Phương Thốn tiếp tục nổi giận:

-Nếu ngươi không đi, vậy ta sẽ...

-Đinh đinh...

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên lại có thêm số công đức đến, Phương Thốn cũng hơi ngẩn ra, nhìn chăm chú, 300 công đức.

-300 công đức, ngươi đuổi ăn mày đấy hả?

Phương Thốn rất bất mãn, lẩm bẩm, lặng lẽ dồn tâm trí vào.

Ở trước mắt hắn, lập tức hiện ra một hình ảnh, đó là mấy gã hãn phỉ dùng khăn đen che mặt. Phương Thốn nhìn ra được đối phương là mấy tên đầu mục cướp phỉ của thành Liễu Hồ, xem vị trí thì có vẻ chúng đang ở chân núi cách ngoài thành bốn mươi dặm. Hiện tại chúng đã cướp đoạt được vài xe hàng, vừa nhìn các tiêu sư và thương thành đang run rẩy kia vừa giơ đao lên, dường như chúng muốn thuận tay diệt khẩu.

Nhưng khi đao sắp chém xuống, chợt có người nhớ ra điều gì nên vội vàng tới kéo lấy cánh tay người cầm đao rồi thấp giọng nói vài câu, loáng thoáng có thể nghe được hắn ta nhắc tới mấy từ như ba giết ba chết.

Vì vậy đám cướp phỉ bỗng lộ vẻ do dự, cuối cùng chúng không chém xuống mà bay lên đá vài cú để xua đuổi những người đó.

-Phương lão nhị đáng chết...

Hình ảnh biến mất ở đoạn những người đó xoay người vừa hùng hổ vừa kiểm tra xe hàng.

Ngay sau đó, trước mặt Phương Thốn chỉ còn lại Thiên Đạo Công Đức đang lẳng lặng chuyển động, riêng có 300 công đức này vô cùng dễ thấy.

-Hóa ra là vậy...

Phương Thốn khẽ trầm ngâm:

-Không trao toàn bộ phần thưởng khi ta tẩy sạch yêu tà giang hồ nhưng lại chia ra cho ta...

Trong lòng thầm nghĩ, gương mặt cũng dần dần mỉm cười.

Lần này, hắn vốn không muốn đòi trả đầy đủ công đức, rốt cuộc nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này cũng chỉ có 7000: Không thấm vào đâu và chỉ càng như muối bỏ biển với việc tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh của mình, thay vào đó mình có thể lấy lợi ích từ những tán tu giang hồ nọ, vậy mình sẽ thật sự thu được một mẻ lưới cực kỳ khả quan cho bản thân mình hiện nay...

Mình liều mạng thì có thể làm được mấy nhiệm vụ, kiếm được bao nhiêu công đức đây?

Lần này hắn tìm Thiên Đạo Công Đức Phổ tâm sự chính vì lợi ích này.

Nói đi phải nói lại, nếu lần này Thiên Đạo Công Đức Phổ không chia cơ hội cho mình vậy cũng đành thôi.

Chỉ cần có thể xác định nó nghe hiểu là được!

Dù không giao tiếp thành công thì cũng mặc, bước đầu chứng minh đây là vật chết, thế càng dễ lợi dụng quy tắc của vật chết...

Ngươi không cần phải để ý đến ta đang ở tầng thứ mấy, dù sao tầng nào ta cũng đều kiếm được...

...

...

-À, hệ thống!

Phương Thốn mỉm cười thản nhiên, nhẹ nhàng khoát tay:

-Lần này xem như ta nhường ngươi, lần sau phải chú ý hơn đấy!

-Lui xuống đi!

Sự tồn tại của bất kỳ một thứ gì nhất định đều có tầm quan trọng và mục đích của nó.

Phương Thốn cảm thấy nhiệm vụ chủ yếu của mình hôm nay là thăm dò rõ xem tầm quan trọng và mục đích cuối cùng của Thiên Đạo Công Đức Phổ là gì!

Rốt cuộc nó đến từ đâu?

Nguyên lý vận hành thế nào?

Tiêu chuẩn phân chia thiện ác ra sao?

Cái này với... BUG có giống nhau không?

Dĩ nhiên, nếu muốn thăm dò rõ ràng mọi thứ hẳn là một việc vô cùng khó khăn, quả thật thời gian mình tiếp xúc với Thiên Đạo Công Đức Phổ khá ít, hơn nữa còn không hiểu sâu mọi tài liệu về nó nên vào lúc này chỉ có thể thăm dò xem nó có quy luật, tính tình và điểm cực hạn ban đầu thế nào để mình có thể kiếm được công đức đủ dùng vậy đã không tồi rồi...

Nói thật, lúc đường hoàng mở cửa bảo Công Đức Phổ rời đi, Phương Thốn đã thật sự lo lắng nó sẽ chạy mất...

...

...

-Thu được những công đức trên giang hồ này thì chuyện tu hành Vô Tương Bảo Thân Kinh có hi vọng rồi!

Cũng may có quyền hạn thu lượm công đức từ trên giang hồ nên cuối cùng tâm trạng của Phương Thốn mới trở nên thoải mái hơn đôi chút!

Hắn đã quyết định sẽ tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh!

Tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh là một việc cần có lượng công đức khổng lồ!

Bảo Thân thông thường, chẳng hạn như pháp ngũ khí luyện nguyên thân bình thường nhất của Đại Hạ cần luyện hóa hai mươi lăm đạo đại mạch, Lưu Ly Nguyệt Hoa Thân của Cửu Tiên Tông cần luyện hóa ba mươi sáu đạo đại mạch, còn tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh thì cần luyện hóa một trăm lẻ tám đạo đại mạch, thế nên bốn vị của pháp ngũ khí luyện thân trên đây vừa đúng gấp ba lần Lưu Ly Nguyệt Hoa Thân...

Đây chỉ là số lượng, quan trọng hơn mình phải cần pháp lực thâm hậu và tinh khiết nhất để tu luyện một trăm lẻ tám đạo đại mạch này!

Đại Hạ nhiều cao nhân tài năng nhưng không ai lĩnh hội được kinh này nên họ đã xem nó thành phế kinh, điều đó không phải là không có nguyên nhân.

Bằng cách nào đó, rất ít người có thể tu luyện thành công kinh này.

Phương Thốn làm được nhưng hắn cũng không hiểu rõ cho lắm!

Trước đây hắn từng suy tính một cách đơn giản nhất rằng lấy thiên tư thiên tiên chi khí ba tấc ba phân ba ly của mình, nếu không mượn công đức mà chỉ theo chắc từng bước để tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh này vậy mỗi lần mình luyện hóa một đạo đại mạch thì phải cần ít nhất một tháng, vì thế để luyện hóa được toàn bộ một trăm lẻ tám đại mạch, dù giữa đường không nhảy ra mấy kẻ phá bĩnh thì cũng cần một trăm lẻ tám tháng, mất gần mười năm đấy!

Tốn mười năm nhưng điều kiện tiên quyết là tiên thiên chi khí của mình phải được giữ vững ở trạng thái tinh khiết và dồi dào.

Chuyện này không thể xảy ra vì vậy đây luôn là một vấn đề nan giải!

Có được công đức vậy thì khác hẳn rồi.

Chuyển hóa thẳng công đức thành tiên thiên chi khí rồi đưa vào cơ thể để luyện hóa đại mạch, khác với việc thở ra một luồng tiên thiên chi khí nhưng chỉ cần Phương Thốn liên tục chuyển hóa công đức đưa tiên thiên chi khí vào kinh mạch là được, còn với cái này, Phương Thốn cũng từng tính toán rồi, mỗi lần chuyển hóa 1000 công đức thành tiên thiên chi khí, vậy đã đủ cho hắn lấy được nội tức tinh khiết nhất để luyện hóa xong một đại mạch!

Nếu vậy, muốn luyện hóa một trăm lẻ tám đại mạch thì phải cần 108:000 công đức!

Một trăm!

Lẻ tám nghìn!

 

0.26291 sec| 2404.711 kb