Không đợi Thiên Đạo Công Đức Phổ trả lời, hắn lập tức nói tiếp:
-Trước kia trên đường phố có khá nhiều chém giết phân tranh, làm loạn sự thanh bình của dân chúng, gây tai họa cho người qua đường an phận, từng có tà tu tung hoành bừa bãi, ăn tim gan người, * nữ, cũng nhiều lần có giặc cướp...
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại chừa thời gian cho Thiên Đạo Công Đức Phổ trả lời.
Song Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không có động tĩnh gì.
-Được rồi...
Phương Thốn bất đắc dĩ, đoạn khẽ than:
-Có lẽ trong phán đoán của ngươi, tà tu chưa đi, tà khí xấu xa vẫn còn, vì thế ngươi cảm thấy ta chưa làm được chuyện như ngươi muốn nên cứ khư khư giữ mãi công đức không thả. Thế nhưng, ngươi có nghĩ tới rốt cuộc ta nên làm thế nào để đáp ứng đủ tiêu chuẩn của ngươi mới xem như hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ này, chẳng lẽ giết sạch đám tà tu và thổ phỉ đó sao? Vậy đoan chắc ngươi sẽ lại phạt cho tóc ta trắng thêm hay ta phải khuyên bọn họ nên hướng thiện, không làm ác nữa? Ngươi cũng biết chuyện đó sẽ không bao giờ xuất hiện đúng chứ?
-Cách làm hiện nay của ta chẳng những khiến bọn họ không làm điều ác nữa mà thậm chí còn đi làm chuyện tốt, chẳng phải tốt hơn rồi sao?
-Ngươi không cảm thấy ta đang giải quyết vấn đề từ căn nguyên à?
-...
-...
Thiên Đạo Công Đức Phổ như đã chết, chẳng hề có chút động tĩnh gì!
-Ngươi còn quá trẻ tuổi...
Phương Thốn thở dài đầy sâu kín, khuyên lơn như một lão đại ca:
-Từ lâu ta đã phát hiện ra khi ngươi ban bố nhiệm vụ, tính toán công đức luôn một là một, hai là hai, chỉ theo đuổi trong sạch và đơn giản, thế nhưng chuyện trên thế gian sao có thể luôn thanh bạch được chứ?
-Tỷ như ngươi cảm thấy kẻ giết người có tội thì kẻ xúi giục giết người cũng có tội đúng không?
-Vậy ta muốn hỏi ngươi, người hành thiện có công đức, thế người sai bảo người khác hành thiện có công đức không?
-...
-...
Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không nói gì.
Phương Thốn tuyệt nhiên không vội vã, chỉ thở dài nói tiếp:
-Không cần vội, chúng ta thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề...
-Kẻ hại người có tội, vậy kẻ không cố ý hại người thì sao?
-Nói sâu xa hơn, nếu vì cứu người bất đắc dĩ phải hại người thì sao?
-Ta xin ngươi thay đổi cách nhìn để suy nghĩ thật kỹ, có một con sông lớn gây ra lũ lụt, cuộn trào hoành hành nuốt hết thành trấn dọc theo bờ làm chết đuối mấy nghìn mấy vạn người, nếu ta cứu bọn họ vậy xem như đã lập được công đức lớn rồi, song nếu ta cứu mấy nghìn mấy vạn người này rồi mạnh mẽ sửa lại dòng chảy của con sông, trái lại sẽ làm con sông nuốt sống thôn trang nhỏ bên kia, hại chết mấy trăm người trong đó, vậy đây là thiện hay ác?
-Nếu ta làm chuyện đó, ngươi sẽ thưởng cho ta công đức hay ban thưởng cho ta mái đầu đầy tóc trắng?
-...
-...
Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không phản ứng.
Phương Thốn nhẹ nhàng thở dài rồi nói:
-Ngươi đấy, còn ngay thẳng lắm...
-Ta không biết bản phổ ngươi từ đâu đến đây, vì sao lại cứ tỏ ra cao cao tại thượng suốt vậy và phân biệt được tốt xấu rõ ràng nhưng nếu ngươi đại diện cho Thiên Đạo chân chính, vậy ngươi không nên đến nhân gian mà cứ ở trên trời cao cao tại thượng nhìn xuống thôi, thật ra mọi thứ xảy ra trên thế gian đều hợp lý, trời đất không nhân từ, xem vạn vật như cỏ dại, đây mới là chuyện mà một Thiên Đạo thành thục nên làm...
-Nhưng mà dù gì ngươi cũng tới rồi...
-Ta không biết ngươi đến nhân gian thế nào, có lẽ có hai lý do, một là ngươi ở đó quá chán ngán nên mới chạy xuống, hai là bị huynh trưởng của ta mang ra ngoài. Tuy vậy ngươi đến nhân gian này thì ngươi đã nhiễm hồng trần rồi!
-Đừng phủ nhận chứ...
-Ngươi đã có thiện ác chi niệm, có công đức và tội nghiệt, đây cũng là hồng trần!
-Vào hồng trần thì nên có phán đoán chuẩn xác của bản thân, vậy rốt cuộc ngươi bàn về tâm hay bàn về tích?
-Nếu ngươi nói về tâm, vậy phải biết, ta làm mọi điều đều là vì mục đích tốt, ngươi lại làm tóc ta trắng thêm, thế là không hợp lẽ rồi!
-Còn nếu ngươi bàn về tích, chúng ta nói bằng lương tâm nào, có phải thành Liễu Hồ hôm nay đã biến đổi to lớn rồi không? Trước kia lúc Thôn Hải Bang làm đương gia thì nó thế nào, hiện tại ta làm đương gia thì nó ra sao, ngươi so sánh thử rồi sẽ hiểu rõ thôi...
-Nếu không, ngươi cứ so sánh sự khác biệt trong hai khoảng thời gian, liệu ta có nên nhận được công đức không?
-...
-...
Nói gần như cả buổi, Phương Thốn không nhịn được phải uống hai ngụm trà.
Song đợi một hồi lâu, Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn chẳng làm gì mà chỉ lẳng lặng hiện diện trước mắt mình.
Chẳng lẽ Thiên Đạo Công Đức Phổ này thật sự không hề có linh tính sao?
Trong lòng bất đắc dĩ, Phương Thốn cố ý thở dài một hơi nặng nề mới nói:
-Hóa ra là vậy, cuối cùng chỉ là vật chết mà thôi, vốn chẳng phân biệt được trắng đen tốt xấu và không có chủ kiến, ta nói nhiều đạo lý vậy nhưng sao nó có thể nghe hiểu được ư?
-Thôi cứ tùy nó vậy, sau này ta chỉ cần qua loa lấy lệ để lừa gạt chút công đức thôi...
-Dù sao đồ Công Đức Phổ rởm này rất đần độn...
-...
-...
-Đinh đinh...
Lúc ý nghĩ không suy giảm thì chợt có một hàng chữ nổi lên ngay trước mắt.
-Yêu tà vây quanh, ma quỷ tối tăm, giang hồ tranh ác, họa cùng dân chúng, quét sạch bụi mù trả lại sự trong sạch và ổn định...
-Ban thưởng công đức, 3000!
-...
-...
-?
Phương Thốn bỗng mở to mắt, chỉ cảm thấy một dòng máu nóng lập tức chạy thẳng lên đầu.
Nhìn chăm chú vào số lượng công đức, sau khi phát hiện mình không nhìn lầm, hắn lập tức đứng dậy bắt lấy tay áo.
-Chưa hết đúng không?
-Nói không nghe đúng không?
-Ta tận tình giải thích cho ngươi nửa ngày trời mà ngươi nghĩ ta là kẻ hát xướng đấy à?
Hắn tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ rồi đột nhiên đứng dậy đi tới kéo cửa phòng, đoạn chỉ ra ngoài cửa nói:
-Phương nhị ta không phải là kẻ thích quấn lấy người khác, ta cũng không cần ngươi giúp đỡ ta nghịch thiên cải mệnh, nếu tam quan của chúng ta không hợp...
-Vậy ngươi đi đi!
Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không động đậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo