-Hồ Sơn lão tổ vốn có gia đại nghiệp lớn, thế sao lại xem trọng tiểu thương Liễu Hồ này vậy?
-...
-...
Mỗi khi nghe được họ vạch trần thân phận của nhau, hai bang chủ Tào Bá Tử và Lão Đao Tử lập tức âm thầm run rẩy.
Những kẻ này đều là mấy kẻ hung ác tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hóa ra trong đó còn vài người có danh tiếng còn xấu hơn cả lão Triều, càng đừng nói đến mấy kẻ tôm tép trong giang hồ như mình. Hai người liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc hiểu rõ rồi mới lặng lẽ lui về phía sau, đứng trong góc tường.
Mặt khác người ở hai bên tiếp tục xé chân gà, một người chộp lấy vò rượu từ kẻ ngồi phía sau rồi từ từ uống.
Thôi không xong rồi, vậy nên chúng ta cứ thành thật một chút đi...
Để mặc đám cường long ngoại lai này tranh giành đi, mấy con địa đầu xà chúng ta nên biết điều lại, người nào thắng thì nâng hắn lên làm lão đại...
Vài tán tu và yêu tu ngoại địa rất nổi danh trên giang hồ cũng đến đây, quả thật không hề xem đám địa đầu xà của thành Liễu Hồ này ra gì. Ban đầu chúng đến đây vì Nhân Đan, tuy không cướp được Nhân Đan nhưng khi Thôn Hải Bang bị tiêu diệt thì chúng cũng vơ vét được không ít chỗ lợi. Nếu đã thấy được thành Liễu Hồ như rắn mất đầu thì chúng cũng muốn thử xem mình có thể tiện tay hưởng vụ làm ăn này không...
Dù sao đấy là một khoản lợi nhuận không ai thấy được của toàn bộ tòa thành này, phân ngạch cũng khiến người ta động lòng.
Nếu đoạt được, cố nhiên sẽ có lời, nếu không đoạt được vậy thì phủi mông đi thôi, thật ra cũng chẳng thua thiệt gì...
Dù sao trong thành Liễu Hồ lúc này, đừng nói những đầu mục tiểu tốt không hề có tu vi mà hai kẻ dư nghiệt Hồng Đào nương tử và Lâm Cơ Nghi của Thôn Hải Bang cũng chỉ có tu vi thấp bé nên khi đứng trước mặt những người này, bọn hắn hoàn toàn chẳng có quyền gì để lựa chọn...
-Ha ha, ta vẫn tưởng thành Liễu Hồ hôm nay đã không còn ai lãnh cục diện rối rắm này nên mới tới đây xem thử, song không ngờ rằng còn có nhiều đồng đạo nhìn trúng cái nơi tồi tàn thế này, sao vậy, chư vị đạo hữu, chúng ta phải so tài một trận à?
Đám người nhìn nhau âm thầm kiêng kỵ, sau đó cười lạnh.
-Ha ha, nếu không ra tay, dựa vào việc cãi vã thì càng không thể nào phục chúng, xem ai sẽ ở lại làm đại đương gia đây?
Có người lắc đầu nói:
-Luyện khí sĩ chúng ta ra tay phải có tiền, nếu không phải đại thù sinh tử thì không cần đánh nhau đâu!
Nghe vậy chợt có người không nhịn được:
-Chẳng lẽ mọi người cởi y phục ra so độ dài ngắn?
-... Khà khà, nếu muốn so vậy mấy vị tiểu nương tử kia sẽ thiệt thòi đấy!
-Đừng nói vậy, những thứ từng có trong đũng quần của người ta cộng lại không chừng còn dài hơn nhà ngươi đấy...
-Muốn chết à...
-Phụt!
-A...
-Hiện tại không biết ai dài nhất nhưng ngươi chắc chắn là ngắn nhất rồi...
-...
-...
Bỗng chốc trên thuyền trở nên hỗn loạn, lúc này Lâm Cơ Nghi cũng lùi sang bên cạnh, cầm một nắm đậu phộng chậm rãi ăn.
Thế cục khác với những gì mình nghĩ rồi...
Hắn ta từng được cao nhân chỉ điểm nên biết mối buôn bán Thôn Hải Bang để lại ở thành Liễu Hồ này thoạt nhìn là một miếng thịt béo bở nhưng trên thực tế lại là một cái hố to. Có ý chen vào giữa chừng mà còn muốn được ngồi an ổn thì phải xem bản lĩnh của người đó, vì vậy hắn ta toan rút lui và tìm kiếm cường long tiếp theo để nhường chỗ cho. Tuy nhiên không ngờ rằng cường long tới đây nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn ta và đã tạo thành một cục diện càng hỗn loạn hơn.
Hiển nhiên mọi người càng nói càng hăng nhưng quả thật không ai dám ra tay.
Lúc này có khá nhiều người đang lăn lộn trên giang hồ, thậm chí còn tạo ra chút thành quả và cũng có những kẻ tầm thường theo dõi mối làm ăn của thành Liễu Hồ này. Tuy thành Liễu Hồ lớn nhưng tiền lời có hạn, nuôi được một đại đương gia song chưa hẳn nuôi được hai hay thậm chí là ba nên mọi người không có ý định sẽ thỏa hiệp, thế nhưng không ai có đủ sức mạnh để chống lại toàn bộ người ở đây và trục xuất khỏi Liễu Hồ.
Không nói đến tu vi thấp, ngay cả tu vi cao cũng không dám làm quá đà, như lão quái vật Hồ Sơn lão ma có tu vi cao thâm này nhìn qua nhìn lại thấy một người lục bào mặc bào phục cổ quái, có vẻ là một Trùng sư quái dị rất có tiếng trên giang hồ. Kế đó lão ta còn thấy được một nữ tử đeo mặt nạ bằng đồng trên mặt trông khá khó giải quyết khiến lão ta không dám làm quá lên...
...
...
-Công tử, ai nên xuất hiện cũng đã xuất hiện rồi, vậy chúng ta...
Đúng lúc này, bên bờ thành Liễu Hồ, trên chiếc xe ngựa màu đen, một người hầu nhỏ giọng hỏi.
-Còn chưa đến lúc đâu nhỉ?
Trong xe ngựa có tiếng cười khẽ rồi hỏi:
-Ngươi có biết cái gì quan trọng nhất trên giang hồ không?
Người hầu ngẩn ngơ:
-Bản lĩnh ạ?
-Sai rồi!
Người trong xe ngựa cười đáp:
-Là phô trương, phô trương rất quan trọng...
-... Công tử thật tài giỏi!
Người hầu nghe vậy lập tức khen ngợi:
-Tuy cuối cùng ta không hiểu ngài đang nói gì nhưng càng không hiểu thì càng thấy có đạo lý!
-Ngươi giỏi nịnh đấy!
Người trong xe ngựa mỉm cười rồi hỏi tiếp:
-Có hiểu hay không không quan trọng, người của chúng ta đã vào vị trí hết chưa?
Tiểu Thanh Liễu cười trả lời:
-Xong hết rồi ạ, hiện tại chỉ chờ công tử lên thuyền biểu diễn thôi...
-Không vội...
Người trong xe ngựa cười nói:
-Ta đang đợi một câu!
...
...
Vào lúc này, trên mặt hồ, qua ánh lửa, mọi người đang liên tục cãi nhau.
Có người cười lạnh:
-Ngươi muốn làm đương gia, ta cũng muốn làm đương gia, không ai phục ai, cũng không có điều lệ nào khiến kẻ dưới phục tùng. Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng trên hồ cãi nhau ỏm tỏi thế này? Ta thấy tốt nhất mọi người nên thể hiện mình, ai phục chúng được thì ở lại nhận mối buôn bán của thành Liễu Hồ, kẻ nào không phục chúng được thì chờ cơ hội sau này, xem như giữ lại một thiện duyên...
-Ha ha, thiện duyên có thể lấy làm cơm ăn sao?
-Khà khà, nếu có người đủ khả năng buộc chúng ta dâng lên vạn lượng hoàng kim, chúng ta sẽ không cãi nữa mà còn giúp hắn tranh giành...
-Lão cô đầu, ngươi nghĩ ra cái ý gì thế này, muốn kiếm ăn hai đầu sao, có tin mọi người sẽ băm ngươi ra trước không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo