Bây giờ Phương Thốn muốn tiếp quản giang hồ của thành Liễu Hồ trong tay, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Những giang hồ tán tu này của thành Liễu Hồ, có lẽ làm việc còn tàn nhẫn hơn cả kiếp trước, hắn cũng không biết sau khi mình làm đại đương gia thì những người trong giang hồ này tình cờ làm việc thiện, công đức, có thể tính lên đầu mình hay không, cho nên vẫn sớm đặt ra quy tắc, để tránh khỏi một số chuyện tốt...
Lùi một bước mà nói chính là không có công đức này, thân là người hai đời xuyên qua, cũng thật sự không quen nhìn những hành vi này.
-Chuyện này... Công tử...
Nghe thấy Phương Thốn nói vô cùng nghiêm túc, chúng tu đều cúi gằm mặt, không dám lên tiếng.
Trái lại một lát sau, có một người đứng đầu can đảm nhỏ giọng nói:
-Nếu không làm những chuyện này thì phải kiếm tiền ở đâu ra đây...
Mấy câu nói của Phương Thốn, lập tức cắt hết mấy con đường kiếm tiền của những kẻ giang hồ này, không cho lừa bán trẻ con, vậy đầu lĩnh đám ăn mày của con phố này phải kiếm tiền thế nào, dựa vào ăn cắp kiếm tiền thì chẳng được mấy đồng, không cho ép người lương thiện làm kỹ nữ, vậy những người dưới tay của Hồng Đào nương tử phải giảm đi rất nhiều, không cho buôn bán yêu đan... Chuyện làm ăn lớn nhất của Thôn Hải Bang trước đây chính là mua đi bán lại yêu đan...
-Nếu các ngươi ngoại trừ những con đường này ra thì không còn biết cách nào khác để kiếm tiền...
Phương Thốn nhìn về phía kẻ nói chuyện, nói:
-Vậy ta còn giữ lại ngươi để làm gì?
Kẻ nói chuyện chính là một hán tử đầu đội cái khăn đen, ăn mặc tơ lụa nhưng lại có gương mặt hèn mọn gầy nhom, Phương Thốn từng điều tra nội tình của gã, hơn phân nửa những đứa nhỏ ăn xin trộm cắp ở trong thành Liễu Hồ đều do gã lừa bán đến đây, thả ra đường.
Gã hán tử gầy nhom nhìn thấy ánh mắt của Phương Thốn, trong lòng lập tức cả kinh, còn muốn nói tiếp.
Phương Thốn đã nhẹ giọng nói:
-Ai thay ta giết gã?
Mọi người xung quanh nghe thấy thế lập tức lấy làm kinh hãi.
Vị hán tử gầy nhom kia biến sắc, quay người lập tức muốn nhảy xuống khỏi thuyền.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Lâm Cơ Nghi đứng một bên bỗng nhiên đứng dậy, ống tay áo phất một cái, tựa như rắn bò, lập tức kìm chặt cổ của gã.
Cơ thể của gã hán tử gầy nhom kia chỉ run rẩy một chút đã lập tức ngã ngay đơ xuống.
Lâm Cơ Nghi lại tiếp tục quỳ xuống, như chưa từng làm chuyện gì cả.
-Cách để kiếm tiền thì có rất nhiều...
Phương Thốn xem như chưa từng nhìn thấy cảnh này, tỏ vẻ bản thân mình không để ý, chỉ hờ hững lên tiếng:
-Trước đây các ngươi quản lý những con phố yên hoa, bàn bạc hắc tài, vẫn có thể làm. Thu một ít thuế khoa từ mấy cửa hàng trong Thành Liễu Hồ, cũng tùy các ngươi thu, còn những cách kiếm tiền khác, chỉ cần ta không nói gì thì các ngươi vẫn có thể làm. Tất nhiên, cũng đừng nghĩ là ta chặn con đường phát tài của các ngươi...
-Phương nhị công tử ta khó hầu hạ, nhưng theo ta thì có thịt ăn!
Hơi dừng lại một chút, hắn chầm chậm nở nụ cười, nói:
-Thập Nhị Liên Hoàn Ổ ở thành Tây, các ngươi đi thu về đi!
-Thập Nhị Liên Hoàn Ổ?
Chúng phỉ không khỏi kinh hãi, có mấy người thậm chí còn run bắn lên một chút.
Những giang hồ tán tu từ nơi khác đến còn không biết thế nào, nhưng những đám đầu sỏ to nhỏ của thành Liễu Hồ bên này đã trợn tròn cả mắt. Thập Nhị Liên Hoàn Ổ kia, nguyên cả mười hai bến tàu, gần như lũng đoạn toàn bộ con đường vận chuyển hàng hóa qua lại bằng đường thủy của toàn bộ Thành Liễu Hồ và những quận huyện xung quanh. Chỉ là một mối làm ăn này thôi đã gần như có thể so sánh với chuyện làm ăn của hắc đạo ở toàn bộ thành Liễu Hồ, vào ngày hôm nay nhị công tử lại...
-Chỉ quản lý, thư viện không dám ngăn cản!
Phương Thốn từ tốn, lại nói tiếp:
-Đúng rồi, nhớ là giữ lại một chút tiền lời giao cho giáo viên Trương Thế Hiền của thư viện.
Đám chúng phỉ vẫn còn kinh ngạc, lại không có ai dám đồng ý.
Phương Thốn cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nhẹ giọng cười nói:
-Sao hả, cảm thấy quy tắc mà ta lập ra này vẫn rất khó tuân thủ sao?
Đáng giang hồ tán tu hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai dám mở miệng.
Trái lại là Lâm Cơ Nghi, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
-Công tử yên tâm, thuộc hạ sẽ xử lý thỏa đáng!
Phương Thốn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Kẻ này còn phải tìm một lý do để tiêu diệt mới được…"
-Nói xong chuyện làm ăn rồi, nên nói đến chuyện chính...
Ánh mắt của Phương Thốn chầm chậm lướt qua những quái khách giang hồ trong lòng nóng như lửa đốt còn đang quỳ trên mặt đất, từ từ nói:
-Các ngươi đã đến thành Liễu Hồ rồi, vậy muốn ở lại thì hãy ở lại đi, nếu không muốn ở lại, cũng đều có thể quay về, chỉ là mặc kệ trước kia các ngươi đã từng làm gì, sau này không thể phá quy tắc của ta, phàm là kẻ nào phá quy tắc của ta, vậy chỉ có một con đường chết, không một ai có thể cứu được!
-Ngoài ra, mỗi tháng phải làm ít nhất một việc thiện, hoặc là mở kho phát lương thực, giúp đỡ lưu dân, hoặc là cứu vớt mẹ góa con côi, hoặc là chém yêu trừ ma... Nếu thật sự không biết nên làm gì thì đi sửa cầu đắp đường, đỡ ông bà già qua đường cũng được...
-Cái gì?
Đám lưu phỉ nghe vậy, đôi mắt lập tức trợn tròn lên.
Rốt cuộc là Phương nhị công tử đây chơi cái gì vậy?
-Ta sẽ cho người viết những việc thiện các ngươi làm vào công đức, mỗi một ngàn công đức thì sẽ cho các ngươi một bông hoa hồng nhỏ...
Phương Thốn chầm chậm bổ sung:
-Mỗi ba tháng tích góp được mười bông hoa hồng nhỏ thì các ngươi có thể đến chỗ ta lấy thuốc giải...
-Như vậy...
-Các ngươi có thể sống thêm ba tháng nữa...
-Làm việc thiện?
-Lấy hoa hồng?
-Sống thêm ba tháng?
Phương nhị công tử ba hoa khoác lác một phen, nói đến mức quái khách giang hồ đang có mặt tại đây phải sửng sốt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ chợt có cảm giác hoang đường khó có thể hình dung nổi.
Phương nhị công tử này đang làm gì vậy?
Rốt cuộc hắn thật sự muốn hốt bạc trong giang hồ từ đây hay chỉ muốn gửi hoa hồng vì nghiện?
-Ta đã nói đủ rõ ràng rồi, hỏi nữa cũng vô dụng thôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo