Theo lý thuyết, nếu lúc này thành thủ hoặc thư viện ra tay nâng đỡ một phương sẽ có thể giảm bớt rất nhiều cảnh chém giết và thành công phù trợ một Thôn Hải Bang mới để duy trì trật tự. Thế nhưng, thư viện và thành thủ đều trở nên vô cùng hiền lành và khiêm tốn, vờ như không thấy mấy vụ âm thầm chém giết lung tung này như thể đã quên mất nó, hoàn toàn mặc kệ giang hồ.
Nếu bên trên không ai quản thúc, vậy phải xem bản lĩnh của từng người. Vì thế, sau khi đã trải qua vô số màn chém giết vô vị, cuối cùng những người đang nhăm nhe vào địa bàn Thôn Hải Bang, hơn nữa còn tự nhận bản thân có đủ thực lực để cạnh tranh vị trí này đã quyết định sẽ ngồi xuống nói chuyện một phen.
Nơi bàn chuyện nằm trong một chiếc thuyền lộng lẫy trên Liễu Hồ.
Chiếc thuyền này được thuê bởi Tào Bá Tử - một kẻ độc mồm có tiếng khắp thành Liễu Hồ, đồng thời còn mời tới khoảng hơn mười đầu mục lớn nhỏ quanh thành Liễu Hồ, số thuộc hạ có ba đến năm mươi người, trong số đó có một nhà người chuyên mở hắc điếm ở ngoài thành. Có thể nói tất cả người đứng đầu mọi ngành nghề trong thành Liễu Hồ này đều ở đây và ngồi kín hết bảy tám cái bàn, rất có khí khái đại hội anh hùng.
Trong số nhiều người đó, Tào Bá Tử chỉ nhìn chằm chằm đúng một người.
Vốn dĩ lúc trước Tào Bá Tử này phụ thuộc vào Thôn Hải Bang, là một trong những nhánh tội phạm cướp bóc lớn nhất gần xa, vì chưa chính thức được Thôn Hải Bang mời vào nên không được tính là người trong Thôn Hải Bang. Tháng trước chúng may mắn sống sót sau đại nạn và có lẽ vì số lượng thuộc hạ không mấy đông đảo nên có ý định muốn tiếp quản địa bàn của Thôn Hải Bang, song Lão Đao Tử bang ở thành Tây cũng có ý đó...
Lão Đao Tử bang quật khởi nhờ vào chém người, không nhiều thủ hạ bằng Tào Bá Tử nhưng dám đánh dám giết và cũng khó đối phó. Sau khi Thôn Hải Bang bị tiêu diệt, vì muốn tranh giành vụ làm ăn của Thôn Hải Bang nên song phương luôn âm thầm đấu đá, đã gây ra bảy tám vụ lớn nhỏ giết chết không ít nhân thủ rồi.
Hôm nay, nói trắng ra hai phe đang chuẩn bị phân chia địa bàn, định ra điều lệ trong cuộc đàm phán này.
-Không vòng vo nữa, trước đó ta đã theo chân Thôn Hải Bang kiếm cơm ăn nên ta hiểu quy củ, sau này Tào Bá Tử ta sẽ cầm đầu cửa hiệu thành Liễu Hồ nhưng có thể thêm Lão Đao Tử bang của ngươi vào, ta sẽ cho ngươi chức danh phó bang chủ, ngươi thấy thế nào...
Tào Bá Tử biểu lộ rõ tâm ý, cảm thấy như bản thân đã đạt đến độ bạn tâm giao lắm rồi.
Không ngờ Lão Đao Tử vừa nghe vậy chợt nổi giận:
-Thấy mả cha nhà ngươi, sao ta phải làm phó bang chủ cho ngươi, cứ như ta sợ ngươi vậy?
-Khốn kiếp, cái này có một xu liên quan gì đến việc sợ hay không sợ đâu, để Lão Đao Tử bang của ngươi làm đại đương gia ấy à, từ trên xuống dưới chỉ biết thu tiền chém người, các ngươi biết buôn bán là gì chắc, nếu thật sự để ngươi làm đương gia thì các ngươi kham nổi chuyện buôn bán khổng lồ này của thành Liễu Hồ sao?
-Buôn bán mẹ gì, lão tử nhất quyết phải làm đại đương gia thành Liễu Hồ...
-Dựa vào ngươi mà cũng muốn làm đại đương gia, ta khinh...
-Ngươi càng không thể làm nổi chức đại đương gia này, ta khinh...
-Phi phi phi...
-Phi phi phi phi phi... Phun này!
-...
-...
Gặp nhau nhưng không bàn bạc được gì, nhất là khi Lão Đao Tử phun thẳng một cục đờm vào mặt Tào Bá Tử, thiết nghĩ hẳn họ sẽ lật bàn đánh nhau ngay tại chỗ. Đám đầu mục xung quanh chỉ biết ai ôm vò rượu thì ôm vò rượu, ai xé đùi gà cứ việc xé đùi gà, sau đó còn vội vàng kéo ghế dịch sát sang hai bên, không dám khuyên mà chỉ trợn to mắt nhìn hai người gây ầm ĩ.
Kệ đi, chẳng qua thành Liễu Hồ ta chỉ cần một đại đương gia mà thôi, ai tới làm cũng thây kệ...
Nhưng ngay khi Tào Bá Tử và Lão Đao Tử nghĩ sẽ tiểu nhân động khẩu chứ không động thủ thì lúc này ngoài thuyền chợt có tiếng cười lạnh vang lên, ngọn nến xoay vần và lắc lư, bất chợt một bóng người màu đỏ bay vào trong khoang thuyền rồi cất tiếng hỏi một cách thản nhiên:
-Dựa vào các ngươi mà muốn làm đại đương gia?
-Hồng... Hồng Đào nương tử?
Tào Bá Tử và Lão Đao Tử bang đồng loạt biến sắc, nhìn về phía vị tiểu nương tử luôn kiều mỵ động lòng người và mị nhãn như tơ kia, dường như bầu không khí bắt đầu trở nên ngưng đọng, khí lạnh rùng mình bốc lên từ đáy lòng:
-Người... Người về Liễu Hồ lúc nào vậy?
Hồng Đào nương tử vốn là một trong những đà chủ của Thôn Hải Bang, địa vị trên giang hồ rất cao, nghe nói trong cả thành Liễu Hồ này có một nửa nam nhân muốn ngủ với nàng ta, mặt khác một nửa còn lại đều sợ nàng ta. Tuy vậy những gã muốn ngủ với nàng ta, hơn nữa còn dám hành động hoặc biểu lộ ý nghĩ đó hầu như đều bị nàng ta làm thịt hết rồi, vì Hồng Đào nương tử chỉ thích cảm giác người khác muốn ngủ với mình nhưng lại không ngủ được mà thôi...
Nếu bàn về thân phận của Hồng Đào nương tử vậy thì tương đương với giang hồ đệ nhất mỹ nhân!
-Lão nương chưa bao giờ đi!
Hồng Đào nương tử ngồi ở vị trí đầu, bàn chân mang giày thêu nhưng không mang vớ chợt đạp trên bàn một cái lập tức lộ ra mắt cá chân trắng trẻo mềm mại, vẻ mặt cười như không:
-Nếu ta đi thật, sao có thể thấy được tiết mục khi trong núi không có hổ thì khỉ muốn chiếm ngôi vương chứ?
Bang chủ hai bang là Tào Bá Tử và Lão Đao Tử bỗng chốc lúng túng thấy rõ.
Không xong rồi...
Vốn tưởng rằng người Thôn Hải Bang đã chết hoặc chạy trốn hết, thế là rốt cuộc cũng đến lượt mình, ai ngờ Hồng Đào nương tử lại trở về...
Trông nàng ta như một con rắn nước, có thể dễ dàng chém đứt chỉ bằng một đao nhưng nhớ đến nhiều tin đồn kinh khủng về chuyện nàng ta giết người trong vô hình thì hai tên thổ phỉ hung hãn Tào Bá Tử và Lão Đao Tử nọ bắt đầu thấy e sợ rồi nên không dám thở mạnh một hơi...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo