Tiểu Thanh Liễu cười nói:

-Người này cũng thành tâm, chưa có lời chắc chắn, cho nên vẫn không ngừng đưa tặng vàng bạc...

Phương Thốn hỏi:

-Hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Tiểu Thanh Liễu đáp:

-Gần đây trong thành có mấy nhà giàu mất trộm, vàng bạc châu báu bị mất không ít...

Phương Thốn lơ đễnh nói:

-Đi xem tiếp đi...

Một ngày này Phương Thốn chỉ đi dạo loanh quanh trong thành, sau đó bắt gặp mấy lão ăn xin, không biết cố tình hay vô ý mà đi qua mấy con phố ít người, không hề ăn xin, chỉ nhìn một tiểu nam hài béo ị trước cửa một gia đình nọ.

Ban đêm, một lão hán không có nhà để về ngồi xổm ở đầu cầu, cầm một bầu rượu và một miếng thịt, nương nhờ ánh sáng của vầng trăng. Sau đó có một lượng ma khí từ xa tập kích qua, bao lấy láo hán, một lúc lâu sau, ma khí tiêu tán, lão hán cũng biến mất, tại chỗ chỉ còn rượu thịt, chốc lát sau đã bị chó hoang tha đi.

Phương Thốn đứng dưới tàng cây cách đó không xa, cầm ô nhìn theo, không hề động đậy.

Lão hán này giống như những lão ăn mày có thể bắt gặp đầy trong thành, nhưng thật ra lại là tai mắt của Cái Bang, nhà ai có em bé xinh xắn đáng yêu, nương tử nhà ai tươi ngon mọng nước, nhà nào có lỗ, lúc nào không có đàn ông ở nhà, lão đều biết rõ vô cùng, có rất nhiều vụ án trong thành đều là lão ta tới thăm dò nội tình trước, sau đó cấu kết với những người khác qua hành động.

Loại người này, chết không có gì đáng tiếc, Phương Thốn qua đây, chỉ là vì muốn xem cảnh yêu ma ăn thịt người thôi.

Đợi ma khí kia tan biến không còn dấu vết, Phương Thốn mới hỏi:

-Ai vậy?

Tiểu Thanh Liễu đáp:

-Người kia chính là một tà tu từ bên ngoài đến, hình như gọi là Hồ Sơn lão ma, lão già này vốn vì Nhân Đan nên mới đến thành Liễu Hồ, nhưng Nhân Đan đã bị thư viện phong cấm, giao cho Quận Tông, chuyện này đã xong nhưng lão ta không hề rời đi, hình như là biết mấy mối làm ăn ở thành Liễu Hồ không ai quản, muốn ở lại kiếm chác...

-Tà tu trong giang hồ, mười người thì có bảy, tám ngươi tu luyện tà pháp, người này cũng thế, có người nói thứ lão tu luyện chính là tà công, cứ cách ba ngày là phải ăn tim người, nhưng lão ta cũng hiểu biết, cho dù ăn tim con nhà người ta thì cũng bắt cả người đi, chứ không phải là để lại một cỗ thi thể không tim gan, bởi vì nếu để lại thi thể thì sẽ kinh động đến Tập Yêu Ty.

-Những lão ma giống như vậy có rất nhiều, đều ở lại thành Liễu Hồ, muốn đoạt địa bàn mà Thôn Hải Bang để lại...

-...

-...

Phương Thốn nghe xong, thở dài:

-Lão Triều chết rồi, thành Liễu Hồ lại càng náo nhiệt hơn...

Tiểu Thanh Liễu nói:

-Đúng vậy, ma đầu còn nhiều hơn cả trước đây...

Phương Thốn nói:

-Những chuyện thảm thương như vậy có phải cũng nhiều hơn trước đây không?

Tiểu Thanh Liễu đáp:

-Nhiều hơn rồi...

Phương Thốn nói:

-Bách tính thành Liễu Hồ đúng là đáng thương...

Tiểu Thanh Liễu nói:

-Thật đáng thương...

-Leng keng...

Tâm thần Phương Thốn bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, trước mắt lặng yên không một tiếng động hiện lên cái bóng của Thiên Đạo Công Đức Phổ...

-Tà ma chực chờ, tà khí trào dâng, giang hồ tranh đoạt, gây hại tới bách tính. Xóa tan mây mù, khiến trời quang mây tạnh!

-Ban thưởng công đức, 7000!

-...

-...

Trên mặt Phương Thốn dần dần lộ ra nụ cười lạnh:

-A, hệ thống...

Hiện tại giang hồ hảo hán khắp bốn phương của thành Liễu Hồ đã không nhịn được nữa.

Nhất định phải mau chóng chọn ra một vị đại đương gia mới.

Trật tự, quy củ, hoặc phải nói là buồn cười nhưng không có thứ này thì cũng chẳng vào đâu...

Trước kia có Thôn Hải Bang thì tất cả mọi người tuân theo quy củ của Thôn Hải Bang. Nói một cách đơn giản, mỗi khi hoàn thành một vụ buôn bán, bất kể ngươi bắt cóc tống tiền, cướp bóc, buôn bán nữ nhi nhà lành hay thừa cơ tối trời âm thầm vào nhà người ta ăn trộm, dù sao chỉ cần kiếm được tiền thì phải nộp một nửa cho Thôn Hải Bang, nếu không sẽ diệt cả nhà ngươi.

Ngoài việc nộp tiền đúng hạn ra thì những chuyện như báo thù trên giang hồ, phân chia địa bàn đều do Thôn Hải Bang định đoạt, nếu đích thân đi trả thù, vừa làm thịt xong địch thủ thì đã nhanh chóng bị Thôn Hải Bang làm thịt luôn rồi.

Nhưng hôm nay, Thôn Hải Bang bị diệt vậy bọn hắn không cần phải giao tiền chết nữa rồi nhưng cũng lại không còn quy củ nữa.

Trong lúc này, các thế lực ngầm của cả thành Liễu Hồ đều bắt đầu náo loạn. Có người thừa cơ tạo ra nhiều vụ làm ăn hơn để liều mạng kiếm tiền; có người đòi đánh đòi giết nhằm tranh đoạt địa bàn; thậm chí có người tranh thủ xuống tay với kẻ thù, giết cả nhà người ta. Những điều này khiến lòng người phải bàng hoàng, vừa tức vừa hận, bà nội nhà nó chứ muốn yên ổn đánh cướp gì cũng không xong, thế này thì phải sống tiếp làm sao đây?

Nhưng ta đâu thể đi báo quan rồi cáo đám lòng dạ hiểm độc đó làm ảnh hưởng đến việc lừa bán nữ tử nhà lành của ta được chứ?

Nên chọn ra một đại đương gia thôi...

Có đại đương gia, tuy cần phải nộp tiền nhưng ít ra mấy vụ làm ăn sẽ trót lọt hơn...

Trong lúc mọi người đang kêu gào bày tỏ thì có không biết bao nhiêu đám nhảy ra tự nhận mối của Thôn Hải Bang.

Có một số kẻ chính là thổ phỉ cầm đầu lưu dân từng lệ thuộc vào Thôn Hải Bang và cũng có vài tàn dư còn may mắn sống sót sau khi bị Thôn Hải Bang tiêu diệt. Hơn nữa còn có mấy người đến thành Liễu Hồ vì Nhân Đan, lúc trước thấy Thôn Hải Bang bị tiêu diệt, sau đó không ai tiếp quản mấy vụ làm ăn ngầm của thành Liễu Hồ vì thế mới suy tính có nên ở lại rồi sắp đặt giang hồ tán tu ở thành Liễu Hồ này hay không.

Trong những người này có kẻ âm thầm vạch mưu, có người khó dằn lòng nổi vội quay lại chém giết.

Song khi nhiễu loạn xảy đến đã giết chết vài nhóm người nhưng vẫn chưa định được ai sẽ ngồi vào chỗ đại đương gia này.

Thực lực và tài nghệ của mọi người không thua kém nhau là bao nhưng quả thật không ai có thể phục chúng.

 

0.12506 sec| 2409.078 kb