Mãi đến tận khi rời khỏi ven bờ Liễu Hồ, thấy vẫn không gặp nguy hiểm thì bọn họ mới thoáng yên tâm.

Trong đó không biết có bao nhiêu người, ánh mắt bỗng nhiên hừng hực:

-Khá lắm Phương nhị Liễu Hồ, cũng dám dùng thủ đoạn này hại ta?

-Quả là một vị công tử ca trác táng, làm việc tàn nhẫn như vậy...

-Có điều chỉ là Toàn Tâm Cổ linh giai thôi, thật sự xem chúng ta không nhìn ra sao?

-Chỉ tiếc, nếu ngươi thật sự cho rằng chỉ như vậy mà đã có thể khống chế bọn ta thì không khỏi coi thường giang hồ quá rồi...

-...

-...

Cũng không biết có bao nhiêu người, trong lòng lóe lên biết bao mưu kế hãm hại Phương gia, tâm trạng đã lạnh lùng đến cực điểm. Chỉ có điều, trước khi sử dụng những mưu kế này bọn họ phải cẩn thận chú ý, đầu tiên phải giải quyết, lại là một chuyện khác.

Người có am hiểu về thảo kinh dược lý, lập tức suy nghĩ phương pháp giải cổ, nuốt thuốc giải độc.

Người có pháp lực cao thâm, lập tức khởi động pháp lực, cố gắng ói viên đan dược này ra.

Người quen biết với cao thủ Linh kinh, lúc này đã vội vàng chạy đi tìm người giải cổ.

...

...

-Phương nhị công tử, ngươi chuốc rắc rối rồi...

Đúng lúc này Hồng Đào nương tử trong khoang thuyền, lại là một người tính tình tàn nhẫn, tuy rằng đã ăn đan vào rồi nhưng vẫn cười gằn, nói với Phương Thốn:

-Tùy tiện dùng chút thủ đoạn mà đã muốn thu phục nhiều giang hồ hào kiệt như vậy, sợ là ngươi đã xem nhiều thoại bản kịch hát ở nhà nhỉ...

-Thủ đoạn tầm thường như thế này, ngươi có thể thu phục được ai?

-Ngươi chỉ có thể chọc giận bọn họ, làm cho bọn họ dùng hết mọi thủ đoạn đến hại Phương gia của ngươi mà thôi!

-Bọn họ không giống như thư viện và thành thủ, ít nhiều gì cũng có lòng kiêng kỵ, lúc bọn họ trả thù lại, chỉ có nước làm cho ngươi mãi mãi hối hận mà thôi...

-Đám đàn bà chết tiệt này...

Nghe thấy tiếng quát mắng căm thù của Hồng Đào nương tử, mấy người đứng đầu lớn nhỏ và cả Lâm Phong Nghi cùng những người khác đang đứng ở đây đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Trách ả nữ nhân này lắm lời, cố ý liếc nhìn ả một cái, ám chỉ kêu ả câm miệng lại, nhưng cũng không dám ám chỉ quá mức rõ ràng ngay dưới mí mắt của Phương Thốn.

Lời nói của Hồng Đào nương tử, bọn họ tất nhiên biết rất có lý, nhưng mấu chốt là hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Phương nhị công tử đã bày binh bố trận, cũng đã nắm giữ tình hình trên Liễu Hồ này, bây giờ ngươi còn nhắc nhở hắn làm cái gì, tìm cách mau chóng thoát thân giải cổ mới là chuyện nên làm...

Hắn muốn tìm chết thì ngươi cứ để hắn đi tìm là được rồi...

-Ồ?

Đến ngay cả Phương Thốn, nghe xong lời của Hồng Đào nương tử cũng hình như có chút bất ngờ, quay đầu lại nhìn ả một cái.

Vị nữ tử được người giang hồ gọi là mỹ nhân rắn rết này chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi, đã trút bỏ ngây thơ, nhiều hơn mấy phần thướt tha trưởng thành. Nhìn dáng vẻ trái lại rất quen mắt, trước đó mình điều tra vụ án mất tích của người ở Du Tiền Trấn, lúc xông vào Hắc Thủy Trại giết người dụ trại phỉ đến phá yêu trận, hắn đã gặp ả một lần, lúc này ả trợn to đôi mắt, lạnh lùng nhìn mình, dường như không hề e ngại chút nào.

Lời nói rất vô lễ nhưng cũng giống như đang bí mật chỉ điểm mình cái gì đó.

-Đúng là ta đã xem rất nhiều vở diễn tuồng hát, có lẽ so với những tuồng hát tất cả mọi người đã xem còn nhiều hơn nữa...

Phương Thốn cười nói:

-Nhưng ai nói xem nhiều vở diễn tuồng hát thì không học được thủ đoạn thật sự có ích chứ?

Chủ ý luyện phù sinh tử còn không phải là nhờ đọc được từ trong thoại bản hồi kiếp trước sao?

Tất nhiên, phù sinh tử ở kiếp trước chẳng qua chỉ là một suy nghĩ khéo léo mà thôi, có lẽ sẽ kéo dài thay đổi về sự căm ghét của một loại người đó với vật vạn ác. Nhưng trên thế giới này, có Luyện khí sĩ, có vô số những cổ trùng và bí pháp quái lạ, lại có thể làm mình biến một số đồ chơi nhỏ ở kiếp trước thành sự thật, mà tác dụng của nó không thể hoàn toàn giống với những thứ trong giai thoại miêu tả, nhưng chắc cũng có mấy phần giống chứ nhỉ?

-Ngươi...

Hồng Đào nương tử nghe xong lời của Phương Thốn, mặt mày đều toát lên sự tức giận, lạnh lùng nhìn tên công tử ca nhà giàu gần như chẳng biết giang hồ hiểm ác này, quát lên:

-Thủ đoạn này của ngươi sợ là chẳng có được bao nhiêu tác dụng, đi lại trong giang hồ, ai mà không có một vài pháp môn luyện cổ trong tay cơ chứ, ngươi lấy bảo đan luyện cổ, sợ là bảo đan chỉ có thể giúp ích cho kẻ bên ngoài, nhưng cổ trùng này...

Lâm Cơ Nghi ở bên cạnh đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Hồng Đào nương tử, bỗng nhiên vội vàng tiếp lời, nói với Phương Thốn:

-Công tử xác thật cần cẩn thận hơn một chút. Những giang hồ yêu tu kia đều có tu vi rất sâu, nhất là Hỏa Vân Lão Tổ, sợ là đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi còn cao hơn cả Triều... Vinh, cổ trùng của công tử tất nhiên rất lợi hại, nhưng với pháp lực thâm hậu của lão ta, cũng không chắc có thể uy hiếp được hắn ta...

Hồng Đào nương tử trừng Lâm Cơ Nghi một cái, lại nhìn về phía Phương Thốn, cười lạnh nói:

-Hỏa Vân Lão Tổ cũng thôi đi, vừa nãy vị quái nhân áo xanh chưa từng nói chuyện, chỉ lặng lẽ rời đi kia, tên là Hoán Quái Ly, bí danh là trùng sư, chính là con rơi của dòng dõi vu cổ Nam Cương. Với thủ đoạn luyện cổ dùng độc kia, vốn dĩ là kẻ lão làng trong dòng họ, ngươi lấy cổ trùng đi đút y ăn, chỉ sợ là múa rìu qua mắt thợ...

Lâm Cơ Nghi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lặng lẽ nói:

-Lão cô đầu chòm râu màu tía kia, giấu đầu lòi đuôi, nhưng ta thấy hắn chính là đại chưởng quỹ của Ngọc Đan Phường ở quận Thanh Giang, bề ngoài thì luyện đan làm việc thiện, sau lưng thì ăn cướp ăn giật, cũng có thủ đoạn giải cổ...

Hồng Đào nương tử trợn mắt nhìn Lâm Cơ Nghi, lại nói tiếp:

-Còn có người mang mặt nạ bằng đồng xanh, không biết rõ gốc gác...

Lâm Cơ Nghi mặt không cảm xúc, nói:

-Nữ tử kia từ đó tới giờ không chịu lấy bộ mặt thật gặp người, nhưng rất kiêu căng, xuất thân không tầm thường.

 

0.15997 sec| 2401.336 kb