Gặp phải tình huống lúc nào cũng chịu hạn chế thế này, mình phải làm gì đây?
Đương nhiên là tìm hiểu về nó rồi!
Bước đầu tiên, chính là tìm ra quy luật đưa ra nhiệm vụ của nó.
Thiên Đạo Công Đức Phổ ban thưởng công đức chia ra làm hai loại, một loại là chủ động ban thưởng, đưa ra một nhiệm vụ rõ ràng rồi để người ta đi làm, loại còn lại là tùy vào việc mình làm, làm xong thì tiến hành tính toán so sánh, rồi ban thưởng công đức tương ứng.
Như vậy, tiêu chuẩn để nó chủ động đưa ra nhiệm vụ là gì?
Mang theo suy nghĩ này, Phương Thốn ngồi trên xe ngựa, từ từ đi tới thành Nam. Ở thành Liễu Hồ, người ở thành Nam, thành Bắc, thành Đông, thành Tây cũng có những điểm khác biệt. Người ở thành Bắc chủ yếu là luyện khí sĩ và các gia tộc, thành Tây thì chủ yếu là giáo viên thành Liễu Hồ và một số thế gia, thành Đông thì phần lớn là những nhà giàu nhỏ và một số dân chúng bình thường.
Còn thành Nam, chính là địa phương hỗn loạn nhất của thành Liễu Hồ.
Phương Thốn đi tới thành Nam thành Liễu Hồ, chọn một quán trà ngồi xuống, mới uống được nửa bình trà đã thấy mấy lần tranh chấp. Một đám người mặc áo choàng đen, cầm dao nhỏ chém mấy tên mặc áo xám, một lát sau lại mấy một đám người mặc đồ xám cầm giáo chặn mấy tên mặc áo choàng đen trong hẻm nhỏ chém giết.
Mỗi khi có chém giết là lại náo loạn không thôi, đánh đấm cực kỳ náo nhiệt, các sạp hàng bên đường nát bét, bách tính bình thường thấy vậy chỉ có thể trốn ra xa, vừa đề phòng bản thân bị thương, vừa giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Thanh Liễu vừa cười vừa nói:
-Công tử, đám người mặc áo choàng đen chính là Lão Đao Tử Bang, bình thường hay nhận tiền chém người, áo xám là Thối Tử Bang, bình thường hay kiếm cơm ở bến cảng. Hai thế lực này hiện nay được coi là lớn nhất ở thành Liễu Hồ, trước đây lúc Thôn Hải Bang còn tồn tại, bọn họ chưa được xếp hạng, cũng không có tiếng nói gì, nhưng giơ Thôn Hải Bang bị diệt, hai phe đều nổi tâm tư, muốn đối phương khuất phục, để mình trở thành đại đương gia ở thành Liễu Hồ...
Phương Thốn nghe xong, không hề cảm thấy mới lạ.
Từ khi Hắc Thủy Trại bị tiêu diệt, giang hồ ở thành Liễu Hồ cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng giang hồ trong thiên hạ thì không thể biến mất được, cho nên hôm nay bọn họ mới tranh đấu để tìm ra giang hồ mới.
Đơn giản mà nói thì Thôn Hải Bang biến mất, những chuyện làm ăn bọn họ để lại đều khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng, mà tiền thì có ai là không muốn đâu chứ?
Phức tạp mà nói thì có thể thống lĩnh mấy trăm người, hô phong hoán vũ, như vậy mới uy phong bá đạo làm sao...
Trong lòng nghĩ như vậy, Phương Thốn vừa nhìn đám người chém chém giết giết kia, vừa yên lặng chờ. Nhưng chờ tới chờ lui, bình trà đã châm thêm nước một lần, Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không có chút động tĩnh nào, giống như chết vậy...
"Là vì giờ vẫn đang giận ta, hay là vì chút động tĩnh đó không đủ khiến ngươi ra tay?"
Phương Thốn âm thầm suy xét, lại ngồi lên xe ngựa, chậm rãi đi trên đường phố, rất nhanh liền nhìn thấy một thôn phụ, trên đầu quàng khăn hoa, tay cầm giỏ, mặc áo đỏ, trông rất giống một phụ nhân trong thôn vào thành bán trứng gà. Nhưng dáng người của người đó rất yểu điệu, giống như một trái cây chín mọng vậy, rất nhanh đã bị hai tên lưu manh trên đường nhìn trúng, bắt đầu mở lời đùa giỡn, thấy nữ tử nông thôn thành thật liền lôi lôi kéo kéo, ban ngày ban mặt lôi nữ tử đó vào trong ngõ nhỏ.
Một lát sau Phương Thốn mới xuống xe ngựa, miễn cường che ô, đi cùng Tiểu Thanh Liễu vào ngõ nhỏ đó.
Sau đó chỉ thấy hai tên lưu manh kia toàn thân đầy bụi đất, ánh mắt đờ đẫn chồng lên nhau, vừa kéo, vừa động.
-Ôi chao... Chuyện này...
Phương Thốn đưa tay che kín mắt, bất đắc dĩ cảm thán:
-Quá độc ác!
Tiểu Thanh Liễu cười nói:
-Công tử, người vừa rồi hẳn là mỹ nhân rắn - Hồng Đào nương tử ở Thôn Hải Bang trước đây, là một người khá hung ác, có người nói nàng ta am hiểu nhất là Nhiếp Hồn Pháp. Trước đây lúc Thôn Hải Bang bị diệt, không biết nàng ta thế nào mà tránh được một kiếp, không ngờ hôm nay lại trở về, ha ha ha, chắc nàng ta cũng đang nhắm tới vị trí đại đương gia của thành Liễu Hồ. Trước đây0 lúc Thôn Hải Bang còn tồn tại, chuyện lôi kéo nữ tử nông thôn vào hẻm giữa ban ngày ban mặt thế này không bao giờ xảy ra cả, có phải nàng ta đang cố ý xả giận không?
-Mỹ nhân rắn? Quả nhiên lòng dạ rắn rết...
Phương Thốn cảm thán:
-Nếu để người khác nhìn thấy, hai tên lưu manh này còn sống được nữa không?
Tiểu Thanh Liễu cười nói:
-May là ngõ này vừa nhỏ vừa sâu, không ai đi vào...
Phương Thốn miễn cưỡng che ô đi ra ngoài, cười nói:
-Vậy cho nên, ngươi đi ra ngoài hô một tiếng đi...
Tiểu Thanh Liễu:
-... Công tử lợi hại!
Rất nhanh, trong ngõ nhỏ ngập tràn tiếng bước chân, mọi người trong thành Liễu Hồ đúng là được mở mang tầm mắt...
Nhưng Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không có động tĩnh.
Phương Thốn cũng không nóng nảy, chơi tiếp với nó, tiếp tục đi qua đi lại trong thành.
Lúc đi tới Bắc thành, hắn nhìn thấy một nam tử đeo mũ rơm, mặc đồ xanh đứng trước cửa một căn nhà khá tinh xảo. Người đó cung kính đặt một chiếc rương chỗ cửa sân, để người ta mang cái rương vào, sau đó thành thật chờ.
Nhưng đợi rất lâu rồi, trong trạch viện chỉ có một lão bộc đi ra dặn dò vài tiếng, sau đó người này chỉ có thể buồn bã rời đi.
Tiểu Thanh Liễu nói:
-Công tử, cái đình viện này chính là dinh thự mà Từ Văn Thư bí mật mua cho phủ thành thủ, mà người đến tặng đồ chính là phó bang chủ Thôn Hải Bang, cũng là cá lọt lưới trước kia. Hắn trở về còn sớm hơn Hồng Đào nương tử, mấy ngày qua đưa tặng không ít đồ, nhưng vị Từ Văn Thư kia vẫn không ra mặt gặp hắn...
-Xem ra, những kẻ lặn lội giang hồ đó, không hoàn toàn là kẻ ngu...
Phương Thốn cười nói:
-Có một số người cho rằng cầm đao liều mạng, giết chết đối thủ của mình là có thể trở thành đại đương gia mới, nhưng người thông minh hơn một chút sẽ biết, muốn làm đại đương gia thì phải được thành thủ hoặc thư viện giúp đỡ mới được. Tên họ Lâm này chính là người thông minh, chọn con đường cũng không tệ, chỉ tiếc là hắn ta không biết hiện tại thành thủ và thư viện thành thật đến mức nào...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo