối cùng Phương Thốn mới nhớ tới mình nên đến thư viện rồi.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy sầu khổ như trở về kiếp trước khi phải tựu trường sau kỳ nghỉ hè...
Song bất kể trong lòng lười biếng bao nhiêu thì luôn phải làm chuyện nên làm, mình không thể ở thành Liễu Hồ nhỏ bé này làm liều cả đời được nên phải chuẩn bị bước kế tiếp thôi. Hôm nay chỉ còn cách ba tháng nữa là học sinh của thư viện Bạch Sương sẽ học xong, sau vài ba tháng, mọi người đều hối hả vì tiền đồ và vận mệnh của mình, thế nên Phương nhị công tử cũng thế, cũng cần tính toán kế hoạch tiếp theo cho bản thân mình.
Chải đầu, mặc y phục, đeo ngọc bội, tỉa lông mày, chấm một nốt ruồi son ở trán...
Nha hoàn cầm bút tơ tằm chấm vào nước thơm rồi vẩy lên một ít nhưng đã bị Phương Thốn từ chối một cách nghiêm túc và chính đáng.
Còn ngại bổn công tử chưa chiêu dụ đủ nhiều bướm sao?
-Chào buổi sáng nha Khúc muội muội...
Đi đến giữa hai cánh cửa, ngẩng đầu thấy tay của Khúc Tô Nhi đang cầm hai khóa sắt đặc chế để tăng cường sức mạnh, hắn khẽ mỉm cười với nàng. Tiểu cô nương e thẹn ném hai cục sắt xuống rồi ôm mặt chạy vào nhà khiến cả vùng đất đều hơi chấn động.
-Sao lại xấu hổ vậy?
Phương Thốn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn từng khóa sắt còn to cao hơn cả người bèn bước lên nâng thử.
Sau đó hắn chợt yên lặng quay người đi.
Đi học quan trọng hơn!
Chiếc xe ngựa tinh tế và có mang dấu hiệu lại chạy qua đường phố của thành Liễu Hồ, không biết bao nhiêu láng giềng đều thân thiết và kích động chào hỏi Phương nhị công tử. Tiểu cô nương bán đậu phụ đang cầm một chén đậu phụ nhưng mải lo nhìn mành che kia mà quên đưa cho khách, cha nương luống cuống vội tới khuyên nàng ta:
-Đừng nhìn nữa, tóc của lão nhị Phương gia đã bạc trắng một nửa, sau này làm được gì chứ?
Tiểu cô nương tức giận giậm chân:
-Bạc chút thôi thì sao chứ, con cảm thấy bạc trắng vậy trông rất đẹp!
Đến thư viện, hắn lập tức nghênh đón không biết bao nhiêu ánh mắt kính sợ và tò mò. Một tháng trước, chuyện Phương Thốn giết người ngoài phố đã nhấc lên một cuộc bàn tán sôi nổi trong giang hồ ở thành Liễu Hồ này, vả lại trong thư viện còn bị ảnh hưởng lớn hơn, chúng học sinh đều ý thức được rằng Phương gia không có đại công tử cũng không hẳn là một Phương gia bình thường, thậm chí trong cảm nhận của bọn hắn thì họ càng bất bình thường hơn...
Trước kia dân chúng thành Liễu Hồ hay học sinh chỉ biết tiên sư Phương gia rất nổi danh.
Nhưng rốt cuộc nổi danh bao nhiêu thì người ta lại không rõ lắm.
Đặc biệt là Phương gia luôn tuân theo gia huấn của tiên sư, đó là làm người đàng hoàng và hòa nhã, vì thế dù Phương gia nhị công tử là một tay ăn chơi có tiếng, thường gây ra mấy vụ hoang đường nhưng chưa bao giờ làm ra những chuyện ỷ thế hiếp người, quá lắm cũng chỉ đánh nhau, nghe hát trong thanh lâu, trêu ghẹo cô nương trên phố... Thành thật mà nói, hơn phân nửa đều là cô nương trêu ghẹo hắn!
Ngược lại khi không còn đại công tử, lúc Phương gia bị dồn ép đã để lộ nội tình khiến cả thành kinh động.
Không nói học sinh trong thư viện, thậm chí lúc này cả lão Dư tạp dịch ngày ngày đút cho ngựa của Phương nhị công tử ăn trước kia cũng không dám bước đến gần...
Dù sao lão cũng biết Phương nhị công tử từng đạp dê của viện chủ, lỡ như viện chủ tìm đến mình gây phiền phức thì...
Thấy ánh mắt rụt rè sợ hãi của mọi người xung quanh, Phương Thốn rất không thích bầu không khí này nên sau khi xuống xe ngựa, hắn chợt đứng lại, nhìn lão tạp dịch rồi cười nói:
-Lão Dư, ăn vụng thức ăn cho ngựa à, một tháng không gặp mà sao trông lão mập quá vậy?
Lão tạp dịch ngẩn ngơ, chạy vòng tới dắt ngựa, đoạn lão cười nói:
-Nhị công tử lại đùa lão Dư ta rồi...
Dắt ngựa của Phương Thốn vào trong, nội tâm lão chợt cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Đường đường là Phương gia nhị công tử, ấy vậy vừa xuống xe đã chào hỏi lão Dư ta trước đấy, hãnh diện biết bao?
Vì mặt mũi này, bên chủ viện cũng không dám lên tiếng rồi...
Đi thẳng tới học đình, gặp được không ít học sinh trên đường, Phương Thốn đều cười tươi chào đáp lễ.
Tất cả chúng học sinh thấy Phương Thốn đều đánh bạo đùa giỡn đôi câu với hắn.
Trái với lão tạp dịch e sợ chọc giận thư viện, những học sinh này không quá để ý đến thái độ của thư viện, suy cho cùng sau ba năm họ sẽ hết kỳ hạn, tiền đồ và vận mệnh mai sau của các học sinh như họ đều sẽ có kết cục.
Hoặc là vào phủ thành thủ, thậm chí làm quận thủ rồi đi vào con đường quan lại, tu hành trong tông môn.
Hoặc là đến thủ dạ cung bán mạng.
Đương nhiên cũng có vài người đã bộc phát sức mạnh ác liệt, sau ba tháng nhàn rỗi sẽ trốn vào giang hồ.
Trốn vào giang hồ, rồi sẽ bị Đại Hạ truy nã nhưng dẫu sao có lẽ không phải đến thủ dạ cung.
Chỉ cần không đến thủ dạ cung, chỉ cần còn được ở lại trong thành thì sẽ có cơ hội giao thiệp với những nơi then chốt của thành thủ một phương và tìm được một thân phận.
Dĩ nhiên, lối thoát tốt nhất chính là thẳng tiến đến Quận Tông.
...
...
Vào triều đình Đại Hạ, phải thường xuyên để ý đến sự vụ, đuổi yêu ma, mỗi một chức vụ đều nhằm phục vụ cho Đại Hạ.
Tuy cũng có luyện pháp và ban thưởng linh đan nhưng lại không còn cơ hội chuyên tâm nâng cao tu vi, ở một mức độ nào đó, tu vi cả đời của rất nhiều luyện khí sĩ đều bị định cấp ở đó rồi, có lẽ sẽ có cơ hội tấn thăng lên một cấp nhưng hy vọng đó đa phần đều rất mong manh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo