Lúc đi đến trên thuyền, bọn họ còn mang gương mặt đằng đằng sát khí, nhưng thấy Yếu Ly đang quỳ gối trước mặt Phương Thốn, lại nhất thời bày ra vẻ mặt tuyệt vọng. Trong lúc lưỡng lự, bọn họ cũng nhanh chóng đưa ra những suy nghĩ giống nhau, bèn vội vàng quỳ xuống giống như trùng sư.
-Thần Lão Quái bái kiến công tử...
-Quỷ Thư Sinh bái kiến công tử...
-Thanh Yêu Nhân bái kiến công tử...
Đến lúc cuối cùng, chỉ nghe thấy trong hư không vang lên một tiếng rầm, lại là một con quái thi cực lớn trên người bao bọc một luồng sương mù vô cùng kỳ quái, lướt trên hồ nước, nhanh chân vọt đến đây. Mà trên vai quái thi này chính là nữ tử đeo mặt nạ bằng đồng xanh, thông qua hai cái lỗ để lộ trên mặt nạ, có thể thấy gương mặt phẫn nộ đến cực điểm của nàng ta, cảm nhận được một thân cuồng bạo sát khí của nàng ta.
-Ngươi dám… ngươi lại dám cho ta ăn loại quái cổ tới cỡ này…
-Phương gia Liễu Hồ, thật sự nghĩ người trong thiên hạ đều sợ ngươi sao?
Trong tiếng quát chói tai, nàng ta đã đến trong vòng mười trượng quanh thuyền lớn. Bỗng nhiên, bay thốc người lên, bên dưới mặt nạ bằng đồng xanh tỏa ra uy nghiêm đáng sợ, bàn tay mạnh mẽ giơ lên, lòng bàn tay bạch quang đan dệt, lại hóa thành một bàn tay lớn, nhấc lên sóng lớn cuồn cuộn, mạnh mẽ đánh về phía Phương Thốn.
Sức mạnh của một chưởng này còn mạnh hơn cả Triều Vinh đang điên cuồng lúc đó, một quyền lập tức muốn đánh thuyền lớn thành một cái lỗ thủng.
Mà ở trên thuyền, không nói tới những kẻ đứng đầu to nhỏ kia, Lâm Cơ Nghi và Hồng Đào nương tử, cùng với các tán tu giang hồ và những kẻ khác vừa mới quay lại, trong lòng cả kinh. Có người thấy rõ nữ tử mang mặt nạ bằng đồng xanh này ra tay với Phương Thốn, trong lòng cũng khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Thốn, ánh mắt lại lộ ra một vệt tàn nhẫn, dường như đang nhanh chóng suy nghĩ tính toán một số mưu đồ...
Thân là người giang hồ, không có một chút quyết tâm thì làm sao đứng vững được?
Bây giờ nếu như mọi người cùng xông lên, bắt Phương nhị công tử lại, ép hắn giao ra phương pháp giải cổ...
...
...
Mà đón lấy một quyền của nữ tử kia đánh tới, ngón tay của Phương Thốn gõ nhẹ lên bàn trà, nói:
-Dừng!
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, theo tu vi của bọn họ, thậm chí không chút nào để ý đến Phương Thốn triển khai pháp lực, chỉ thấy rõ một thân pháp lực bị khuấy động lên này, nữ tử mạnh mẽ đánh về phía thuyền lớn, bỗng nhiên thân thể mãnh liệt run lên. Bên trong tiếng kêu rên, cả người đều cứng đờ lại giữa không trung, ngay cả bạch quang dữ dội khủng bố đánh tới trước thuyền lớn cũng biến mất trong khoảnh khắc.
Quái lạ quỷ dị như yêu thuật.
Nữ tử mang mặt nạ bằng đồng xanh trên gương mặt, khăng khăng trừng mắt nhìn Phương Thốn, không giống như là mất lý trí.
Nàng ta chỉ là không dám nhúc nhích.
Sau khi Phương Thốn nói ra một chữ "Dừng" này, lập tức có cổ trùng cắn xé, vô cùng đau nhức. Lúc này chỉ nhúc nhích là đã đau đớn, vận chuyển một tia pháp lực cũng đau đớn, thậm chí nói thêm một chữ cũng đau đớn, đau thấu tim gan, khó có thể chịu đựng, cho nên nàng ta chỉ có thể dừng lại.
Nhưng cơn tức giận trên người nàng ta lại càng dữ dội hơn nữa, tàn nhẫn nhìn chòng chọc Phương Thốn như muốn ăn tươi nuốt sống, quát lên:
-Giết!
-Grào...
Nàng ta vừa nói dứt một chữ cuối cùng, quái thi theo nàng ta trở lại nhưng rõ ràng là tốc độ bay lượn chậm hơn nàng ta rất nhiều. Trong hai mắt lập tức tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, trong tiếng gào thét nặng nề, nhanh chân xông về phía trước. Mỗi một bước bước ra đều chấn động ra làn sóng cao mấy trượng, cuồn cuộn ma khí, lại tạo thành sát khí, so với lúc lão Triều sống lại còn mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn đâm về phía chiếc thuyền này...
Phương Thốn bình tĩnh nhìn quái thi vọt tới, càng chú ý đến sợ hãi trong ánh mắt và gương mặt nóng lòng muốn thử của những kẻ xung quanh.
Thế là hắn nhẹ nhàng gõ bàn trà, nói:
-Khóc!
Nữ tử mang mặt nạ bằng đồng xanh kia, thân thể lập tức run bắn lên, như đang phải chịu đựng cơn đau đớn cực kỳ đáng sợ, trong đôi mắt bị mặt nạ bằng đồng xanh che khuất, có nước mắt sáng lấp lánh chảy ra. Mà đúng lúc này, quái thi cũng mãnh liệt nghiêng người một cái, giống như con rối bị cắt đứt dây tơ, lại cứ thế mạnh mẽ dừng ở giữa đường, thân thể vẫn còn tiếp tục động tác lao về phía trước.
Kêu nàng ta khóc, chỉ là lấy cổ trùng làm ảnh hưởng tới thần hồn, làm cho đau khổ càng mạnh mẽ hơn.
Điều khiển quái sư, chính là lấy thần thức làm dây dẫn, đau đớn mãnh liệt, thần thức lập tức rối loạn, quái thi tất nhiên cũng không nhúc nhích.
Nhưng lúc này, nữ tử kia vẫn cứ cố nhịn, không phát ra một chút âm thanh nào. Tuy rằng thân thể đã cứng đờ, ngay cả quái thi cũng không khống chế nổi, nhưng đôi mắt mờ mịt một tầng nước mắt kia vẫn tràn đầy thù hận nhìn Phương Thốn, hận không thể lao đến cắn hắn một cái.
-Xương cứng nhỉ...
Phương Thốn thở dài, lại gõ nhẹ lên bàn trà lần nữa:
-Cười!
-Ha ha ha ha ha ha ha ha...
Vừa nói dứt lời, nữ tử đeo mặt nạ bằng đồng xanh trên mặt này bỗng nhiên cười ha hả lên, cười vô cùng điên cuồng, giống như một người cực kỳ sợ ngứa, bị người trói lên giường, sau đó dùng hết đủ mọi cách để gãi nàng ta ngứa vậy, cười đến nỗi gần như rách tim nứt phổi, chỉ là trong tiếng cười lại xen lẫn cả đau đớn, đó là một loại đau đớn đến cực điểm, nụ cười như hận không thể lập tức chết đi.
-Thì ra ngươi sợ cái này...
Phương Thốn cười lên một tiếng, thầm nghĩ:
-Phù sinh tử của ta đây, thật ra cũng có thể đổi lại là cười tới nổi điên?
...
...
Cũng là đến lúc này, hắn mới chầm chậm quay đầu đi nhìn đám tà quái giang hồ câm như hến đứng ở trên thuyền, người nào người nấy đều như đang khẽ run rẩy, nở nụ cười vẻ mặt thân thiết nói:
-Bây giờ, không phải chúng ta có thể trò chuyện một chút hay sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo