Phương Thốn nói ra những gì mình nghĩ rồi chậm rãi duỗi tấm lưng mỏi xong mới nói:
-Nếu các ngươi muốn lặng lẽ rút Sinh Tử Phù ra, vậy tùy các ngươi thôi. Thế nhưng ta nhắc nhở chân thành, có Sinh Tử Phù trên người, ngươi bất động thì nó cũng sẽ không động, không có hại mà chỉ có lợi khi đã uống viên bảo đan này, tuy nhiên nếu ngươi thử luyện hóa nó vậy cứ cảm nhận sự phiền hà của cổ trùng đó đi...
Chúng tu nghe vậy thì run sợ không kìm được.
Vừa rồi trong lòng họ còn có cảm giác hoang đường và do dự nhưng cuối cùng đã bay biến hết.
Dù gì họ cũng đã nếm thử tư vị này rồi.
Bất luận là dùng đan trục cổ ra hay sử dụng tu vi mạnh mẽ để luyện hóa nó nhưng hễ cứ đụng vào là nó sẽ lập tức phát tác, cái loại như nghiền nát thần hồn đó thật sự khiến người ta đau đến nỗi không muốn sống nên họ mới lập tức chạy lại chỗ Phương Thốn. Hơn nữa, khi họ quỳ rạp xuống trước mặt Phương Thốn thì cảm giác cắn xé xương cốt như bị kim châm vào lập tức biến mất, thậm chí quanh người còn thoải mái ấm áp...
Thủ đoạn quỷ dị mà người phàm thấy khó hiểu thường được xưng là yêu pháp!
Song trong mắt của luyện khí sĩ như bọn hắn thì thủ đoạn nhường này của Phương Thốn cố nhiên cũng có cảm giác như yêu pháp vậy!
Họ đã gặp qua vô số yêu pháp thật sự nhưng thủ đoạn thế này hẳn là chưa từng nghe đến...
-Quả nhiên Sinh Tử Phù này là loại cổ trùng ép buộc phải toàn tâm sao?
Trong lòng họ đều đang nghĩ thầm nên quay lại hay hủy bỏ, Toàn Tâm Trùng Cổ vốn là một loại thủ đoạn quái cổ thường gặp trên giang hồ, chưa thấy nhưng đã từng nghe nhắc đến, rất nhiều người hoàn toàn không xem cổ trùng bình thường này ra gì. Còn loại cổ Phương Thốn gieo xuống cho bọn hắn quỷ dị và xảo quyệt đến mức khó thể tưởng tượng nên trong vô thức họ tin rằng đây không phải là Toàn Tâm Trùng Cổ mà là Sinh Tử Phù...
-Phương... Phương nhị công tử...
Trong sự chần chừ và khủng hoảng, có người bạo gan thấp giọng hỏi:
-Chúng ta... có cơ hội gỡ cổ này ra không?
Chúng tu nghe vậy đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Bỗng nhiên bị quản thúc nên trong lòng ai nấy đều thấy không cam tâm. Nếu Phương Thốn mượn chuyện này uy hiếp họ làm chuyện gì đó hoặc bỏ ra giá cao nhằm đổi được một cơ hội gỡ cổ ra thì họ có thể tạm thời chịu được, thế nhưng nếu nghĩ đến cuộc đời sau này bị khống chế bởi Sinh Tử Phù thì e là đám tán tu giang hồ quen thói tiêu diêu tự tại này sẽ không thể chịu được.
Phương Thốn nghe họ nói nhưng chỉ cười nhẹ rồi đáp:
-Sau này có lẽ là được!
Chúng tu nghe vậy đột nhiên hiểu được ý của Phương Thốn.
Mọi người nhìn nhau, Quái Ly trùng sư mặc áo bào màu lục thấp giọng mở lời:
-Nếu đã thế, vậy chỉ cần làm việc theo lệnh của công tử là được!
Dứt lời, hắn ta quay lưng, là người đầu tiên rời đi.
Chúng tán tu giang hồ tiếp tục nhìn nhau rồi vội vàng đi theo, nghĩ mình có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.
Chuyện đã tới nước này, muốn nói điều kiện với Phương Thốn là chuyện không thể rồi.
Hắn không tiết lộ thêm bí mật nào cho những người này. Kế duy nhất hiện tại là đành tạm thời thỏa hiệp, hỏi kỹ Quái Ly trùng sư để hiểu rõ xem đến tột cùng Sinh Tử Phù này là gì, vừa nắm được cách giải thế nào vừa chu toàn với Phương nhị công tử...
Từng bóng người, từng vị quái khách giang hồ đều phi thân rời đi, trong nháy mắt trên thuyền lớn lộ vẻ trống rỗng.
Ở lại trên thuyền, chỉ còn từng đầu mục lớn nhỏ tỏ vẻ nhút nhát, Hồng Đào nương tử và Lâm Cơ Nghi.
Đám đầu mục nhìn nhau không biết lúc này có nên đi hay không. Trên thực tế, chỉ có bọn hắn kiếm tiền từ mọi xó xỉnh, còn đám đông kia tới tranh đoạt và bàn bạc, chẳng qua xem ai sẽ tới thu cung của họ mà thôi nên trái lại họ là những người bình tĩnh nhất...
-Sau này e rằng phải làm phiền ngươi hơn rồi...
Phương Thốn quay lại nhìn về phía Lâm Cơ Nghi ôn tồn cười nói:
-Ta không hiểu giang hồ nên sau này bất kể buôn bán trên giang hồ hay tất cả phân tranh báo thù qua đường đều do ngươi quản đi. À, đúng rồi, còn có chuyện hôm nay ta thành đại đương gia của thành Liễu Hồ, tuy không gạt được người ngoài nhưng ta không thích nghe mọi người trong cả thành bàn tán, cả việc khắp nơi loan tin về chuyện thu hồi Thập Nhị Liên Hoàn Ổ và chuyện thư viện và thành thủ giao nhận tiền bạc ra sao, lót quan hệ thế nào... Ngươi làm được chứ?
Bỗng nhiên nghe hắn nói nhiều như thế, như thể đang bồi nuôi tâm phúc của mình vậy.
Hồng Đào nương tử trừng to mắt, tỏ vẻ khó tin.
Lâm Cơ Nghi cũng hơi ngẩn ngơ, gương mặt ra chiều khó xử:
-Vậy...
Phương Thốn cười như không rồi nhẹ giọng nói tiếp:
-Nếu ngươi cảm thấy phiền toái thì không cần để ý tới đâu!
Lâm Cơ Nghi chợt rùng mình, chỉ trong một thoáng hắn ta cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Hắn ta lập tức quỳ một chân xuống đất, thấp giọng trả lời:
-Công tử yên tâm, thuộc hạ đã quen với những chuyện này nên sẽ xử lý sạch sẽ ngay!
Phương Thốn gật đầu:
-Đi đi!
Lâm Cơ Nghi như nhặt được đại xá, rịn mồ hôi lạnh đứng lên, mắt khẽ đánh giá thì thấy dường như Phương Thốn không nói thêm gì khác nữa nên hắn ta tức khắc gọi những đầu mục lớn nhỏ nọ rồi bảo bọn hắn cùng đi theo mình. Sau khi họ nhảy lên thuyền nhỏ, vội đi sang bờ bên kia thì tâm thần hắn ta mới được thả lỏng. Hắn ta căng thẳng thầm nghĩ:
-Hắn luôn có sát ý với mình, tại sao chứ? Chẳng lẽ mình biểu hiện chưa đủ tốt à?
...
...
Mọi người đều đã rời đi, trên thuyền bỗng vắng vẻ hẳn. Phương Thốn quay lại chợt bắt gặp một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hồng Đào nương tử chưa đi mà chỉ ngồi đó lạnh lùng nhìn hắn.
-Ngươi còn chờ gì nữa?
Phương Thốn khẽ thở dài, đón lấy ánh nhìn của Hồng Đào nương tử rồi hỏi.
-Công tử có bản lĩnh lớn đấy...
Cái nhìn của Hồng Đào nương tử khiến người ta không hiểu nổi. Nàng ta chậm rãi cất lời:
-Ta nghĩ công tử vào giang hồ chỉ muốn càn quấy một phen thôi nhưng thấy ngươi vừa chuẩn bị Sinh Tử Phù vừa định sẵn điều lệ, chắc hẳn đã thật sự nhìn trúng chốn giang hồ này của chúng ta rồi. Tuy vậy, thủ đoạn của công tử không khỏi quá tự xem là đương nhiên, thủ đoạn của ngươi có quỷ dị bao nhiêu đi nữa, quá lắm cũng chỉ khiến người giang hồ sợ ngươi, sao có thể bắt họ phục ngươi được?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo