Chỉ có điều, đối với người luyện cổ bình thường, tiên thiên chi khí giống như bản nguyên của mình vậy, nếu thỉnh thoảng tiêu hao một chút thì không sao, nhưng nếu tiêu hao quá nhiều thì sẽ khiến bản nguyên tổn thương, không thể phục hồi, vậy cho nên bình thường họ chỉ dùng tiên thiên chi khí tẩm bổ cho cổ trùng vào những thời điểm mấu chốt, sau đó sẽ chỉ dùng nội tức, hoặc hậu thiên chi khí để tẩm bổ...
Thứ hai, chính là đề phòng trường hợp cổ trùng bị người ta giải được.
Bởi vì sợ cổ trùng bị giải, cho nên nhiều lúc bọn họ cho thêm các loại độc phấn độc dược lên cổ trùng, khiến chúng trở nên phức tạp. Tuy ở một mức độ nào đó, chuyện này có thể phòng ngừa người khác giải được cổ, nhưng những loại độc phấn độc dược đó cũng sẽ làm tổn thương sức sống của cổ trùng, cái được không bù nổi cái mất.
Mà Phương nhị công tử luyện cổ, không có gì khác, chỉ có duy nhất hai thứ: Đại khí, hào phóng!
Hắn chỉ luyện cổ trùng bằng tiên thiên chi khí, hơn nữa còn là tiên thiên chi khí tinh thuần nhất. Trong bút kí của Linh Tú giáo viên có viết, trong ba ngày đầu tiên khi luyện cổ, mỗi ngày dùng tiên thiên chi khí luyện cổ trong thời gian một nén hương, cùng lúc đó dùng tinh huyết để nuôi dưỡng. Còn Phương Thốn thì dứt khoát dùng tiên thiên chi khí luyện cổ trọn ba ngày, khiến đám cổ trùng béo mũm mĩm.
Nhìn đống cổ trùng này càng ngày càng khỏe mạnh béo tốt, Phương Thốn cảm thấy rất vui mừng.
Trong bút kí của Linh Tú tiên sinh có ghi lại, ba ngày đầu tiên luyện cổ là quan trọng nhất, thời gian dùng tiên thiên chi khí để nuôi dưỡng càng nhiều thì cổ trùng sẽ càng mạnh, hạ phẩm màu xanh đen, trung phẩm màu xám trắng, còn thượng phẩm sẽ có màu trắng giống như ngọc.
Mà Phương Thốn thì không ngừng đút tiên thiên chi khí cho cổ trùng, chỉ ba canh giờ sau, chúng nó đã biến thành màu trắng như ngọc.
Đây cũng chính là cổ trùng thượng phẩm trong bút ký của Linh Tú giáo viên.
Nhưng Phương Thốn không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục cho đám cổ trùng ăn tiên thiên chi khí, tiên thiên chi khí tinh thuần nhất.
Một ngày sau, mấy con cổ trùng màu trắng ngọc rõ ràng đã lớn gấp đôi, màu trắng lộ ra ánh hồng, trông như những viên trân châu màu phấn hồng vậy.
Nhất là, sau khi dùng phương pháp luyện linh mà Linh Tú giáo viên ghi lại xong, Phương Thốn thậm chí còn có cảm giác tâm linh tương thông với mấy con cổ trùng này.
Hắn vẫn tiếp tục nuôi dưỡng...
Ngày thứ ba, những con cổ trùng đó đã biến thành màu đỏ thẫm, thậm chí còn có chút màu tím.
Trong giới tu hành, tím là màu cao quý nhất.
Phương Thốn nhìn mấy con cổ trùng này, thật sự có chút kích động, có thể mình đã luyện ra được cổ trùng cực phẩm rồi...
Thế là hắn lại tiếp tục nuôi dưỡng.
Sang ngày thứ tư, hắn liền nhìn thấy đám cổ trùng biến thành màu tím đậm, ngủ đông bất động.
"Đây là dấu hiệu luyện ra cổ trùng cực phẩm đúng không?"
Phương Thốn không nhìn thấy bút ký của Linh Tú giáo viên ghi lại chuyện này, tim hắn đập thình thịch, cẩn thận nghiên cứu.
Một lúc lâu sau, sắc mặt hắn đen kịt, vứt đống sâu xuống cạnh con gà trong phòng bếp.
Mẹ nó, chết no rồi...
...
...
Phương Thốn thầm nhớ kỹ bài học này, lúc luyện nhóm cổ trùng thứ hai, khi chúng biến thành màu đỏ ánh tím thì không rót quá nhiều tiên thiên chi khí vào nữa mà rót từng chút một, quan sát đặc thù sinh mệnh của đám cổ trùng, sau khi xác định chúng còn sống mới cho ăn thêm một chút, cứ như vậy qua thêm một ngày...
Phương Thốn mở hộp ra, "rào rào", một đám hồ điệp bay ra...
Phương Thốn: "?"
Nhìn đám hồ điệp bay tới bay lui, có vẻ rất thân thiết với mình, Phương Thốn yên lặng đi về vườn hoa, uống một chén trà nguội, đám hồ điệp vẫn bay tới bay lui, đậu trên đầu, trên vai, trên tay hắn.
Đám nha hoàn xung quanh sợ ngây người:
-Công tử bôi phấn thơm gì vậy, lại có thể thu hút hồ điệp...
-Ăn nói kiểu gì đấy?
Phương Thốn tức giận đập vỡ cái chén:
-Một đại nam nhân như ta thì bôi phấn thơm cái gì?
...
Phương Thốn thầm nhớ kỹ hai bài học này.
Cũng từ lúc này, hắn ý thức được, bước chân không thể bước quá lớn, dễ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong mắt mọi người...
Nếu chuyện vừa rồi truyền ra ngoài, nói Phương nhị công tử suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt thì mặt mũi của hắn biết để đâu nữa?
Tuy rằng sự thật đúng là như vậy...
"Người luyện cổ chia là bốn cấp độ linh, bảo, thần, tiên, không phải là không có đạo lý..."
"Có thể, cổ trùng quả thật có cực hạn của nó!"
Nghĩ như vậy, Phương Thốn thoáng thu lại tâm tư, nếu trong bút ký của Linh Tú giáo viên nói giai đoạn đầu luyện cổ chỉ luyện trong ba ngày, vậy thì mình đừng luyện đến ngày thứ tư nữa, thế là nhóm cổ trùng thứ ba, hắn cẩn thận nuôi nấng đến ngày thứ ba, đợi đến khi cổ trùng khỏe mạnh béo tốt, màu trắng ánh hồng liền thu lại tiên thiên chi khí, bắt đầu dùng phương pháp luyện linh để luyện hóa.
Cổ trùng sau khi được luyện hóa sẽ rơi vào thời kỳ ngủ đông, không có chút sức sống nào cho đến khi bị đánh thức.
Mà vào lúc đó, nhốt chúng vào mẫu đan là một viên cổ đan đã được luyện ra...
Cả quá trình vô cùng bận rộn, cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Tuy bây giờ Phương Thốn đã là kỳ tài lục kinh, nhưng không phải là đụng cái được luôn, cái gì cũng cần phải có một quá trình. Tuy nhà của tiểu muội tử Khúc giá có tiếng là uyên bác thâm sâu, nhưng bình thường rất ít khi luyện được cổ đan, cho nên kiến thức cũng chỉ là nửa vời mà thôi.
Muội tử Khúc gia luyện xong lò mẫu đan thứ nhất liền niêm phong cất vào, sau khi thí nghiệm liền phát hiện chúng nó ít nhiều đều có vấn đề, hoặc là độc tính không đều, cổ trùng nhốt ở bên trong ngủ đông một thời gian ngắn đã bị độc chết, hoặc là thành phẩm mẫu đan không tốt, chẳng bao lâu đã bị luyện hóa được. Khúc gia muội tử rất xấu hổ, lén chạy đi luyện lò mẫu đan khác cho Phương Thốn, vỗ lò luyện đan rầm rầm.
Phương Thốn thật sự không nỡ nhìn.
Lư đồng không đáng bao nhiêu tiền cả, nhưng bị vỗ rầm rầm như vậy cũng tội nghiệp nó quá!
Vì vậy, sau khi trầm ngâm suy nghĩ, hắn liền hỏi Khúc gia muội tử:
-Có thể dùng đan dược khác cải luyện thành mẫu đan không?
Khúc gia muội tử nhỏ giọng nói:
-Vậy sẽ rất dễ bị luyện hóa...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo