-Ta thấy trên vạt áo màu đen của nàng ta có một sợi tơ nhạt màu thêu hoa văn mặt quỷ, lúc nói chuyện khẩu âm hơi trúc trắc. Nếu ta đoán không sai thì nàng ta hẳn không phải là con dân của Đại Hạ mà là đến từ một dòng dõi luyện thi của Nam Cương, đối với phương pháp giải cổ, bọn họ cũng vô cùng am hiểu...

-...

-...

Hồng Đào nương tử căm hận nhìn Lâm Phong Nghi, chỉ hận không thể cắn hắn ta một phát.

Khó khăn lắm lão nương mới nhìn ra được một chút xíu chuyện này, đều bị ngươi nói ra hết rồi, ta còn nói được gì nữa?

Trái lại là Phương Thốn, nghe rất say sưa, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, trái lại cảm thấy, giang hồ quả nhiên thật nhiều kỳ nhân.

...Cũng nhiều kẻ đần độn!

Hồng Đào nương tử nói không lại Lâm Cơ Nghi, bèn quay đầu lại nhìn về phía Phương Thốn, cười lạnh nói:

-Ta cũng không biết Phương nhị công tử học được con đường vu cổ từ chỗ nào, chắc hẳn với nhân vật tầm cỡ như Phương tiên sinh tiên sư thì tất nhiên là xem thường bàng môn tà đạo như thế này, thư viện đúng là có giáo viên am hiểu đạo này, nhưng những kẻ giang hồ này, tu vi luyện cổ luyện trùng cũng chưa chắc đã kém hơn so với những giáo viên trong thư viện kia...

-Ngươi dùng thủ đoạn học được từ giáo viên để uy hiếp bọn họ, còn không phải tự tìm phiền phức cho mình sao?

-Haiz...

Nhìn Hồng Đào nương tử trong khiêu khích còn mang theo chút trào phúng lạnh lùng, trong trào phúng lạnh lùng còn mang theo chút kiêu ngạo, trong kiêu ngạo lại mang theo chút quan tâm, trong quan tâm lại mang theo ánh mắt si mê, Phương Thốn thở ra một hơi thật dài:

-Ngươi nói rất đúng...

-Ta không phải người giang hồ, hiểu biết về giang hồ cũng không nhiều bằng các ngươi...

Vẻ kiêu ngạo trên gương mặt của Hồng Đào nương tử ngày càng nhiều hơn.

Sau đó lập tức nghe thấy Phương Thốn cười nói:

-Nhưng ai nói cổ ta luyện ra chắc chắn sẽ kém hơn thư viện?

Thấy Phương Thốn tràn đầy tự tin như vậy, rất giống con chim non chưa từng bay ra khỏi cửa lớn, trong lòng Hồng Đào nương tử tràn ngập tức giận.

Sau đó cũng vào đúng lúc này, bỗng nhiên trong bầu trời đêm truyền đến một trận tiếng vang ào ào của bào phục tung ra. Mọi người hoảng sợ, đều quay lại nhìn thử, chỉ thấy người bấy giờ đang vội vàng chạy tới lại chính là nam tử áo xanh mới vừa rời đi lúc này, y quay về còn nhanh hơn cả lúc rời đi. Chỉ trong chớp mắt mà đã đến trên khoang thuyền, cung kính quỳ gối trước mặt của Phương Thốn, thấp giọng nói:

-Quái Ly không phụ nhờ vả của công tử, thật sự là may mắn...

-Cái gì?

Thấy rõ tình hình này, vẻ mặt của Hồng Đào nương tử ngạc nhiên khó hiểu, dường như khó có thể tưởng tượng được.

Lâm Cơ Nghi ở bên mặt vẻ mặt đột nhiên ngơ ngác, sững sờ nhìn về phía nam tử áo xanh này.

Con rơi của dòng dõi vu cổ Nam Cương, trùng sư Quái Ly, người đầu tiên nuốt đan, cũng chính là người biết giải cổ...

Phương Thốn nhìn về phía y, nói:

-Tài diễn xuất của ngươi cũng bình thường thôi, nhưng mà được cái là những kẻ kia đều khá tin tưởng vào tiếng tăm của ngươi...

Trùng sư Quái Ly cúi đầu nói:

-Yếu Ly cũng chỉ là một cái hư danh mỏng mảnh, không sánh được với cổ của công tử, xảo trá quỷ quyệt, không thể nào giải được!

Phương Thốn bật cười, nói:

-Đa tạ ngươi khen ngợi!

Hai người Hồng Đào nương tử và Lâm Cơ Nghi ở bên cạnh cũng nhìn tới ngây dại, không thể nào tưởng tượng ra được đã xảy ra chuyện gì.

Mà Phương Thốn tất nhiên cũng lười chẳng muốn giải thích với bọn họ.

Mặc dù bản thân đã luyện ra phù sinh tử trên lý thuyết là rất lợi hại, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên luyện, sao có thể yên tâm hoàn toàn cho được. Vì thế đương nhiên trước tiên phải tìm người thử một chút, mà muốn thử một chút, vậy thì tất nhiên phải tìm đến cổ sư trùng sư Quái Ly mạnh nhất đang lưu luyến không rời khỏi thành Liễu Hồ. Vì thế chuyện đầu tiên hắn làm chính là để Tiểu Thanh Liễu đi tìm y, sau đó cùng ông chủ Tần đến thăm nhà.

Kiếm gác trên cổ, thân thiện mời y thử hiệu quả của cổ đan một chút.

Sau khi ăn, lại ép y giải cổ, xác định y không thể giải được, lúc này mới xem như có chút tự tin.

Tất nhiên, trùng sư Quái Ly đến cuộc đại hội giang hồ này, tất nhiên cũng là Phương Thốn kêu y đến, muốn khiến những nhân sĩ giang hồ kiêu căng khó thuần này ngoan ngoãn ăn phù sinh tử, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Chỉ có trùng sư mạnh nhất trong số bọn họ biết cách giải cổ nhận ra đây chính là Toàn Tâm Cổ, lại là người đầu tiên yên tâm ăn đan dược này mới có thể làm cho người khác cũng chủ động ăn viên cổ đan này...

Muốn dụ người, không có đệm lót thì sao mà được?

Tất nhiên, đối với Phương Thốn mà nói, thật ra cách đáng tin nhất vẫn là do ông chủ Tần đứng ra, từng người từng người tìm tới cửa, kiếm gác trên cổ bọn họ buộc bọn họ an đan. Chỉ tiếc, Tần lão bản quá thành thật, chỉ cần xuất kiếm thì phải lấy tiền...

Còn về một kiếm này có gác trên cổ hay là chém xuống dưới thì không hề khác gì nhau...

Thật ra muốn từng người từng người đi tìm đến, không cần thu phục giang hồ, Phương Thốn trước tiên sẽ phá sản!

...

...

-Thì ra… thì ra ngươi...

Trái lại là Lâm Cơ Nghi và Hồng Đào nương tử bỗng nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhìn trùng sư Quái Ly đang cung kính quỳ gối trước mặt Phương Thốn, nhất thời thấy đắng trong bụng, đã hối hận đến muốn tím tái ruột gan, bây giờ đã hoàn toàn xong đời rồi...

Mà hiển nhiên người hối hận không chỉ có một mình bọn họ.

Mới vừa nghe thấy Phương Thốn và trùng sư Quái Ly chưa nói được vài câu, chợt nghe thấy xung quanh vang lên tiếng ào ào của y bào lướt trên không.

Chỉ thấy chư vị giang hồ tán tu vừa nãy rời khỏi.

Lúc này lần lượt từng người lại quay về.

Bọn họ có kẻ vẻ mặt hoảng sợ, có kẻ mồ hôi đầm đìa, còn có kẻ trên người máu me be bét. Có kẻ dưới lớp da thậm chí còn nhìn thấy từng sợi từng sợi gân máu gồ lên, nhìn vừa quỷ dị vừa khủng bố, vẻ mặt mỗi người cũng không giống nhau, hoặc là phẫn nộ, hoặc là vặn vẹo, sau khi vội vàng xông về phía khoang thuyền, nhìn thấy trùng sư Yếu Ly đang quỳ trước mặt Phương Thốn, nhất thời vẻ mặt tuyệt vọng hơn...

 

3.74094 sec| 2401.055 kb