Bàn về tu vi, chỉ riêng Bảo Thân Cảnh đã có ít nhất bảy, tám tên. Mấy tên Luyện Tức Cảnh khác sợ là cũng mỗi một thân đều có tuyệt hoạt không thể khinh thường. Mà trên đường lăn lộn, kiêu căng khó thuần, muốn thu phục bọn họ cũng không phải là chuyện đơn giản...
Mà thấy gương mặt tươi cười của Phương Thốn, những tán tu giang hồ này cũng có suy nghĩ trong lòng.
-Rốt cuộc vị Phương nhị công tử này có ý gì?
-Chẳng lẽ ngay cả chúng ta mà hắn cũng muốn thu phục hay sao?
Dựa vào thân phận và tu vi của bọn họ, thậm chí cả địa vị trên giang hồ, tất nhiên không thể bằng lòng chịu trói buộc như thế. Chỉ có điều, lúc này muốn mạnh mẽ động thủ cũng không dám. Dù sao mới nãy những kẻ ra đi kia, chết thật sự quá nhanh quá kỳ lạ nên bọn họ không dám bất cẩn. Lúc này tất cả mọi người đều im lặng, trong lòng nhanh chóng lóe lên vô số suy nghĩ, suy nghĩ làm sao để có thể thoát thân khỏi tình cảnh khốn khó lúc này.
Giang hồ nhân sĩ đều bị người của triều đình thu phục, làm trâu làm ngựa làm chó săn, cũng không ít thấy.
Thậm chí có một vài giang hồ nhân sĩ, tu được một thân tà thuật, mục tiêu của đời người chính là muốn tìm một núi dựa lớn, bảo đảm cho mình một đời không lo không nghĩ.
Nhưng có tìm như thế nào đi nữa thì làm sao tìm tới Phương nhị công tử được chứ?
Nếu như là Phương Xích tiên sư trước đó tới đây, sợ là không thèm nói cái gì, mọi người cũng nhanh chóng trèo lên cao...
Nhưng Phương nhị công tử...
Nhất là Phương nhị công tử đã không...
...
...
Một mảng im lặng vô cùng ngột ngạt, bên cạnh thuyền chợt có một người nam tử vóc dáng chưa tới ba thước, bước bỉnh nhìn Phương Thốn một chút, cười lạnh nói:
-Phương nhị công tử vừa tới đã giết người, quả nhiên là uy phong thật lớn, có điều ta thật sự không nhìn rõ lắm ý này của ngươi. Ngươi muốn làm đại đương gia của Thành Liễu Hồ, vậy thì làm là được rồi, bọn ta cũng không có ý kiến gì nhiều, nhưng mạnh mẽ ép buộc bọn ta ở lại đây, vậy là muốn làm gì?
-Bọn ta đều là những tán tu đi ngang qua Thành Liễu Hồ, vốn dĩ không muốn nhiều chuyện, ngươi làm thế này không phải là muốn làm khó bọn ta à?
Nghe thấy mấy câu nói này của gã, vẻ mặt của nhóm quái khách giang hồ ở xung quanh bắt đầu trở nên hơi lạnh lẽo.
Khách giang hồ kiêu căng khó thuần tự nhiên cũng không phải là mấy người kia có thể hù dọa được, nhưng chỉ là một mình thì sợ là không người dám phản kháng, nhưng bây giờ người của bọn họ cũng không thiếu. Lúc này có người chỉ ra điểm này, liền loáng thoáng như muốn liên thủ, tạo ra cho người kia một loại áp lực vô hình.
Phương Thốn nghe xong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:
-Phương Nhị chưa bao giờ ép buộc người khác, chư vị muốn đi, vậy xin cứ tự nhiên!
-Hả?
Đám tán tu nghe thấy lời này thì vẻ mặt cũng hơi thay đổi.
Không ngờ rằng Phương nhị công tử lại trả lời thoải mái như vậy, nhưng cũng bởi vì trả lời thoải mái, nên ngược lại trong lòng cũng không chắc chắn.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí ngột ngạt, mọi người xung quanh lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không có ai nhúc nhích.
-Đã như vậy rồi, vậy thì... Đa tạ Phương nhị công tử...
Trái lại người lùn là người đầu tiên lên tiếng, môi đôi mắt quái dị xoay chuyển mấy lần, bỗng nhiên nhẹ nhàng vái lễ với Phương Thốn.
Còn chưa nói dứt lời, gã bỗng nhiên cầm gậy đại tang trong tay, bất chợt bay lên giữa không trung, khi gậy lớn vung lên, không trung bỗng nhiên xuất hiện vô số oan hồn, mỗi một oan hồn đều tỏa ra khí thế, cực kỳ khớp với bóng người của gã, bay lượn về khắp bốn phương tám hướng.
Trong khoảng thời gian ngắn, quỷ khí đầy hồ, căn bản khó có thể phân rõ đâu là thân hình của gã.
Nhưng thấy những người trước đó bị cắt mất đầu, gã cũng không dám khinh thường, đã làm đầy đủ các bước chuẩn bị rồi. Liễu Hồ mênh mông, bờ hồ dài hun hút, xem như ven bờ có bố trí cao thủ gì đó, chỉ cần nhất thời không phân rõ được gã trốn ở đâu thì cũng không có cách nào bắt gã.
Cũng đúng vào lúc này, thừa dịp người lùn này thanh thế cuồn cuộn, mượn thế bỏ chạy, mạn thuyền có một bóng người khác lặng lẽ biến mất.
Giống như muốn mượn cơ hội người lùn hấp dẫn sự chú ý để thừa cơ bỏ chạy.
...
...
Mà nhìn oán quỷ đầy hồ này, cuồn cuộn âm phong, Phương Thốn chỉ bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Dường như hắn thật sự không để ý đến những kẻ rời đi này.
Những kẻ tán tu giang hồ ở xung quanh còn chưa chạy trốn, nhìn thấy rõ cảnh này thì do dự trong lòng, không biết mình có nên đi hay không...
-Bạch bạch bạch bạch...
Sau đó đúng lúc này, bỗng nhiên lại có một người vội vàng đạp mặt nước bay đến. Gã sai vặt đồ đen vừa nãy mới rời đi kia lại bay lên thuyền lớn, nhẹ nhàng đặt hai cái đầu ở dưới chân của Phương Thốn, cười hì hì với những người ở xung quanh, sau đó quay người trốn vào trong bóng tối.
-Bạch!
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương nhị công tử đã có vẻ e ngại kiêng dè.
Rõ ràng đã nói là thả người đi rồi, rõ ràng đã nói không chèn ép người, vậy đây là cái gì đây?
Nhất là ba người ban nãy vừa đi, tâm cơ và một thân bản lĩnh đều thuộc hàng cao cấp nhất, hơn nữa bọn họ đều chia ra trốn về những hướng khác nhau, xem như bên bờ có người mai phục, vậy cũng không thể bao vây hết toàn bộ Liễu Hồ chứ, hắn đã làm cách nào mà giết chết ba người này chỉ trong nháy mắt vậy? Nhất là, trong lúc giết người, bọn họ còn không cảm nhận được mảy may sát khí và pháp lực khuấy động?
Cái này cần thực lực tới cỡ nào mới có thể làm được đây?
...
...
"Lại thêm mười ngàn…"
Phương Thốn than thở trong lòng:
"Không thế giết nữa, giết nữa thì phá sản mất…"
Trong lòng thầm nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại lạnh lùng mở miệng:
-Ta đã cho các ngươi lựa chọn rồi, nếu không muốn tôn ta làm chủ, vậy thì có thể không tôn. Gia huynh ở bên dưới có lẽ cũng thiếu mấy người làm tay sai, các ngươi có thể xuống đi trợ giúp cho huynh ấy, nếu các ngươi muốn đi thì ta cũng sẽ không ngăn cản các người. Bốn phương tám hướng đều là đường, các ngươi muốn đi, tùy các ngươi, nhưng đi về nơi nào, lại là ta quyết định!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo