-Giang hồ tự có quy củ của giang hồ, nào hãy cùng bàn bạc ra cách để phục chúng đi...
-Phục chúng? Làm gì có phương pháp nào thật sự phục chúng được?
Có người cười lạnh:
-Trừ tu vi, chẳng lẽ còn ai có năng lực áp đảo quần hùng à? Nói về chỗ dựa, người có thể sống đến bây giờ thì có ai thua kém người khác đâu? Nếu không kẻ nào nắm chắc được khả năng khiến kẻ dưới phục tùng vậy ai sẽ thích hợp ăn miếng thịt béo thành Liễu Hồ này đây?
-Nói chung nên có một kiến giải có thể làm mọi người đều tin phục mới phải...
-Ha ha, kiến giải?
-Trước kia lão Triều của Thôn Hải Bang vừa dẫn theo Nhân Đan chạy trốn thì từng có người bảo rằng ai có thể chém chết người này vậy kẻ đó sẽ là đại đương gia mới, song đầu của lão Triều bị vị Phương nhị công tử kia chặt được, chẳng lẽ chúng ta đến mời vị công tử ca kia ra làm đại đương gia à?
Chúng tu nghe vậy đều cười ầm lên.
...
...
-Rốt cuộc cũng chờ được rồi...
Đúng vào lúc này, công tử trên xe ngựa bên bờ thở ra thật dài.
Một tiếng thở dài làm Liễu Hồ khẽ lay động.
-Ai?
Một câu nói đột nhiên xuất hiện khiến mọi người trên thuyền đều kinh hãi.
Không biết câu nói đó vang lên thế nào nhưng rõ ràng không ai cảm nhận được có người đã đến gần, tuy vậy âm thanh đó cứ vọng lại ngay bên tai của mình như đang nói cạnh mình. Đặc biệt là nội dung của câu nói càng làm họ khó thể hiểu được trong khoảng khắc ngắn ngủi. Sau khi kinh ngạc, họ rối rít chạy đến bên thuyền rồi vội vàng nhìn về hướng phát ra tiếng nói...
Chúng tu trên thuyền đều là hung đồ và tội phạm khát máu, yêu tà và tán tu moi tim ăn gan nên dũng khí vô cùng to lớn. Song lúc này khi nhìn qua bên bờ thì không biết tại sao lại thầm giật mình, sắc mặt đều trở nên vừa cổ quái vừa kinh ngạc...
Bên bờ đen như mực như hắc ám vô tận.
Dần dần có một tia sáng nhạt phá vỡ màn đêm và chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Đó là một chiếc thuyền nhỏ đang di chuyển không cần gió đến chỗ thuyền lớn.
Đứng trên đầu thuyền là một nữ tử mặc áo bào đắt tiền được chiếu sáng bởi một chiếc đèn lồng.
Còn ở đuôi thuyền là một vị công tử mặc áo bào trắng, dưới cánh tay đang kẹp một cái ô cũ, chắp một tay sau lưng và mỉm cười nhẹ nhàng.
-Ai nói Phương nhị công tử không thể làm đại đương gia của các ngươi?
-Người kia là...
Mọi người thấy chiếc thuyền nhỏ này xuất hiện thì đều lấy làm kinh hãi, đợi đến khi nhìn thật kỹ lại thì đã có không ít người nhìn ra vị công tử ca áo bào trắng trên chiếc thuyền kia, cho dù trước đây chưa từng gặp hắn, nhưng thấy mái tóc hoa râm kia, một thân áo bào trắng gần như sắp trở thành tiêu chí và cả khí độ quanh người này, thì lập tức đoán ra được thân phận của hắn, nhất thời tim đập rộn ràng, còn cảm thấy như mình đang nằm mơ...
-Sao hắn lại đến đây?
-Đường đường là Phương gia nhị công tử, sao lại chạy đến chỗ này của chúng ta?
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, thì thấy rõ chiếc thuyền nhỏ kia đã đi đến dưới thuyền, công tử trên thuyền nhẹ nhúc nhích cơ thể, lập tức cùng cô gái nhỏ kia, đạp bước trên không, giống như đạp lên một nấc thang vô hình, từng bước một đi đến trên thuyền lớn, không để ý đến những ánh mắt hoặc là sửng sốt hoặc là ngạc nhiên ở xung quanh, nhẹ nhàng rảo bước, đi tới bên trong khoang thuyền đã không còn đỉnh kia, đi về phía bàn trà ở nơi cao nhất.
Người vốn dĩ đang ngồi ở chỗ này là vị Thanh tiên sinh kia, nhưng lúc hắn ta thấy Phương nhị công tử đi tới, trái tim nảy lên, bèn nhảy sang một bên. Chỉ là dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn lại, Phương nhị công tử lại không nhìn đến hắn ta, tiểu hồ nữ đi đằng trước, kéo đuôi cẩn thận lau lau cái ghế dựa này mấy lần, lại lấy từ trong túi ra một cái đệm nhung mềm mại, cẩn thận lót lên, sau đó xin mời công tử ngồi xuống.
-Chẳng trách mới nhỏ tuổi mà đã xinh đẹp như vậy, hóa ra là một con tiểu hồ nữ...
Chúng tu sĩ thấy đuôi hồ ly của bé gái, trong lòng đều âm thầm gật đầu, quả nhiên không hổ là nhị công tử Phương gia, biết chơi lắm...
Có điều mọi người cũng nhận ra được, bây giờ là lúc để suy nghĩ những cái chuyện này sao?
Đường đường là Phương nhị công tử, vì sao lại chợt hiện thân thế này?
Một công tử ca nhà giàu như hắn, sao lại dửng dửng như không tự mình đi đến chính giữa những vị giang hồ này?
Nhất là, trước đây không lâu, hắn mới vừa ở đầu đường phố xá sầm uất, dùng một chiêu kiếm chém bay đầu của lão Triều, như vậy bây giờ hắn...
...
...
Xung quanh có rất nhiều câu hỏi, nhưng nhất thời lại không có ai lên tiếng, lại càng không biết nên nói cái gì.
-Phương... Phương nhị công tử, ngươi… ngươi đến đây, để làm gì?
Trái lại là vị phó bang chủ của Hắc Thủy Trại, Lâm Cơ Nghi, sau khi thấy Phương Thốn xuất hiện thì trong lòng đã vô cùng kinh hãi. Người bên ngoài có thể không mở miệng, nhưng dù sao trước đó hắn ta cũng đã theo chân lão Triều kiếm cơm, lúc lão Triều có ý đồ với Thập Nhị Liên Hoàn Ổ của Phương gia, hắn ta cũng tham gia bày mưu tính kế không ít, lúc này thấy rõ Phương Thốn xuất hiện ở đây, hắn ta không khỏi sốt ruột, lập tức lo lắng nhìn về phía xung quanh bờ bên này bảy, tám lần...
-Các ngươi đến đây làm gì thì ta đây tự nhiên cũng làm cái đó!
Phương nhị công tử liếc mắt nhìn rượu trên bàn, tiểu hồ nữ nhất thời hiểu ý, lấy một chung rượu tinh xảo ra từ trong bao quần áo, lau chùi sạch sẽ sau đó lấy rượu trên bàn rót cho công tử một chung, đôi bàn tay nhỏ im lặng cầm chung rượu đưa đến trước mặt công tử.
Phương Thốn nhận lấy, đưa lên ngửi một cái sau đó hất đi hết, đặt chung rượu xuống, cười tủm tỉm quay đầu lại, ánh mắt liếc nhìn qua mặt của chư vị tán tu trong sân, còn có đủ mọi loại người trong Thành Liễu Hồ ngồi xổm ở bên cạnh khoang thuyền, lớn lớn nhỏ nhỏ mười mấy người đứng đầu, người nào người nấy đón lấy ánh mắt của hắn, cũng không khỏi cúi đầu, chỉ nghe hắn cười dài nói:
-Nghe nói bây giờ các người đang chọn đại đương gia mới cho thành Liễu Hồ?
-Chuyện này...
Chúng tu sĩ nghe thấy câu nói này của Phương nhị công tử thì trong lòng không nhịn được cả kinh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo