-Trò chuyện...
Nghe thấy lời nói của Phương Thốn, một vài tên giang hồ nhát cáy thường ngày hoặc hung ác thô bạo, hoặc là nham hiểm xảo trá, trong lòng đều cảm thấy hơi tuyệt vọng:
-Vậy thì trò chuyện...
-Cho dù công tử muốn trò chuyện về cái gì, cho dù công tử muốn làm cái gì, cũng có thể hết...
Tới giờ phút này, cuối cùng bọn họ cũng thấy sợ hãi.
Con mẹ nó rốt cuộc bản thân mới nãy đã ăn thứ đồ gì vậy?
Một tháng trước Phương nhị công tử mới vừa đại khai sát giới xuất hiện trên thuyền, thật ra bọn họ không hề sợ hãi, Phương nhị công tử ở bên bờ sắp đặt sát thủ lợi hại như vậy, tuy rằng bọn họ thấy sợ, nhưng không đến nỗi sụp đổ phòng tuyến tâm lý như vậy, dù sao ai mà chưa từng gặp cao thủ chứ, nếu như mọi người cùng nhau xông lên, nếu lấy ra chỗ dựa và bối cảnh của mình dùng hết tất cả các loại thủ đoạn, cũng chưa chắc đã xong đời.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của nữ tử đeo mặt nạ bằng đồng xanh trên mặt kia, bọn họ lập tức hoàn toàn tuyệt vọng.
Nữ tử này lai lịch bí ẩn, nhưng tu vi cũng rất cao, người ngoài nghề nhìn nàng ta điều khiển bộ quái thi là đã có thể đánh giá được thực lực của nàng ta, nắm trong tay một bộ quái thi này, sợ là tu sĩ Trúc Cơ cảnh tầm thường cũng không thể nào là đối thủ của nàng ta.
Mà người trong nghề, thì càng có khả năng cảm nhận được, trên người nàng ta còn ẩn giấu nhiều loại thủ đoạn lợi hại hơn!
Đến cả Hỏa Vân Lão Tổ đã tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không muốn giao thủ với người cỡ này...
Nhưng cho dù là một nữ tử như vậy cũng bị Phương Thốn hoàn toàn chế ngự, không có một chút cơ hội đánh trả nào!
Đừng nói tới đánh trả, ngay cả quyền được khóc hay cười đều bị cướp mất hết.
Chuyện đến nước này, còn ai dám không xem trọng, còn ai dám cho rằng đây chỉ là một chuyện cười?
So với sự đáng sợ khi bị cổ trùng lợi hại điều khiển, chính là căn bản không biết được là loại cổ gì đang điều khiển chính mình...
...
...
Nhìn thấy ánh mắt kính nể kinh hoàng của mọi người, Phương Thốn biết bây giờ mình nói chuyện, có người có thể nghe được.
Thế là hắn chậm rãi xoay người lại, ánh mắt quét qua, sắc mặt dần dần trở nên hơi nghiêm túc.
-Ta tới giang hồ này, chính là để chơi!
Phương Thốn suy nghĩ một lát mới nhẹ nhàng mở miệng cười, nói:
-Nhưng ta hy vọng các ngươi biết, ta chơi rất nghiêm túc!
Sắc mặt của đám ác phỉ giang hồ đều có chút quái lạ, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
-Trước đây các ngươi tuân thủ theo quy tắc của Thôn Hải Bang, như vậy sau này, phải tuân thủ theo quy tắc của bản công tử!
Phương Thốn chầm chậm nghĩ, từ tốn nói:
-Rồng có đường rồng, chuột có lối chuột, đi lại trong giang hồ, tất nhiên cũng phải có quy tắc để sinh tồn trên đời của riêng một mình mình, ta sẽ không quản lý các ngươi quá chặt chẽ. Nhưng có một vài quy tắc các ngươi nhất định phải tuân theo, các ngươi phải cố gắng bảo vệ, cho dù trước đó các ngươi kiếm sống bằng cái gì, nhưng sau khi ta đã đưa ra quy tắc rồi, mãi đến tận khi các ngươi muốn chết, hoặc là muốn giết ta cũng không thể chạm vào. Nếu không thì tuy rằng bản công tử thích người sống, nhưng cũng không tiếc giết người...
Đám người lớn nhỏ đứng đầu nghe thấy, trong lòng đều không nhịn được run lên một chút.
Còn ai dám cho rằng ngươi sẽ không giết người nữa chứ, mấy cái đầu người để dưới chân ngươi còn không phải đang trừng mắt nhìn bọn ta hay sao...
-Quy tắc của ta rất đơn giản!
Phương Thốn tiếp tục chầm chậm từ tốn nói:
-Ba kẻ nhất định phải chết, ba kẻ nhất định phải giết!
-Lừa bán trẻ con, móc mắt cắt mũi, giết!
-Đánh cướp nữ tử, lấy âm bổ dương, chết!
-Bắt cóc vơ vét, cướp của giết người, chết!
-...
Phương Thốn vừa nói vừa nhìn chúng tu có mặt ở đây, tiếp tục nói:
-Đi đường thấy những hành vi như thế này, phải giết!
-Kẻ luyện Nhân Đan, giết!
-Kẻ cướp lương thực cứu trợ, giết!
-Kẻ truyền dịch bệnh, giết!
-...
Nghe Phương Thốn nói ra từng cái từng cái, vẻ mặt đám lớn nhỏ đứng đầu quỳ bên dưới lại có chút kinh ngạc, nghe thấy Phương nhị công tử từ tốn nói như vậy, giống như đã sớm tính toán xong rồi, nói như vậy là hắn thật sự định đoạt một vị trí trên giang hồ hay sao?
Chỉ là ba chết ba giết này, nếu thật sự tuân theo, chẳng phải lập tức cướp đi chén cơm của rất nhiều người hay sao?
Mà lúc này Phương Thốn lại mặt không cảm xúc, cũng không định thương lượng lại với bọn họ.
Giang hồ, vẫn là một từ có chút lãng mạn, làm người ngóng trông.
Nhưng giang hồ trên thực tế lại dơ bẩn ô uế, là nơi đen tối kinh khủng.
Là người đều phải kiếm sống, đều phải kiếm tiền, như vậy những người trong giang hồ này, kẻ giàu bỏ tiền, làm sao kiếm tiền?
Kiếp trước trong câu chuyện những giai thoại kể loại, rất ít khi nhắc đến các đại hiệp kiếm tiền như thế nào, nhưng có lẽ chỉ là vì sau khi viết ra sẽ vô cùng phá hoại hình tượng của các đại hiệp. Giống như Phương Thốn đã từng nhìn thấy một vị đại thần đưa ra những phỏng đoán nghề nghiệp về ngũ tuyệt Trung Nguyên, Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Xin Trung Thần Thông, có lẽ không giống với những gì người ta tưởng tượng, Đông Tà nằm trên đảo Hoa Đào, có vô số nô bộc, tiền từ đâu ra?
Đệ tử trong đó chính là cướp biển đánh cướp tiền của quan lại trên Thái Hồ. Chẳng lẽ Hoàng Dược Sư chưa từng mời người khác ăn đao bén sao?
Tây Độc tung hoành Tây Vực, canh giữ con đường tơ lụa, dẫn đầu bọn cướp cạn đánh cướp đội buôn, vậy tất nhiên cũng là tự do thoải mái.
Nam Đế trái lại dễ nói rồi, người ta xuất thân từ hoàng gia, ngư tiều canh độc, thu thuế là được rồi.
Mà này Bắc Xin Trung Thần Thông, có lẽ làm người ta giật mình nhất.
Trung thần thông là Đạo gia, thay người vẽ bùa cầu phúc, có nguồn thu nhập như nước cuồn cuộn.
Mà cái bang là tối tăm nhất, lừa bắt trẻ con, móc mắt cắt mũi, bắt cóc nữ tử, yêu cầu tiền tài, trộm gà bắt chó, vào nhà cướp của. Chuyện như vậy vốn là thủ đoạn kiếm tiền thông dụng nhất của cái bang, chính là một phái quần áo sạch sẽ này, giúp người tiêu tiền, cố định chia tiền, cũng đều là một trong những nghiệp vụ an phận nhất. Nếu không thì, thật sự kêu đám ăn mày vừa đòi tiền vừa phải hành hiệp trượng nghĩa hay sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo