-Vì sao ta phải làm bọn họ phục ta?
Phương Thốn cười nhìn Hồng Đào nương tử rồi tiếp lời:
-Ta chỉ cần chúng sợ ta là đủ rồi!
Hồng Đào nương tử cắn đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói:
-Lăn lộn trên giang hồ mà chỉ làm người khác sợ sao được chứ, nếu không phục chúng...
Phương Thốn nhẹ nhàng đứng lên và cười nói:
-Có vị tiền bối từng nói, sợ lâu dĩ nhiên sẽ phục...
-Ngươi...
Hồng Đào nương tử vô cùng tức giận, quả là không biết nên nói gì cho phải.
Theo tính khí bình thường, nàng ta thậm chí muốn chửi bới một trận.
Nhưng vào lúc này, Phương Thốn nói tiếp:
-Ngươi cũng nhàn rỗi đấy, vậy sau này giúp ta quan sát Lâm Cơ Nghi đi...
Hồng Đào nương tử vô thức hỏi ngay:
-Tại sao ta...
Nàng ta chưa kịp dứt lời thì Phương Thốn đã quay đầu nhìn nàng ta, cười hỏi:
-Có được không?
Trong đầu Hồng Đào nương tử bỗng trống rỗng, nàng ta sửng sốt hồi lâu, quỷ thần xui khiến chợt gật đầu.
-Thật ra ngươi mặc đồ đỏ trông rất đẹp...
Phương Thốn mỉm cười, dắt tay Tiểu hồ ly nhảy lên thuyền nhỏ rồi nhẹ nhàng lướt đi.
Trên thuyền lớn chỉ còn lại Hồng Đào nương tử đang sửng sốt một hồi, sau đó mới giật mình hoàn hồn, nàng ta vừa tức giận vừa hơi si mê quay đầu nhìn nơi Phương Thốn biến mất mà thầm nghĩ:
-Ghê tởm, quá ghê tởm...
-Tên này… sao hắn có thể...
-Hắn lại khen ta đẹp?
-...
-...
-Giang hồ, giang hồ...
Rời khỏi Liễu Hồ, Phương Thốn ngồi lên xe ngựa của mình đi về Phương trạch.
Nghĩ tới chuyện mình làm hôm nay, trái lại hắn có chút cảm khái:
-Trong lòng mỗi một nam nhân đều có mộng giang hồ, mặc dù giang hồ chân chính khác với sự tưởng tượng của chúng ta nhưng ai nói ta không thể nắn giới giang hồ này thành dáng hình như ta muốn?
Tạo thành rồi thì đó chính là sức mạnh động trời của Phương nhị công tử để thay đổi thiên hạ.
Nắn không được, vậy xem như thuận tay trảm yêu trừ ma kiếm công đức cũng ổn...
Dù sao hai đầu đều có thể kiếm ăn được!
Dĩ nhiên, để làm được điều này, quan trọng hơn là còn phải thêm một sự sắp xếp khác nữa.
Mọi thứ có thể được như toan tính của mình không thì phải chờ Phương Thốn xem thử phản ứng của Thiên Đạo Công Đức Phổ kế tiếp thế nào.
...
...
-Bảy kiếm!
Trong bóng tối, thình lình vang lên giọng của một nam nhân.
Phương Thốn lập tức thoát khỏi giấc mộng giang hồ lãng mạn quay về thực tế. Vén rèm xe, hắn thấy xe ngựa đã chạy đến Phương trạch. Trong ngõ hẻm, ông chủ Tần chắp hai tay sau lưng, yên tĩnh đứng trong đêm tối như ẩn như hiện...
-Ba mươi nghìn vàng?
Lần đầu tiên giọng điệu của Phương Thốn có vẻ hơi chột dạ.
Ông chủ Tần lãnh đạm đáp:
-Là ba mươi lăm nghìn vàng...
Phương Thốn im lặng một hồi mới nói:
-Hình như Phương gia chúng ta không còn nhiều tiền mặt vậy đâu...
Ông chủ Tần lặng lẽ nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn bất đắc dĩ than thở, nghĩ thầm quả thật không dễ nợ tiền của sát thủ...
Vì vậy suy nghĩ một chốc, hắn hỏi:
-Long Thạch được không?
Ông chủ Tần im lặng một lát, sau đó hiền hoà gật đầu:
-Ba mươi lăm viên!
-Đắt quá đấy, không phải Long Thạch có giá hai ngàn vàng một viên sao?
Ông chủ Tần lãnh đạm đáp:
-Ở chỗ ta một viên một ngàn vàng!
-Được rồi...
Phương Thốn bất đắc dĩ thở dài, sau đó bảo Tiểu Thanh Liễu vào trong phủ mang ra một cái tráp đắt giá và được đậy kín kẽ. Mở ra, hắn thấy bên trong có từng viên lớn nhỏ như mắt rồng, cũng có viên như cục đá, nói là đá nhưng nó có chút chất ngọc, toàn thân trong suốt và bóng loáng như đá cuội, nhìn thoáng qua thì dường như trong mỗi một viên đều hàm chứa sức mạnh kinh người.
Trước mặt ông chủ Tần, Phương Thốn tiện tay nhặt từng viên đá ra ngoài, tổng ba mươi lăm viên rồi cất vào một túi vải.
Ông chủ Tần nhận lấy túi vải, hài lòng gật đầu rồi xoay người đi mất.
Phương Thốn nhìn cái hộp rỗng tuếch, bất đắc dĩ than thở:
-Bạc của Phương gia cũng không phải tiêu không hết...
...
...
Ôm rương rỗng vào Phương trạch, Phương Thốn hơi mất mát đi cùng Tiểu Thanh Liễu đến một cái hầm bí mật dưới núi giả, trên vách tường phía đông có một mảng nham thạch hình đầu rồng được hình thành một cách tự nhiên, dưới đầu rồng là một đống đá trông như ngọn núi nhỏ. Phương Thốn đang bưng rương rỗng, còn Tiểu Thanh Liễu cầm một cái xẻng quơ một cái trút vào trong hộp, chúng rơi xuống lộp cộp khó bề đếm nổi.
Nhìn những hòn đá nhỏ đầy ắp trong rương, Phương Thốn vui mừng bảo:
-Thật may là Long Thạch của Phương gia tiêu mãi không hết...
Hiệu quả của ba chết ba giết rất rõ ràng.
Dựa vào sự quan sát của Tiểu Thanh Liễu, sang ngày hôm sau, phân tranh giang hồ ở thành Liễu Hồ lập tức giảm đi rất nhiều. Trước đây luôn ầm ĩ huyên náo, Tào Bá Tử và Lão Đao Tử cứ giằng co với nhau, hôm nay đã ở yên trong địa bàn của mình, không ai chịu ló đầu ra trước nữa rồi.
Trước đó tán tu giang hồ thường ẩn hiện giờ cũng giảm bớt, không biết họ đang nấp ở đâu.
Thậm chí mấy kẻ xấu xa trộm gà cắp chó và hiệp khách luôn làm loạn, liên tục chạy ra từ khắp xung quanh hoành hành ngang ngược trong ngõ phố trước kia dường như đã nhanh chóng học được quy củ, không ai chòng ghẹo đại cô nương, cũng không còn ai cứ lén lút cả ngày quan sát tường nhà người ta, ủ rũ đứng bên đường không dám nhìn thẳng vào người khác.
Dĩ nhiên, đây chỉ là hiệu quả ban đầu nhưng quả nhiên khác hẳn hai ngày trước.
-Hiệu quả rõ như thế, vì sao công đức của ta còn chưa được tính hả?
Đương nhiên Phương Thốn đã đợi khoảng vài ngày, hơn nữa biết mình phải tìm Thiên Đạo Công Đức Phổ hàn huyên một chút rồi.
Đợi đến một đêm sau ba ngày, hắn ngồi một mình ở phòng ngủ, rót một bình trà đậm, bày ra tư thế van nài tha thiết.
-Hệ thống, ra ngoài trò chuyện chút đi!
Phương Thốn khẽ gọi, sau đó lẳng lặng ngồi chờ.
Thiên Đạo Công Đức Phổ không có tí động tĩnh nào.
Phương Thốn đành phải gọi:
-Thiên Đạo Công Đức Phổ!
Trước mắt xuất hiện một mảng hắc ám, Thiên Đạo Công Đức Phổ cổ nặng nề lặng lẽ xuất hiện trước mắt.
Phương Thốn chất vấn:
-Vì sao không cho ta công đức?
Thiên Đạo Công Đức Phổ không hề nhúc nhích.
Phương Thốn nói:
-Là vì phần lớn những tà tu đó còn sống sao?
Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không cử động.
Phương Thốn mỉm cười nói:
-Quả thật bọn họ còn sống nhưng ngươi cũng thấy tình thế hôm nay đã khác trước rồi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo