Quan hệ của đại đương gia Thành Liễu Hồ trước đó và Phương gia cũng không tốt đẹp gì mấy, cuối cùng thì chết trong tay người trước mặt này.

Nếu là trước đây bọn họ đại khái cũng không thèm để mắt tới nhị công tử Phương gia này làm gì, cùng lắm thì nước sông không phạm nước giếng, nhưng tin tức Phương nhị công tử giết lão Triều ở ven đường, vung kiếm chém đứt mật sứ truyền ra thì bấy giờ cũng không ai dám khinh thường Phương gia Liễu Hồ nữa rồi.

Ai cũng nhìn ra, tu vi của Phương nhị công tử dường như ở Luyện Tức Cảnh!

Nhưng nếu thật sự chỉ là Luyện Tức Cảnh thì sao có thể chém được lão Triều, làm có thể giết được nhiều mật sứ như vậy?

Làm sao có can đảm… đạp con dê của viện chủ thư viện?

...

...

-Phương nhị công tử chớ nên hiểu lầm, những con chó hoang trốn trong bóng tối kiếm chút cơm thừa canh cặn như chúng ta nào dám xưng cái gì mà đương gia với không đương gia cơ chứ, chẳng qua sau khi say nên nói mấy lời vô vị mà thôi. Thôn Hải Bang đã bị diệt, lão Triều từng đắc tội nhị công tử cũng đã chết rồi, hơn nữa khi lão ta còn sống còn dám chứa chấp cả Nhân Đan, cấu kết với yêu tà. Cho dù nhị công tử không giết lão thì những kẻ trong giang hồ như chúng ta đây cũng sẽ không buông tha cho lão, việc này đã xóa bỏ, trong Thành Liễu Hồ, bất kể là ai cũng tuyệt đối không dám trêu chọc tới Phương gia...

Trong lòng Lâm Cơ Nghi giật thót cả mình, vội vàng chắp tay nói hết một lèo.

Hắn ta bây giờ thật sự lo lắng nhị công tử của Phương gia hiểu lầm...

Lỡ đâu vị nhị công tử này lại giết người giống như một tháng trước trong Thành Liễu Hồ, không cố kỵ bất cứ thứ gì đại sát bọn họ một trận, vậy không phải mọi người phải chìm trong biển máu hay sao. Nghe nói lúc đó trong số người bị Phương nhị công tử giết chết, thậm chí còn có cả Ngự Thủ đến từ Hoàng Thành, một vị Ngự Thủ có sức mạnh như là Thần Vương như thế, rốt cuộc địa vị cao tới cỡ nào, tu vi cao tới cỡ nào, căn bản không phải điều mà những kẻ giang hồ giống như bọn họ có khả năng tưởng tượng ra được...

-Ta không hiểu lầm, ta đến đây là vì các ngươi...

Phương Thốn nghe xong lời hắn ta thì trái lại cười cười, khách sáo nói:

-Trước đây ta từng nghe các ngươi nói, nếu ai giết chết lão Triều thì kẻ đó có thể trở thành đại đương gia mới của Thành Liễu Hồ, làm người phải nói lý lẽ, nếu đã là ta giết thì tất nhiên ta chính là đại đương gia...

-Cái gì?

Chúng tu sĩ nghe thấy thì há hốc miệng.

Vừa nãy lúc Phương nhị công tử xuất hiện đã nghe thấy những câu tương tự như thế rồi, nhưng cũng chẳng ai thèm quan tâm.

Song, bây giờ nghe lại, Phương nhị công tử này lại nghiêm túc sao?

Đường đường là Phương nhị công tử lại chạy đến cái thuyền rách nát này của bọn họ, muốn tranh vị trí đại đương gia với bọn họ sao?

Ngươi nói nhảm gì vậy?

Ngươi chính là đệ đệ của Phương Xích tiên sư...

-Vì thế cho nên, bắt đầu từ bây giờ, ta chính là đại đương gia của chư bang chư phái thành Liễu Hồ...

Mà trong lúc chúng tu sĩ đang ngạc nhiên khó hiểu, Phương Thốn cười rất nhã nhặn, ánh mắt đảo qua mọi người, nói:

-Ai tán thành, ai phản đối?

Chúng tu nhất thời im lặng, trong phút chốc không ai dám hó hé.

Nhất thời bầu không khí nặng nề quái dị, thậm chí có vẻ hơi lúng túng.

-Ha ha ha ha...

Cũng vào ngay lúc này, một tiếng cười lớn vang lên bên trong khoang thuyền, lúc mọi người nhìn lại, chỉ thấy người phát ra tiếng cười chính là Hồ Sơn lão ma đứng giữa không trung, quanh người bao bọc một tầng ma khí, lão ta cười bái lễ với Phương Thốn một cái, nói:

-Trước đây thật sự không ngờ rằng, Phương nhị công tử lại thật sự cảm thấy hứng thú với những chuyện làm ăn rách nát này của Thành Liễu Hồ, có điều nếu như Phương nhị công tử đã đến rồi, vậy thì còn ai dám tranh giành với Phương nhị công tử nữa?

-Chỉ là, đường đường Phương nhị công tử mà lại muốn làm đương gia của một đám cường đạo giang hồ... Ha ha...

Trong tiếng cười lớn, ống tay áo của lão ta phất ra, hắc phong kéo đến, trong chớp mắt đã trốn vào trong bóng tối ở xung quanh.

Ào ào ào...

Cũng theo Thanh Sương Kiếm này bỏ chạy, trong bóng đêm trái lại vang lên tiếng áo bào giương ra, hình như cũng có mấy người rời đi ngay sau đó.

Chúng tu sĩ đều nhìn ra, bọn họ như vậy là lười chẳng muốn theo Phương nhị công tử hồ đồ, dứt khoát bỏ đi rồi.

Ngược lại có không ít người cũng đều bắt đầu có cái suy nghĩ này.

Phương nhị công tử hồ đồ cũng được, nghiêm túc cũng được, hắn vừa xuất hiện thì còn có ai dám tranh giành với hắn cái gì nữa chứ?

Hôm nay đại đương gia của Thành Liễu Hồ sợ là không chọn được nữa rồi, để hôm khác lại chọn vậy...

...

...

Mà thấy rõ mọi người tâm tư lơ là, có người chào hỏi cũng không thèm chào một tiếng mà đã yên lặng thối lui rồi. Phương Thốn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Cũng không ngăn cản, cũng không nhắc đến.

Bầu không khí ở chỗ này không khỏi có hơi khó xử, có vô số ánh mắt lạnh lùng âm thầm nhìn về phía hắn.

Người đi rồi, tất nhiên là xem thường, người ở lại cũng không ít, chỉ là muốn nhìn xem thử rốt cuộc tên Phương nhị công tử này muốn làm cái gì, đến xem cảnh tượng náo nhiệt. Trái lại tuy rằng một tháng trước, Phương nhị công tử đại triển thần uy giết chết lão Triều, nhưng đây cũng chỉ là bày ra một chút thực lực của Phương gia mà thôi, chúng ta không định giết ngươi, cũng không có ý định trêu chọc tới Phương gia, ngươi có sức mạnh gì thì liên quan gì tới chúng ta?

-Ào ào ào...

Nhưng ngay lúc có càng nhiều người nảy ra ý định muốn đi thì bên ngoài thuyền bỗng nhiên vang lên tiếng đạp nước liên tục.

Mọi người vội vàng nhìn lại, lập tức nhìn thấy trong bóng tối, một cái bóng đen vác trên lưng một cái túi vải, đạp nước bay đến, nhanh chóng bay lên trên thuyền. Sau đó lần lượt lấy từng cái đầu ra khỏi túi vải, trước sau tổng cộng có năm cái, xếp thành một hàng dưới chân của Phương Thốn.

Cung kính thi lễ một cái sau đó quay đầu nhanh chóng chui vào trong bóng tối trở lại.

-Hồ Sơn lão ma?

-Yên Sơn Tam Quỷ?

-Thanh Sương Kiếm?

-Hít...

Mọi người trên thuyền nhìn năm cái đầu này thì nhất thời sợ hãi, trái tim cũng như đóng tầng băng lạnh.

-Cái này là đang hát tuồng gì vậy...

 

3.00009 sec| 2400.844 kb