-Nếu… nếu người vẫn ở Liễu Hồ, vậy đại đương gia...

Tào Bá Tử phản ứng mau lẹ, run giọng mở lời muốn nịnh nọt Hồng Đào nương tử.

-E là chúng ta phải thương lượng lại vị trí đại đương gia này rồi...

Nhưng không chờ họ dứt lời thì bỗng nghe giọng của một người khác bình tĩnh cất lên, mọi người nhìn qua thì không khỏi cả kinh. Ngoài cửa là một nam tử mặc áo bào màu ngọc bích nhạt, có vẻ ngoài khôi ngô, tay cầm một cây quạt giấy đã nhẹ nhàng cất bước đi vào và đang khẽ cười xuất hiện trong khoang thuyền. Mọi người liếc nhìn chợt kinh hãi đến mức tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực...

-Lâm Cơ Nghi...

Phó bang chủ Lâm Cơ Nghi của Thôn Hải Bang, tu luyện tà tu giang hồ toán kinh, ngoài đại đương gia ra thì hắn ta là người có tu vi cao nhất.

Trong lúc Thôn Hải Bang bị tiêu diệt, hắn ta cũng là một trong những đương gia đã chạy trốn khỏi trận chém giết đó.

-Ngươi cũng muốn làm đại đương gia?

Hồng Đào nương tử vừa thấy người này thì gương mặt xinh đẹp chợt trở nên vặn vẹo rồi lạnh lùng hỏi.

-Sao thế được?

Lâm Cơ Nghi nghe vậy chỉ cười cười rồi nói:

-Lâm mỗ không phù hợp làm đại đương gia nên ta sẽ không tranh vị trí đại đương gia này với ngươi. Ta chỉ đang suy tính muốn tìm một vị đại đương gia, sau đó trợ giúp người đó và sống cuộc sống nhẹ nhàng thôi...

-Chọn một đại đương gia?

Tào Bá Tử và Lão Đao bá tử dò xét nhìn nhau, do dự một lúc nhưng không ai dám giơ tay.

Hồng Đào nương tử chỉ hừ lạnh, nhìn Lâm Cơ Nghi và hỏi:

-Vậy ngươi muốn chọn ai?

Lâm Cơ Nghi trả lời:

-Chắc chắn không phải là ngươi!

Sắc mặt của Hồng Đào nương tử bỗng trở nên vô cùng khó coi.

-Ngươi thấy bọn hắn giống khỉ cướp ngôi xưng vương khi không có hổ trong núi đúng chứ, vậy ngươi không biết trong mắt người ngoài thì chúng ta cũng vậy à!

Lâm Cơ Nghi thấy Hồng Đào nương tử giận rõ ra mặt mới bình tĩnh nói một câu, sau đó quay người đi, nhìn bầu trời đêm đen tuyền bên ngoài, hắn ta nhẹ nhàng ôm quyền rồi cười nói:

-Hiện nay thành Liễu Hồ như rồng không đầu nên phải có một vị cao nhân dẫn dắt và chỉ huy, chư vị đều là tiền bối hoặc cao nhân danh chấn tứ phương, nếu đang ở thành Liễu Hồ chúng ta vậy sao không xuất hiện để thẳng thắn trò chuyện cùng chúng ta?

Mọi người trong khoang thuyền nghe hắn ta nói vậy thì đều ngẩn ngơ rồi quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền.

Đúng lúc này, trong bầu không khí yên lặng đột nhiên vang lên tiếng pháp lực đan xen và tiếng gió xé toạc bầu trời.

-Vù vù vù...

Có ma khí đen ngòm cuồn cuộn mạnh mẽ khuấy động, bọt nước trong hồ dâng lên cao hơn trượng, cuốn một bóng đen đi lên thuyền.

-Vèo!

Có phi kiếm phá không lao tới và nam tử mặc áo bào tím chắp tay với vẻ mặt lạnh lùng đang đứng bên trên đó.

-Ào ào ào...

Có cột nước cao hơn ba trượng chảy ào đến và trên đó là một nữ tử đeo mặt nạ đồng đang ngồi.

Ở một nơi xa hơn, thình lình xuất hiện không ít bóng đen có sương mù xanh biếc, người ta có thể nhìn thấy một nam tử gầy nhom mặc áo bào màu lục. Trong ánh lửa ngất trời, có một lão giả với vóc người mập mạp đang ngồi ngay ngắn trên lưng một con hỏa điểu, còn có cả quái nhân với mái tóc đỏ dựng thẳng và trên cổ được mãng xà quấn lấy.

...

Mặt hồ đen như mực dường như không có một bóng người bất chợt xuất hiện tận mười mấy vị giang hồ quái nhân đủ loại.

Họ đều là luyện khí sĩ!

-Đây… đây là sao vậy?

Chúng tu trên thuyền thấy vậy thì vẻ mặt hoảng sợ, kinh ngạc và biến sắc.

Những người này dám lên thuyền để thương lượng việc trở thành đương gia mới của thành Liễu Hồ vì thấy Thôn Hải Bang đã bị tiêu diệt, đà chủ và hộ pháp trong bang đều chết vô số, thậm chí Triều đại đương gia còn bị Phương gia nhị công tử chém ở trên phố, thường ngày những luyện khí sĩ nọ luôn đè đầu cưỡi cổ bọn họ rốt cuộc đã không còn nữa nên họ mới cảm thấy cuối cùng đã tới ngày mình ngóc đầu dậy...

Ai ngờ đúng lúc này, Hồng Đào nương tử và Lâm Cơ Nghi đã từng chạy trốn khi Thôn Hải Bang bị tiêu diệt chợt xuất hiện. Điều khiến người ta hoảng sợ hơn là ngoài hai người này ra còn có các dị nhân giang hồ tới đây, thấy ai nấy đều có thủ đoạn quỷ dị, rõ ràng đều là luyện khí sĩ, vả lại ai cũng vô cùng uy phong, trong đó có khá nhiều người không hề thua kém đại đương gia ban đầu...

Khi nào thành Liễu Hồ xuất hiện nhiều luyện khí sĩ tà đạo đến vậy?

...

...

-Không ổn rồi, hóa ra còn nhiều người chưa bỏ đi...

Tào Bá Tử thấy có quá nhiều tà tu xuất hiện thì trong thâm tâm đã run lẩy bẩy, thầm kêu không ổn.

Trước đây thành Liễu Hồ có Nhân Đan hiện thân đã dẫn đến không ít tà tu tán tu ngoại địa. Song sau khi tiêu diệt Hắc Thủy Trại, tất cả vàng bạc tiền của đều bị tranh giành hết sạch, những giang hồ tà tu đó đã đạt được mục đích nên đa phần đều lặng lẽ rời đi hoặc trở về hang ổ.

Nhưng ai ngờ được rằng còn nhiều người ở lại vậy chứ?

-Ha ha, có vẻ còn không ít kẻ để mắt tới miếng thịt béo thành Liễu Hồ này nhỉ...

Một đám tà tu giang hồ hỗn loạn xuất hiện, lúc này đều đang quan sát lẫn nhau, tính toán sức mạnh và thực lực của mình. Lúc đầu rối loạn nhưng sau đó có người khẽ cười lạnh và nói:

-Nhìn các chư vị đồng đạo, không ít người có tên tuổi trên giang hồ và cũng có khá nhiều người gia đại nghiệp lớn, sao còn nhăm nhe vào một nơi nhỏ bé như Liễu Hồ này chứ, không bằng nhường cho những kẻ chưa có cơm ăn như chúng ta đi...

Những người bên cạnh nghe vậy chợt cười lạnh đáp trả:

-Khí Đồ Thanh tiên sinh của Nam Cương Luyện Thi Tông à, biệt viện vạn thi của ngươi có danh tiếng vang dội như thế, bán yêu thi thôi mà không biết bán được bao nhiêu bạc, hôm nay còn dám than nghèo, giành mối làm ăn với chúng ta?

-Ha ha, Thanh Sương Kiếm của Trần Mai Quận, ba ngàn lượng một kiếm, kiếm ăn hai đầu nên giết sạch mục tiêu rồi giết luôn cố chủ mà không nói đến quy củ. Hiện nay qua nhiều năm giết chóc, chắc ngươi cũng kiếm được kha khá bạc và vài viên Long Thạch rồi nhỉ. Nghe nói, nếu không vì ngươi quá không biết quy củ muốn thu luôn cả Thiên Hành Đạo thì cỡ tài sản như ngươi sao lại chạy đến Liễu Hồ tham gia vào vụ này chứ?

 

0.13429 sec| 2409.5 kb